Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Chu Lệnh Thì trông thấy huyết đao cơ chém ra một đao đỏ hồng này thì rùng mình, sợ hãi bao phủ lấy toàn thân hắn. Hắn thậm chí quên cả đau đớn ở bàn chân, đầy hoảng loạn kêu lên, hắn biết mình ch.ết chắc rồi, nhất định sẽ ch.ết!
Chu Lệnh Thì nỗ lực chống lại nhưng hiện giờ ngay cả đứng vững với hắn cũng rất khó, hẳn chỉ có thể trơ mắt nhìn đao kia chém xuống!
Ngay lúc này, một vị trung niên mặc trang phục nội thị lục phẩm xuất hiện trước người hắn.
- Chú?
Chu Lệnh Thì nhìn thấy bóng hình kia thì mừng rỡ, chú của hắn Chu Thiên Mậu rốt cuộc ra tay.
Trung niên mặt trắng kia tu vi cao cường, chỉ tiện tay vung ra một kiếm đã đẩy Cơ Tuyết Oánh lùi lại. Khóe miệng của nàng tràn ra máu tươi, hai mắt tràn đầy tuyệt vọng nhưng nàng vẫn không chút do dự, dùng hết sức lực bổ ra một đao về hướng đối diện!
- Đao pháp không tệ, chỉ đáng tiếc là sức cùng lực tận!
Chu Thiên Mậu khẽ cười gằn, giơ kiếm lên điểm mạnh, một đòn đánh văng chiến đao trong tay Cơ Tuyết Oánh. Sau đó kiếm thế lập tức biến hóa, phối hợp cùng cốt khải long, ba kiếm đâm ra để Cơ Tuyết Oánh không thể ứng phó, rồi đột nhiên xoay kiếm đập mạnh lên thái dương của nàng, đánh ngất nàng.
- Tên ngu xuẩn này! Không thấy là nàng ta vẫn luôn tụ lực, chờ cơ hội được ăn cả ngã về không sao? Chu Thiên Mậu hừ lạnh, buồn bực nhìn cháu mình.
- Chú! Là cháu sai lầm, cũng may có chú ra tay nếu không cháu đã ch.ết rồi.
Chu Lệnh Thì sắc mặt trắng bệch, cố nén đau nhức, tay vịn tường đứng dậy.
Chu Thiên Mậu nhìn xuống dưới hông đối phương.
- Đáng tiếc!
Đáng tiếc là một đao kia của huyết đao cơ còn lệch chút xíu, nếu không thằng nhóc này cũng có thể may mắn vào cung hầu hạ Hàn Vương điện hạ cùng hắn rồi.
- Được rồi, cháu chọn huyết đao cơ này thiên phú rất tốt, đã vượt vương, còn có tiềm năng tiến thêm một bước. Nàng ta là vật liệu ưu tú, khó tránh khỏi phản kích sắc bén chút. Chú hiện tại còn phải hoàn thành bước cuối để chế tạo hoàng viêm huyết đao cơ, tự cháu xử lý vết thương đi, không cần lo chuyện tàn tật, Hàn Vương điện hạ thu được thuốc chữa trị thương thế từ vực ngoại thiên ma, có thể chữa lành tứ chi, sau khi việc lần này thành công chú sẽ thay cháu xin ban thưởng.
Lúc này cốt khải long đang lôi một chân Cơ Tuyết Oánh, kéo nàng theo sau Chu Thiên Mậu. Huyết đao cơ này chính là bước quan trọng nhất để chế tạo hoàng viêm huyết đao cơ!
Chu Thiên Mậu lúc trước vội vàng hoàn thiện trận pháp, giờ trận pháp đã xong, tùy tiện mấy chiêu đã bắt lấy Cơ Tuyết Oánh.
Chu Lệnh Thì xử lý vết thương, nhìn Cơ Tuyết Oánh bị cốt khải long lôi đi mà oán hận không thôi, đồng thời vẫn còn khiếp sợ sau khi may mắn nhặt về một mạng. Hôm nay hắn suýt thì mất mạng bởi nữ nhân kia!
Chu Lệnh Thì hận không thể chém xuống tay và đùi của nữ nhân kia để trả thù nhưng hắn biết chú mình nhất định sẽ không để hắn làm vậy. Nhưng còn mẹ của Cơ Tuyết Oánh kia, trên người nữ nhân này không có máu hoàng tộc Đại Chu nên việc hôm nay không cần đến nàng ta, chờ xong chuyện, Chu Lệnh Thì nhất định sẽ để nữ nhân này trả giá đắt.
Chu Lệnh Thì khẽ phẩy tay, hai tên ma tu dưới trướng vội đi tới giúp hắn cầm máu chữa thương.
Cùng lúc này, Vương bộ đầu ở phía xa ánh mắt dị dạng nhìn Khương Hàm Chương:
- Điển sử, cứ như vậy huyện Ngân Nguyệt chúng ta…
- Im ngay! Ăn nói cẩn thận!
Khương Hàm Chương không đợi thuộc hạ nói hết câu vội cắt lời, hắn lạnh lùng nhìn Vương bộ đầu và Kim bộ đầu phía sau cảnh cáo.
Khương Hàm Chương biết hai người này nghĩ gì, nếu cứ như này, toàn thành sẽ bị năng lượng phóng xạ thiêu đốt hết! Hắn giờ cũng rất hối hận, hàm răng cắn chặt lại, hai tay run rẩy không thôi. Hắn chỉ biết mục đích của chú cháu họ Chu là vì muốn chế tạo một con huyết đao cơ mạnh mẽ cho Hàn Vương, nhưng lại không ngờ hai người lại dùng thủ đoạn ác liệt như này.
Nhưng hắn căn bản không muốn làm như vậy! Ban đầu hắn chỉ muốn thu được Hàn Vương điện hạ thưởng thức, hy vọng có thể thu được chức huyện úy huyện Ngân Nguyệt, hy vọng có thể tích lũy nhiều tiền tài hơn. Nhưng giờ huyện thành sắp bị đốt cháy, như vậy hắn làm tất cả còn ý nghĩa gì nữa?
Nhưng Khương Hàm Chương cũng không dám ngăn cản, thậm chí còn phải ngăn lại thuộc hạ, tránh để Chu công công nghe được. Bọn họ giờ đã lên thuyền giặc rồi, không thể xuống được nữa!
Khương Hàm Chương hít một hơi thật sâu, bình ổn cảm xúc, đi theo phía sau Chu Thiên Mậu. Chừng hai mươi hô hấp sau, bọn họ đi tới một quảng trường rộng.
Trong này tạo thành hình tròn, rộng chừng năm trăm bước, mái vòm cao thấp bất đồng, nhưng gắn đầy tinh thạch tím. Bên trên quảng trường là trăm quan tài thủy tinh, ở giữa là một khối tử diệu nguyên tinh to như núi nhỏ, cao chừng hai mươi trượng. Có thể thấy trong đó là một con “Rồng” – cao chừng bảy trượng, hình người, toàn thân bao bởi giáp vảy vàng óng, ở chỗ khớp nối là gai ngược dựng đứng, cực kỳ uy phong!
Hai bên trái phải khối tử diệu nguyên tinh khổng lồ là hai quan tài thủy tinh, một là huyết đao cơ cấp 7 nằm đó từ trước.
Khương Hàm Chương trông thấy cốt khải long ném Cơ Tuyết Oánh vào quan tài thủy tinh rỗng còn lại, còn dùng xiềng xích trói lại tay chân nàng.
Chu Thiên Mậu đầy hứng thú nhìn con “Rồng” trong khối tử diệu nguyên tinh khổng lồ.
- Đáng tiếc, hoàng viêm chiến long mạnh như vậy nhưng từ khi sinh ra chỉ có thể yên lặng trong tử diệu nguyên tinh, không thể hiện sức mạnh cho chúng nhân xem!
Hắn khẽ thở dài rồi nói tiếp:
- Hôm nay ta sẽ để ngươi thức tỉnh, để Hàn Vương điện hạ ban cho ngươi cuộc sống mới!
Ngay chớp mắt này, huyết dịch từ những cỗ quan tài chảy xuống, hội tụ về chỗ Chu Thiên Mậu. Mỏ khoáng tử diệu nguyên tinh cũng phóng thích năng lượng mạnh hơn nữa.
Lúc này, Cơ Tuyết Oánh đã tỉnh lại, nàng theo bản năng giãy dụa nhưng phát hiện mình đã bị trói lại tay chân, thậm chí còn bị đánh gãy xương nên nhất thời không thể cử động.
Cơ Tuyết Oánh sắc mặt trắng bệch, cố gắng dùng năng lực khôi phục mạnh mẽ để khôi phục xương cốt, đồng thời tụ lực ngưng tụ đao ý, ý định chém vỡ quan tài thủy tinh.
Ngay lúc này, từng dòng máu tươi chảy đến bên dưới quan tài của Cơ Tuyết Oánh. Nàng phát ra tiếng kêu thảm thiết, lúc này toàn thân nàng bốc lửa, đó là lửa tím bá đạo vô cùng thiêu đốt tâm linh của nàng.
Cảm giác bỏng đau đớn đến mức muốn đánh nát ý chí và tâm linh của nàng, làm đao khí nàng ngưng tụ được tán loạn. Phải dừng lại ở đây sao? Mình thật vô năng, kết quả là không làm gì được kẻ thù sao? Trong mắt nàng tràn ngập tuyệt vọng, đau khổ, bất đắc dĩ và tức giận.
Nàng có thể dùng chút sức lực còn lại, quay qua nhìn về phía cha, anh chị em mình. Bốn bọn họ cũng đang bị nhốt trong quan tài thủy tinh, sắc mặc tràn ngập thống khổ.
Cơ Tuyết Oánh còn có thể thấy mẹ mình, đang bị ném nằm im một góc, khẽ khóc nức nở. Tay phải của mẹ nàng đã bị chém đứt ngón cái và ngón út.
Nàng khẽ cười khổ, vô lực nhắm nghiền hai mắt, yên lặng tiếp nhận đau đớn kịch liệt gấp trăm lần lăng trì.
Ngay lúc này, nàng tràn đầy khó tin mở to hai mắt, nàng có thể cảm ứng được chủ nhân của nàng!
Lâm Thập Nhị vừa xuống hang động, nàng thầm nghĩ chủ nhân ngu ngốc sao? Sao không trốn đi, còn xuống đây làm gì chứ?
Hắn không biết có Chu Thiên Mậu à? Không biết một vị cao thủ cấp 5 thuật võ song tu vừa đến huyện Ngân Nguyệt à?
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an