Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Ở bên dưới địa quật, Cơ Tuyết Oánh đang liều mạng chạy trốn, nàng đang bị yêu ma và ma tu bao vây dồn ép. Đám ma loại này không biết vì sao không chút sợ hãi. Cơ Tuyết Oánh kể từ khi xuống đây đã chém giết 17 tên ma tu, 25 con yêu ma trong đó có 5 con là cấp 4, nhưng chúng vẫn không chút sợ hãi, liều mạng vây lấy nàng. Có thể là huyện úy dùng cấm pháp hoặc dược vật gì đó ảnh hưởng lên chúng, làm đám này ngoan ngoãn nghe lệnh. Bọn chúng thường không tiếc mạng sống, liều lao lên chỉ mong chặn lại Cơ Tuyết Oánh một chút.
Nếu là lúc bình thường, Cơ Tuyết Oánh cũng không sợ, chỉ cần Chu Lệnh Thì không dùng kim ấn điều khiển nàng, nàng hoàn toàn có thể lần lượt giết sạch đám yêu ma này, nhất là ở địa hình khoáng mạch phức tạp này, rất thích hợp với nàng.
Vấn đề là hiện giờ trạng thái của nàng không tốt, ở nơi ngực bụng có hai vết thương sâu hoắm, để lộ cả ngũ tạng bên trong. Ở miệng vết thương còn ẩn chứa lực lượng kỳ dị, ngăn cản nàng khôi phục vết thương. Đó là vết thương lưu lại khi nàng chiến đấu với Chu Thiên Mậu, chú của Chu Lệnh Thì.
Cơ Tuyết Oánh không thể ngờ được lại có cường giả cấp 5, thuật vũ song tu tới huyện nhỏ này, nàng nỗ lực đối kháng trăm chiêu rồi trả giá thương nặng chạy thoát được.
Lúc này thanh âm lành lạnh của Chu Lệnh Thì truyền đến, như là từ cửu u địa ngục vang lên vậy:
- Còn định chạy sao, để xem ngươi có thể chạy bao lâu, chạy được tới đâu chứ? Không nghĩ đến tính mạng mẹ mình sao, nhìn xem, nàng ta còn chưa đầy 40 tuổi, da mịn thịt mềm, cứ như vậy ch.ết đi thật là đáng tiếc biết bao.
Ngay lúc này, từ phía sau truyền đến một tiếng kêu rên thống khổ. Sắc mặt Cơ Tuyết Oánh trắng bệch lại, nàng nhận ra đó là thanh âm mẹ mình. Khi nàng đau ốm trên giường, là mẹ nàng nhiều năm vất vả chăm lo cho nàng. Tên súc sinh Chu Lệnh Thì kia, không biết đã làm gì mẹ nàng để mẹ nàng chịu đau đớn như vậy?
Cơ Tuyết Oánh khẽ quặn đau trong lòng, nhưng tuyệt đối không chậm lại chút nào. Nàng biết nếu như mình dừng lại thì mới là rơi vào cạm bẫy của đối phương. Chỉ cần bản thân còn sống, người thân của nàng mới có cơ hội sống sót, nếu như nàng bị bắt lại thì họ chắc chắn sẽ ch.ết!
Đám súc sinh kia, muốn dùng máu huyết cha mẹ, anh chị em nàng chế tạo yêu ma.
- Ta đã chặt đứt ngón út của nàng ta, giờ đến ngón cái. Đau thật a, như là lúc ta bị Lâm Thập Nhị kia chém đứt cánh tay vậy! Nếu như tên kia không bị thiêu ch.ết, ta nhất định sẽ lăng trì hắn, chém hắn thành muôn mảnh! Còn có ngươi nữa, ngươi vừa rồi đâm ta ba đao, suýt thì giết ch.ết ta.
Lúc này, thanh âm nữ nhân kêu thảm lại vang lên. Chu Lệnh Thì cười ha ha nói:
- Có nghe thấy không, ta đã chặt ngón tay cái của mẹ ngươi đấy!
Ánh mắt của Cơ Tuyết Oánh chuyển thành đỏ đậm, nhanh chóng suy nghĩ. Nàng nhất định phải nghĩ biện pháp phản kích, dù thế nào cũng phải làm thịt tên huyện úy Chu Lệnh Thì kia!
Nhưng vào lúc này, nàng thấy một bóng dáng quen thuộc đứng chặn ở phía trước, đó là điển sử Khương Hàm Chương, đang cầm một đôi thiết giản chờ đón. Đứng sau hắn là hai tên bộ đầu.
Nhưng làm Cơ Tuyết Oánh chú ý hơn cả là bóng hình khôi ngô sau lưng Khương Hàm Chương. Bóng hình này không giống người, cao chừng chín thước, cao hơn Khương Hàm Chương một cái đầu, hai tay hình thú trảo, mang theo hai cái chùy đinh, toàn thân kể cả đầu bao trùm bởi cốt giáp,còn có phần đuôi như hình lưỡi đao nữa. Mấu chốt là khí tức của người này rất giống thái giám cấp 5 kia!
Cơ Tuyết Oánh nghĩ đến một ý nghĩ đáng sợ, chẳng lẽ đó là “Rồng” của tên thái giám kia? Nhưng sao có thể chứ, võ tu cấp 5 còn đang trong giai đoạn thuế biến, sao có thể có “Rồng” chứ?
- Cơ Tuyết Oánh, ta khuyên ngươi từ bỏ đi. Ngươi đã không còn cơ hội rồi, đầu hàng ít nhất sẽ giúp mẹ ngươi không chịu đau đớn, biết đâu nàng ta còn có thể sống tiếp.
Khương Hàm Chương thân thể hơi cúi tạo thế, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.
Cơ Tuyết Oánh không chút để ý, đột ngột lao lên, tiện tay chém giết hai con yêu ma cấp 3. Khi nàng lao đến gần đối phương, Khương Hàm Chương khí thế hung hãn, một bộ chặn đánh lại đột nhiên lui lại sau bóng hình cao lớn kia.
Sinh vật toàn thân là giáp xương đó tiến lên một bước, chùy trong tay nện như điên xuống hướng Cơ Tuyết Oánh.
- Keng! Keng! Keng! Keng!
Giữa đôi bên không ngừng vang lên thanh âm kim loại va chạm. Cơ Tuyết Oánh vừa giao thủ với đối phương là biết đấy cũng không phải “Rồng” mà là một loại bắt chước, dùng thuật phát làm chính, kết hợp cơ quan thuật và kỹ thuật của vực ngoại thiên ma tạo thành.
Cốt khải long này lực lượng và tốc độ đều đã đến gần cấp 5, lại chỉ công không thủ, đôi chùy trong tay hung hãn đập xuống. Phản ứng của nó cũng rất chậm, tốc độ ứng biến kém xa người thường.
Cơ Tuyết Oánh mới chỉ đấu chín đao với cốt khải long, đã đầy tinh xảo đột phá phòng ngự của nó, chém vào vai trái của nó. Chiến đao của nàng dễ như trở bàn tay chém ra giáp xương bên ngoài nhưng keng một tiếng vang lên.
Cơ Tuyết Oánh hơi biến sắc:
- Cương cân thiết cốt?
Cốt khải long này có bộ khung xương là kim loại cường độ cao. Chiến đao “Kinh Tuyết” trong tay nàng là trọng kim Nguyên gia chế tạo, chất liệu tương xứng với thanh “Lôi Thần” nhưng không thể chém đứt xương cốt đối phương.
Cơ Tuyết Oánh một kích không thành công thì biết không ổn rồi, khi nàng chuẩn bị lùi lại, cốt khải long đối diện đã vung chùy đập mạnh, phản kích mãnh liệt như bạo long tiền sử vậy!
Khương Hàm Chương trốn ở phía sau cốt khải long cũng vào lúc này vọt ra, một đôi thiết giản điên cuồng đập hướng Cơ Tuyết Oánh. Hắn thừa cơ Cơ Tuyết Oánh đối kháng cốt khải long, đôi thiết giản đập lên tay phải và cánh tay của nàng, đánh đến huyết nhục tung tóe. Ngay cả hai tên bộ đầu còn lại cũng thừa cơ chém loạn, dù không thể làm tổn thương nàng nhưng cũng làm nàng rối loạn, đỡ trái hở phải.
Lúc này có thêm lượng lớn yêu ma và ma tu xông tới, bao lấy Cơ Tuyết Oánh, khiến cho trên người nàng không ngừng có vết thương mới. Nàng cắn chặt hàm răng, nỗ lực chống lại, trong mắt tràn đầy căm tức.
Sau ba hô hấp, huyết đao cơ bị một chùy của cốt khải long đánh vào bắp đùi, không thể không lảo đào lùi lại, Chu Lệnh Thì kia giờ đã xuất hiện sau lưng Cơ Tuyết Oánh. Người này đã thay trang phục sạch sẽ, thương thế đã khôi phục hơn nửa nhưng ống tay trái vẫn trống rỗng.
Chu Lệnh Thì vẫn rất cẩn thận, tay cầm đao đứng vòng ngoài, cẩn thận tìm kiếm thời cơ ra tay, cười nói:
- Thật đáng tiếc, vừa rồi ta còn định chém xuống tay của mẹ ngươi, không ngờ ngươi không chịu được sớm vậy. Ài, ta còn tưởng ngươi chống cự được lâu hơn cơ…
Thời khắc này, hắn thấy đôi thiết giản của Khương Hàm Chương đập lên người huyết đao cơ, Chu Lệnh Thì lập tức ngừng nói, vọt vào chém phía sau lưng huyết đao cơ.
Trong mắt hắn tràn đầy căm hận và lửa giận, lúc trước hắn bị Cơ Tuyết Oánh chém mấy đao kia thật sự rất đau!
Chỉ là chớp mắt này, toàn thân Cơ Tuyết Oánh bùng lên ma hỏa, vô số lôi đình đỏ hồng bùng nổ quanh người nàng.
- Chém! Cơ Tuyết Oánh đột nhiên vung đao, chiến đao Kinh Tuyết mang theo mảng đỏ hồng chói mắt. Một đao này không chỉ chém ch.ết một con yêu ma cấp 4, còn chặt đứt một tay của cốt khải long!
Điển sử Khương Hàm Chương thấy vậy thì giật nảy mình, vội vàng lui lại, sau đó mũ tóc của hắn bị chém đứt, nổ bùng mảng lớn máu thịt, cũng may mục tiêu của Cơ Tuyết Oánh không phải là hắn mà là Chu Lệnh Thì ở phía sau!
Ánh đao kia mang theo thế mãnh liệt xoay lại, một đao chém đứt chân trái của Chu Lệnh Thì! Cơ Tuyết Oánh lại vung ra đao thứ hai, trong đôi mắt đỏ hồng đầy tuyệt vọng, tức giận và tử ý! Nàng biết mình đã không còn đường sống nữa rồi, hiện giờ chỉ mong kéo theo một người xuống dưới! Dù là ch.ết, nàng cũng muốn để Chu Lệnh Thì trả giá đắt!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an