Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Ngay khi Lâm Duệ rơi xuống, bước chân của hắn lảo đảo suýt thì không đứng vững được, hắn một tay ôm đầu khẽ kêu lên đau đớn.

Đó là do huyết khế và như ý đồng tâm kết, tự phát khôi phục liên kết giữa hắn và huyết đao cơ. Khi tâm linh của hai người được liên kết, đầu não của Lâm Duệ lập tức bị đau đớn mãnh liệt ập đến. Cảm giác đau đớn này gấp mấy lần lần trước, như là có lửa lớn thiêu đốt đầu não hắn thành tro bụi vậy.

- Hừ! Cô nàng ngu xuẩn kia bị tóm rồi sao? Lâm Duệ thấy phóng xạ tử diệu nguyên tinh đột nhiên tăng mạnh nên đoán huyết đao cơ đã bị tóm lại, còn đang bị thiêu đốt hồn phách!

Nỗi đau thiêu đốt hồn phách này để huyết đao cơ không thể thu lại tâm linh, cảm giác đau đớn tràn sang cho hắn, hắn không khỏi cười khổ vuốt trán. Hắn biết huyết đao cơ của mình sẽ bị tóm lại, điểm yếu của nàng đã bị đối phương nắm được, mà đối phương lại có cao thủ thuật võ song tu, chuyện nàng bị bắt chỉ là sớm muộn. Nhưng làm Lâm Duệ bất ngờ là nàng bị bắt lại quá sớm! Cô nàng ngốc này, sao không liều mạng chạy trốn ra ngoài chứ! Cho dù không thể chạy thoát cũng có thể tranh thủ thêm chút thời gian. Cơ Tuyết Oánh hẳn là đau lòng vì người thân, kết quả là người một nhà sắp cùng xuống hoàng tuyền cùng nhau rồi, thật là thảm thương.

Lâm Duệ thu lại tâm tình, nhìn quanh một lượt.

- Như vậy cũng tốt, Chu Thiên Mậu một khi đã khởi động trận pháp thì không thể rời khỏi, nhưng ta cũng không còn nhiều thời gian nữa rồi.

Nếu hắn đã không thể quay lại, vậy giờ cần liều mạng tăng tốc! Hắn dùng linh giác kiểm tr.a xung quanh một lượt rồi tiến lên. Lúc này bộ mặt hắn nhìn như bình tĩnh, khóe môi còn khẽ nở nụ cười nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy cơ mặt hắn đang giật giật.



Thật ra Lâm Duệ có thể chủ động đóng lại liên kết tâm linh, để tránh đau đớn từ Cơ Tuyết Oánh truyền đến nhưng hắn không làm vậy. Hiện giờ Cơ Tuyết Oánh chắc chắn rất yếu ớt, nếu như hắn đóng lại tâm linh thì chắc chắn nữ nhân kia rơi vào tuyệt vọng, có thể từ bỏ chống lại.

Nếu như ý thức của Cơ Tuyết Oánh bị rửa sạch đi thì phiền toái đến rồi, điều này nghĩa là Chu Thiên Mậu đã hoàn thành thủ tục, đồng nghĩa tất cả bọn họ sẽ phải ch.ết. Hơn nữa cũng chưa đến mức hắn không chịu đựng được, hắn theo bản năng khẽ hát để quên đi nỗi đau.

- Nụ cười của em thật đẹp, như hoa mùa xuân thổi hết ưu phiền trong anh.

Hắn dùng ngôn ngữ Thiên Cực tinh nên vừa hát vừa phải nghĩ từ, ghép sao cho khớp âm điệu nữa, điều này cũng giúp hắn quên đi nỗi đau.

Lâm Duệ thần sắc ung dung, bước chân nhẹ nhàng tiến lên, vừa đi vừa dán phù lục lên hai bên vách đá. Cũng không phải hắn tùy tiện dán bừa, mà dùng năng lực cảm ứng, cảm ứng dĩ thái nguyên tố xung quanh, mỗi một lá phù đều có dụng ý.

Ngay khi Lâm Duệ mới đi được ba mươi bước, hai bóng đen lao đến chặn đường hắn. Đó là hai gã ma tu cấp 3, được cắt cử canh gác nên nhào lên ngăn lại Lâm Duệ.

Hai mắt bọn họ tuy hơi đờ đẫn nhưng đầy hung dữ, tay phải của hai người phồng lớn gấp mấy lần như là càng tôm hùm vậy, chiến đao trên tay vằn vện tia máu nhìn vô cùng kinh khủng.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp đến gần, một tia sáng lóe lên.

- Phập!

Đầu của hai tên bị tiểu quang minh thánh kiếm gọt xuống, nhanh như gọt dưa. Ý nghĩ cuối cùng của chúng là bộ đầu trẻ tuổi này ra đao lúc nào vậy? Tại sao họ không thấy chứ?

Phía sau hai người lại có mười mấy bóng đen ập tới.

Lâm Duệ lúc trước cảm ứng được, huyện úy phòng vệ nơi này nghiêm ngặt, gần như ba mươi bước một trạm gác, mỗi hướng đều có đội tuần tra. Hiện giờ mấy trạm gác gần đây đã phản ứng, có đội tuần tr.a đã đến đây.

Đây cũng là điều Lâm Duệ muốn thấy. Đối với bọn họ thì càng nhanh càng tốt, phải nhanh! Huyết đao cơ của hắn không chịu được lâu nữa…

Thần sắc hắn không khỏi chuyên chú, tiếp tục dán phù lục. Dù hắn tiến lên rất nhanh nhưng động tác dán phù vô cùng cẩn trọng. Trận phù của Thiên Cực tinh như là toán học cấp cao vậy, không cho phép có chút sai sót nào.

Cho đến khi mười bóng đen nhào tới gần, tay cầm Lôi Thần đao của Lâm Duệ mới vung lên. Lúc này toàn thân hắn bùng nổ lôi hỏa song xà.

- Ầm!

Theo lực lượng lôi đình xích hỏa mãnh liệt cuốn qua, Lâm Duệ trong chớp mắt chém ra năm đao, ba tên ma tu ở trước bị chém bay đầu, hai tên ma tu ngay sau bị một đao chém đôi, rơi vào trạng thái gần ch.ết.

Nếu như đám người Phí Vân Lai, Phương Nhiễm Nhiễm, Dư Phỉ Thúy thấy được cảnh này nhất định sẽ trố mắt nghẹn họng.

Vừa rồi Lâm Duệ sử dụng bí chiêu Tử Diệu Ngũ Liệt Trảm của Tử Diệu Lôi đao. Bí chiêu này được Liên Bang đáng giá mức A, sau khi Lâm Duệ tăng Tử Diệu Lôi đao đến cấp đại tông sư, đã có thể dễ dàng sử dụng chiêu này, còn phát huy chiêu này đến mức S, cũng hạn chế hết mức tiêu hao chân nguyên và tinh thần lực, xuống mức ngang một chiêu bình thường.

Lúc này Lâm Duệ khống chế tiểu quang minh thánh kiếm xuyên ra một màn mưa máu, một tên bị đâm xuyên người, hai con yêu ma bị đâm xuyên não. Ánh kiếm màu trắng không ngừng lấp lánh trong không gian nhỏ hẹp, làm đám ma tu sợ hãi nẽ tránh.

Ngay khi Lâm Duệ thu gặt đám ma tu đầy hiệu suất, một lưỡi liềm rực cháy chém đến hắn. Đó là một con hỏa thạch ma cấp 4! Thân thể nó cao đến hai trượng, toàn thân rắn chắc, cả người bao bởi lân giáp màu đỏ, vung vẩy lưỡi liềm lửa lớn.

Lâm Duệ đã sớm cảm ứng được, trong đám yêu ma trước mặt, con này khó giải quyết nhất! Nhưng hắn cũng không phòng ngự hay né tránh, chỉ một mực giơ đao tụ thế.

Chớp mắt sau đó, quả nhiên một người toàn thân như đồng thau từ phía sau vọt lên, che ở trước mặt hắn. Đó là Trương Thiên Thường, dù cho tay không nhưng tiến lên không chút sợ hãi, mạnh mẽ đấm ra một quyền.

- Ầm!

Khi hỏa thạch ma và Trương Thiên Thường va chạm tạo ra tiếng nổ và sóng khí mãnh liệt, cả hang như rung lên, đá vụn cái bụi lã chã rơi xuống.

Con hỏa thạch ma cấp 4 kia sức lực kém Trương Thiên Thường, bị đấm lùi về sau nửa bước.

Cũng vào lúc này, Lâm Duệ chém đao đến, một đao này nhìn bình thường không có gì lạ nhưng con hỏa thạch ma lại bị chém thành tám mảnh.

Thông báo: chém giết yêu ma cấp 4, thu được 1653 điểm hồn lực.

Trương Thiên Thường hai mắt trừng lớn, đao của Lâm Thập Nhị thật nhanh, hình như còn nhanh hơn khi chiến đấu ở công đường. Hiện giờ hắn có thể quan sát ở cự ly gần nên càng thêm rung động.

Trương Thiên Thường lập tức thu hồi suy nghĩ, rít lên:

- Lâm Thập Nhị, ta không cần biết ngươi làm như nào, chỉ cần có thể ngăn cản hai tên súc sinh kia, chỉ cần giúp dân chúng trong thành sống sót, vậy thì cứ chuyên tâm làm.

Hắn dù theo Lâm Thập Nhị nhảy xuống đây, nhưng không biết đối phương định làm gì. Nhưng không sao cả, hắn đã ở tình huống tuyệt vọng, chỉ muốn liều mạng cùng hai tên súc sinh kia. Lâm Thập Nhị giờ cho hắn một tia hy vọng, vậy càng phải ra sức.

Đám người Tào Quân đuổi tới, tất cả nhanh chóng bảo vệ trái phải Lâm Duệ, bọn họ cắn răng tử chiến cùng đám yêu ma, không để cho ai quấy rầy Lâm Duệ dán phù lục.

Lâm Duệ cũng không trả lời, hắn căn bản không phân tâm nổi. Giờ hắn vừa phải ứng phó đau đớn thiêu đốt linh hồn, còn phải dùng thần niệm cảm ứng dĩ thái nguyên tố và năng lực phóng xạ, tìm hiểu tình huống khoáng mạch.

Ánh mắt của hắn càng lúc càng sáng, Độ sư gia và Lý Thu Phương cho hắn tổng cộng 900 tấm phù, thêm vào phù lục hắn có trong tay nữa, tổng cộng 2400 tấm, hắn đã dán đến một phần ba! Sắp đủ rồi!

Vị Chu công công kia hẳn cũng cảm giác được trứng của hắn đang bị mình nắm trong tay! Không đúng, đã là công công thì sao có trứng được chứ…

Giờ phải xem trình độ trận pháp của Chu Thiên Mậu như nào, ứng phó ra sao.

Lâm Duệ không biết được là, ở trong đại sảnh nơi sâu trong, Chu Lệnh Thì lúc này đang nghe thuộc hạ báo cáo. Hắn ban đầu hơi nhíu mày rồi lập tức cười gằn, đầy chờ mong và châm chọc. Tên ch.ết tiệt Lâm Thập Nhị kia dám xuống, hắn còn chưa bị đốt ch.ết! Tên ch.ết tiệt này cho hắn cơ hội tự tay báo thù!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện