Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
- Tâm quang minh?
Lâm Duệ nghe vậy thì khẽ cười nhạo, hắn thầm nghĩ bản thân quang minh gì chứ? Hắn chỉ là không nỡ bỏ lại huyết đao cơ cấp 4 và chiến linh trung tướng mà thôi. Nhưng đến bây giờ, tình thế huyện Ngân Nguyệt đã không thể xoay chuyển, dù hắn may mắn thành công, cũng chỉ có thể cứu được một phần nhỏ bách tính thôi.
Lý Thu Phương đưa cho hắn một chồng lớn phù lục, hơn 450 tấm, ngoài ra còn có một thanh phi kiếm nhỏ dài chừng hai thước.
Lâm Duệ phát hiện những tấm phù này phấm cấp rất cao, chất lượng cũng tốt, hơn xa thiểm lôi phù và sí viêm phù hắn vẽ. Nhưng để hắn giật mình là phi kiếm nhỏ lấp lánh kia. Hắn cầm thanh phi kiếm, đầy quái dị hỏi:
- Đây là phi kiếm cấp 4?
Thanh phi kiếm này dù rất nhỏ, dài chỉ hai thước, rộng cỡ hai ngón tay nhưng ẩn chức lực lượng lôi hỏa mãnh liệt.
- Đây là tiểu quang minh thánh kiếm của giáo ta, uy lực tạm được, thuộc tính của nó rất phù hợp với bộ đầu.
Lý Thu Phương khẽ mỉm cười, giải thích rất nhanh:
- Hôm qua ta thấy bộ đầu chiến đấu với thiên ti ma có thể sử dụng phi châm, như vậy rất có thể ngài có thể sử dụng phi kiếm này. Phi kiếm mạnh hơn phi châm nhiều, có thể tăng thêm cơ hội cho ngài.
Lâm Duệ quả thật có thể khống chế phi kiếm. Trước đó khi ở căn cứ số 9, hắn vừa mới sao chép Lôi Cực Thần Diệu thung, dùng phi kiếm còn có chút miễn cưỡng, phải sử dụng trí năng phi kiếm. Nhưng giờ hắn đã sao chép thêm vài loại thung công, bao gồm dưỡng thần thung và chân nguyên thung chuyên tu lực lượng tinh thần, còn tăng Lôi Cực Thần Diệu thung đến cấp đại tông sư nữa, lực lượng tinh thần hơn xa trước kia.
Hắn hiện giờ đã có thể khống chế 35 cái phi châm cùng lúc, khống chế thanh phi kiếm bé xíu này hẳn không thành vấn đề. Hơn nữa linh tính của thanh phi kiếm này cũng rất tốt.
Lý Thu Phương lại nói tiếp:
- Ngoài ra sau khi bộ đầu tiến xuống khoáng mạch, ta có thể đảm bảo tranh thủ thêm nửa khắc cho bách tính trong thành, ta cam đoan nói được làm được!
Đám người nghe vậy thì kinh ngạc nhìn sang Lý Thu Phương. Nhất là Trương Thiên Thường, ánh mắt hắn sáng bừng, hỏi lại:
- Lời này thật chứ?
Lý Thu Phương thần sắc nghiêm nghị, đối diện với Trương Thiên Thường:
- Đảm bảo, ta lấy tính mạng của mình ra đảm bảo, nhất định nói được làm được.
Độ sư gia lặng le lấy ra một đống phù lục. Của cải trong tay hắn còn dày hơn Lý Thu Phương, đến hơn 500 tấm phù, hắn sắc mặt trang nghiêm, mang theo chân thành chúc phúc:
- Cầu mong Lâm bộ đầu thành công! Còn có…
Hắn trịnh trọng lấy ra một cái túi đỏ thắm:
- Đây là đại nhân nhà ta để lại trước khi đi. Bảo ta mang cho bộ đầu, khi xuống dưới ngài có thể cân nhắc sử dụng.
Độ sư gia vốn không muốn đưa vật này cho Lâm Duệ, cho rằng thứ này liên quan quá lớn nhưng giờ lại tùy cơ ứng biến, thay đổi chủ ý. Hắn đoán khả năng vị này quay trở về không lớn.
Lâm Duệ ban đầu cũng không để ý, tiện tay cầm lấy túi đồ, nhưng chỉ chốc lát sau, hắn không khỏi sững sờ, liệu có phải là thứ kia không? Đây là thứ rất nhiều dị thể hành giả mơ ước! Nhất là hệ thống an ninh của Liên Bang, bọn họ nằm mơ cũng mong được cầm thứ này!
Tâm tình của hắn lập tức biến đổi, mỉm cười gật đầu với Độ sư gia rồi nhảy xuống dưới, thời gian có hạn, không thể kéo dài trì hoãn được.
Ngay khi Lâm Duệ nhảy xuống, hắn gọi giới linh: “Giới linh, giúp ta tăng Tử Diệu Lôi đao đến cấp đại tông sư.”
Thông báo: tăng Tử Diệu Lôi đao đến đại tông sư tốn 2000 điểm hồn lực.
Lượng lớn tin tức, linh cảm nhanh chóng ập vào đầu hắn.
“Giới linh, giúp ta tăng dưỡng thần thung và chân nguyên thung đến cấp đại tông sư!”
Thông báo: tăng cấp dưỡng thần thung đến đại tông sư tốn 1000 điểm hồn lực, chân nguyên thung đến đại tông sư tốn 1000 điểm hồn lực.
Để người vui mừng là sau khi Lâm Duệ tăng chân nguyên thung đến cấp đại tông sư, kết hợp cùng ngự pháp thần quyết cấp đại tông sư, hắn “nghĩ” đến phương pháp dùng ngự kiếm tốt hơn, tăng thêm uy lực cho ngự kiếm.
Sau đó chắc chắn là một trận tử chiến, hắn nhất định phải dùng hết khả năng tăng lên lực chiến, nếu không sợ là sau này không còn cơ hội nữa.
Sau khi tăng lên một lượt, Lâm Duệ còn lại 5479 điểm hồn lực, cũng không còn tăng thêm được gì nữa. Lúc này, hắn chú ý đến dưới đáy hố sâu, đã thấy có bốn con yêu ma cấp 3 đang ngẩng đầu lên, há to mồm, như là đang chờ Lâm Duệ rơi vào miệng chúng vậy.
Ánh mắt Lâm Duệ lóe lên tia lạnh lùng, phi kiếm màu bạc lóe lên, một con yêu ma cấp 3 bị đâm thủng mi tâm, thanh tiểu quang minh thánh kiếm này ẩn chưa lực hỏa diễm lôi đình mãnh liệt, nháy mắt thiêu đốt tủy não và xương sống của nó.
Lâm Duệ thấy vậy thì hơi nhếch miệng cười vui vẻ, thanh tiểu quang minh thánh kiếm này uy lực quả không tầm thường, đồng thời hắn đoán tinh thần lực của bản thân cũng tăng mạnh, rất có thể đã đột phá 650 điểm!
Cùng lúc đó, Trương Thiên Thường cũng nhảy xuống theo. Hắn trước đó hô hấp nóng rực, toàn thân nóng như lửa đốt nhưng khi nhảy xuống thì lại khôi phục bình thường, chỉ vì lúc này Trương Thiên Thường đã cắt đứt một uyển mạch nhỏ, để máu tươi chảy ra, dùng phương thức này để giảm bớt lực thiêu đốt của mình.
Ngay khi Trương Thiên Thường hạ xuống, Vương Sâm cũng rơi xuống, trên mặt tràn đầy cười khổ. Huyện Ngân Nguyệt là do hắn chọn, là hắn dẫn Lâm Duệ giẫm mìn, lại cầm nhiều tiền của Duệ ca như vậy, giờ thấy Lâm Duệ nhảy xuống, sao có thể đứng ngoài quan sát được chứ?
Theo sát Vương Sâm là vị bộ đầu Tây Môn Thủ tu pháp môn băng hệ, cả đám Tào Quân cũng cắn răng nhảy xuống theo, bọn họ cũng học theo Trương Thiên Thường, tự cắt đứt một uyển mạch nhỏ để chảy máu, dùng máu tươi ép ra một phần nhiệt lượng bản thân, đồng thời dùng thêm đan dược tĩnh tâm ngưng thần đan.
Bọn họ giờ đã vào cảnh này, dù như nào cũng không thể bình tĩnh chờ ở trên được, dù có phải liều mạng cũng muốn cống hiến chúc sức mọn.
Độ sư gia thấy cảnh này thì không khỏi xúc động, nhưng hắn lập tức xoay người đi về hướng Quy Khư trấn. Hắn là gia thần của Trang Minh Nguyệt, hiện giờ tím kiếm chủ nhân quan trọng hơn là ch.ết cùng một đám liều mạng.
- Sáu vị đây cũng là anh hùng tráng sĩ, cũng có tâm quang minh. Thế sự thăng trầm, ma bụi nhiễm tâm, thiên tai bách nan, bách bệnh cận kề, nên sống có gì vui, ch.ết có gì khổ? Thánh lôi sáng tỏ, chiếu toàn thân ta, giúp tâm trong sáng, minh ngã bản tính, vì thiện trừ ác, hỉ nhạc sầu bi về với bụi đất…
Nàng khẽ ca lên bài ca của Quang Minh thánh giáo, cả người lơ lửng lên, thánh lôi kiếp hỏa trong tay nàng bùng cháy tỏa ánh sáng rực, toàn thân nàng cũng theo đó bắt đầu thiêu đốt.
Trong nháy mắt, màu tím bao trùm trời đất bỗng bị một lực lượng kỳ lạ vặn vẹo, tụ lại trong thánh lôi kiếp hỏa trên bàn tay Lý Thu Phương.
Độ sư gia quay đầu lại kinh ngạc nhìn Lý Thu Phương, hắn không ngờ vị tế tự ma giáo lại dùng phương thức này để trì hoãn bách tính trong thành tự thiêu, nhưng nàng làm như vậy có đáng giá không? Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an