Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Biểu hiện của huyện úy Chu Lệnh Thì làm Chu Thiên Mậu trên pháp đàn chú ý.
Chu Thiên Mậu hai tay kết ấn, quay đầu lại hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Chú, chút chuyện nhỏ thôi. Chỉ là có mấy con chuột xuống dưới này. Bọn chúng còn rất hung dữ, đã đánh xuyên đội phòng thủ phía nam cháu sắp xếp.
Huyện úy Chu Lệnh Thì điềm nhiên trả lời. Sau đó hắn nhìn về phía sau nói:
- Khương điển sử, ta cho ngươi bốn con yêu ma cấp 4, thêm vào ba đội yêu ma, ba đội ma tu nữa. Ngươi mau giải quyết đám con chuột kia đi, nhớ kỹ, ta muốn thấy Lâm Thập Nhị kia còn sống, cố gắng mang hắn đến gặp ta!
Chu Lệnh Thì thật ra không quá yên tâm đối với Khương Hàm Chương, nhưng hiện giờ hắn đang bị trọng thương không thể chiến đấu, Thiết Kích Ứng Nguyên đáng tin cậy nhất thì bị Lâm Thập Nhị chém giết, chỉ có thể dựa vào đối phương.
Khương Hàm Chương không chút do dự chắp tay, dẫn theo hai tên bộ đầu thuộc hạ, lập tức long hành hổ bộ đi về hướng nam.
Khương Hàm Chương cũng biết Lâm Thập Nhị và Trương Thiên Thường không dễ đối phó. Nhưng Chu Lệnh Thì cho hắn bốn con yêu ma cấp 4 đều ở trạng thái hoàn hảo không chút thương tích. Thêm vào ba đội yêu ma, ba đội ma tu nữa, mỗi đội là 10 người, thực lực đều hơn võ tu cấp 3.
Trước đó nếu không phải huyết đao cơ trước khi rời đi chém trọng thương bốn con yêu ma cấp 4 thì khéo đám người Lâm Thập Nhị đã ch.ết rồi. Theo như suy nghĩ của Khương Hàm Chương, giờ bọn họ chỉ cần dùng người đông thế mạnh đè ch.ết đối phương là được!
Chu Thiên Mậu thấy vậy thì lơ đễnh, cả huyện thành Ngân Nguyệt này, chỉ có huyện lệnh là đáng để hắn chú ý thôi. Hắn như đang suy tư điều gì, chợt nhìn về phía Cơ Tuyết Oánh, lát sau khẽ nhếch miệng:
- Thật thú vị!
Lúc này trong quan tài thủy tinh, con huyết đao cơ cấp 7 đang phân giải, hóa thành huyết thủy dung hợp với huyết dịch Đại Chu hoàng tộc khác.
Nhưng giờ Cơ Tuyết Oánh vẫn duy trì được ý thức, bảo trì hoàn chỉnh. Nàng chống cự vô cùng mãnh liệt, hơn xa hắn dự đoán.
Chu Thiên Mậu dùng năng lượng tử diệu nguyên tinh thiêu đốt linh hồn nàng nhưng còn chưa xuyên qua được lớp phòng ngự bên ngoài, nàng như có vô cùng vô tận đấu chí, quyết không chịu từ bỏ.
Là vì đám chuột mới xuống sao? Theo như lời Chu Lệnh Thì nói thì có tên có huyết khế với Cơ Tuyết Oánh, là kẻ đó ảnh hưởng đến tâm linh nàng ta sao? Cho nên ý thức của Cơ Tuyết Oánh không những không bị thiêu đốt tinh luyện, mà thân thể của nàng còn ngưng tụ huyết dịch hoàng tộc Đại Chu, có dấu hiệu thuế biến lột xác.
Chu Thiên Mậu không những không giận mà còn vui mừng, hai tay kết ấn, quan bào lục phẩm không gió tự bay:
- Lệnh Thì, ngươi nghĩ biện pháp kích thích tâm linh huyết đao cơ một chút, mau!
Vật liệu này còn ưu tú hơn tưởng tượng của hắn, nhưng có một vấn đề là, bọn họ nhất định phải kích thích Cơ Tuyết Oánh hoàn thành lột xác trước khi Lâm Thập Nhị tử vong. Hắn dự cảm nếu hoàn thành được, huyết đao cơ mới sẽ rất mạnh, hơn xa tưởng tượng trước đó.
- Kích thích tâm linh của nàng ta? Chu Lệnh Thì có chút không hiểu, vì sao phải vậy chứ? Nhưng việc này quá đơn giản với hắn.
Chu Lệnh Thì quay đầu lại nhìn mẹ của Cơ Tuyết Oánh, mỉm cười nói:
- Mang nàng ta tới đây!
Ngay lập tức có một con yêu ma chộp lấy thiếu phụ chừng 40, như xách gà con lôi đến trước mặt Chu Lệnh Thì.
- Nhìn kỹ xem, Cơ Tuyết Oánh!
Chu Lệnh Thì cười hì hì rồi đột nhiên một đao đâm vào bắp đùi thiếu phụ rồi xoắn, gương mặt đẹp đẽ của nàng đau đến vặn vẹo, gào lên tiếng kêu xé lòng.
Chu Lệnh Thì cũng không chặt đứt chân của đối phương, hắn sao có thể để đối phương chỉ đau một lần thôi chứ. Hắn cất tiếng cười to:
- Sao, vừa rồi khi ngươi chặt chân ta có phải sướng lắm không, hiện giờ thì sao, cảm giác của ngươi như nào?
Hắn vừa nói chuyện vừa đâm vào đùi còn lại.
Cơ Tuyết Oánh ở trong quan tài thủy tinh căng thẳng cả người. Hai mắt của nàng đỏ hồng, tim đập thình thịch tăng tốc độ chảy của máu lên nhanh nhất, trên làn da trắng nõn nổi đầy gân xanh.
Cơ Tuyết Oánh nhanh chóng hấp thu huyết dịch bên dưới quan tài, xương cốt đứt gãy của nàng đang nhanh chóng khôi phục, theo động tác giãy dụa điên cuồng của nàng, tiếng răng rắc răng rắc vang lên.
Chớp mắt tiếp theo, Cơ Tuyết Oánh cảm nhận được lực lượng trận pháp mạnh mẽ, đè ép chặt lấy nàng. Nàng chỉ có thể dùng đôi mắt đỏ hồng, phẫn nộ nhìn Chu Lệnh Thì.
Nàng đang thầm oán, trời xanh không có mắt, sao lại để loại súc sinh như Chu Lệnh Thì nhởn nhơ như vậy! Nàng cũng đang cầu khẩn trong lòng, cầu mong có người tới giết ch.ết hai con súc sinh này! Thậm chí chỉ cần có người tới giúp nàng thoát ra, nàng nhất định sẽ chém ch.ết chúng!
- Ngươi rất hận ta sao? Hận là tốt.
Chu Lệnh Thì nhìn thần sắc Cơ Tuyết Oánh, thầm vui sướng, lại tiếp tục dùng ngôn ngữ kích thích nàng:
- Thật đáng tiếc, qua hôm nay, ngươi sẽ quên hết mọi chuyện, ngoan ngoãn nghe lời Hàn Vương điện hạ, là huyết đao cơ của điện hạ, đây chính là phúc khí của ngươi, ha ha ha…
Lúc này hắn đột nhiên dừng lời, chỉ vì tiếng răng rắc phát ra từ mỏ tử diệu nguyên tinh. Thậm chí khối tử diệu nguyên tinh khổng lồ ở giữa pháp đàn cũng dần có vết rạn.
Chu Thiên Mậu đứng cạnh khối nguyên tinh này mà cứng đờ người, sắc mặt đầy vẻ khó coi.
Chu Lệnh Thì cũng cảm ứng được trận pháp này gần như dừng lại, tràn đầy kinh hãi và khó hiểu:
- Chú, có chuyện gì vậy?
- Không thấy sao? Trận mạch dưới chân ta bị quấy nhiễu, tử diệu nguyên tinh ở phía nam bộc phát mãnh liệt làm trận pháp mất cân bằng. Không ngờ ở huyện Ngân Nguyệt lại có thuật sư đỉnh cấp, cơ sở trận pháp của hắn hơn xa ta.
Chu Thiên Mậu nắm chặt hai tay, cánh tay phát ra tiếng ken két, hai mắt sắc bén như đao. Kẻ kia thuật pháp cao hơn hẳn nhiều, vô cùng chính thống, khác với hắn là thuật võ song tu, bị giới hạn bởi thời gian tinh lực nên khó tránh được có những chỗ tu hành không tới nơi tới chốn.
- Là đám chuột kia sao?
Chu Lệnh Thì con ngươi hơi nhíu lại, thuật sư kia là Độ sư gia à? Không đúng,đối phương hẳn không giỏi như vậy. Hắn cau mày lại nói:
- Để cháu dẫn người tới.
- Chưa đủ!
Chu Thiên Mậu nhìn trừng trừng khối tử diệu nguyên tinh khổng lồ ở giữa trận đàn. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, vết rách đã lan rộng, cả tòa trận pháp này đã không còn hoàn mỹ.
Chu Thiên Mậu cất lời lạnh lẽo:
- Ngươi tự mình đi, mang theo cốt khải long của ta nữa, tìm thuật sư kia, giết ch.ết hắn cho ta!
Chu Lệnh Thì nghe vậy sững sờ, thầm nghĩ mình đã đứt tay đứt chân, có thể đánh nhau sao? Đúng lúc này, hắn trông thấy ở nơi miệng vết thương ở bả vai và chân bỗng “mọc rễ nảy mầm”.
Chỉ một lát sau, Chu Lệnh Thì mọc ra tay trái và chân trái từ nhánh cây kết thành. Chu Lệnh Thì trừng mắt nhìn tay mới chân mới rồi không chút do dự, hung dữ nói:
- Tất cả mọi người, đi theo ta!
Theo tiếng ra lệnh của hắn, đám ma tu và yêu ma xung quanh đều đi theo sau. Trong đám yêu ma có pháp chế chịu điều khiển, đám ma tu thì ngày ngày dùng dược vật mê hoặc nên thần sắc hơi ngốc ngếch.
Chu Lệnh Thì hiểu ý của chú mình, sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, bọn họ nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất bắt, giết ch.ết đám chuột kia!
Chu Lệnh Thì khẽ động, cầm theo mẹ của Cơ Tuyết Oánh, thầm nghĩ nữ nhân này là công cụ tốt, sau đó đối mặt với Lâm Thập Nhị hẳn là có chút tác dụng.
Lúc này, Cơ Tuyết Oánh đang nhẫn nại chịu đựng thống khổ, nàng vừa giận vừa ngạc nhiên, giận với hành động của Chu Lệnh Thì, ngạc nhiên vì có việc gì xảy ra vậy để Chu Lệnh Thì tức đến thở hổn hển vậy?
cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an