Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Bên trong đường hầm, đám người Trương Thiên Thường căng thẳng đề phòng từng chút một. Vừa rồi sau khi chiến đấu xong, bọn họ đi theo Lâm Duệ một mực tiến vào sâu trong. Kết cấu đường đi ở đây vô cùng phức tạp, y như là mê cung vậy. Theo như kết cấu vách tường, có thể thấy một phần là của mỏ khoáng trước kia, một phần là gần đây mới đào bới.
Đám người càng lúc càng thấy năng lực cảm ứng của Lâm Duệ quá biến thái, hắn dẫn bọn họ đi con đường quá thần kỳ.
Nhưng Lâm Duệ thường thường có thể tránh né, tìm ra điểm yếu của vòng vây địch, đụng vào những nơi ít yêu ma, nhiều nhất không lớn hơn 5 con, để nhanh chóng giải quyết thoát đi.
Đám người vừa đi vừa lấy máu kẻ thù, tuy mỗi lần giết được ít nhưng tích tiểu thành đại, giờ họ đã ch.ết 12 con yêu ma, 9 tên ma tu. Nhưng trong lòng họ vô cùng căng thẳng, vì bọn họ không biết tình huống bên ngoài như nào, liệu đã có bao nhiêu bình dân bách tính tự thiêu ch.ết.
Duy chỉ có Lâm Duệ thần sắc thong dong, vừa đi vừa hát và dán phù. Hắn hát vô cùng nhàn nhã, cũng dễ nghe nhưng trong hoàn cảnh xung quanh nóng rực như lò nướng bánh mỳ này, đám người làm sao cũng không thể thoải mái nghe hát được.
Trong bốn vị bộ đầu, có một người tên là Chu Phương, có chút khó hiểu, đầy bất đắc dĩ hỏi Vương Sâm:
- Nhập Thất, bộ đầu nhà ngươi bình thường đều như này à?
Vương Sâm lúc này đang đi ở giữa đám người. Hắn và Tây Môn thủ đang thay nhau dùng hàn băng chưởng để giảm nhiệt độ cho đám người Trương Thiên Thường. Bọn họ chỉ cần tụ lực hàn băng lại ở lòng bàn tay rồi dán lên lương những người kia, thật ra phương pháp này sẽ để lại thương tổn nguyên khí, mấy người này sau hôm nay nếu may mắn còn sống sẽ bị bệnh nặng một phen, nhưng trước mắt không lo được nhiều như vậy, dù biết là uống rượu độc giải khát cũng phải uống.
Vương Sâm vừa vỗ lên lưng đối phương vừa nói:
- Không khác là mấy đâu, khi tâm tình Thập Nhị ca không tốt sẽ hát, lúc tốt cũng hát.
Thật ra hắn đang nghi Lâm Duệ mắc thực trang hội chứng rồi, gần đây thi thoảng hắn thấy Lâm Duệ có biểu hiện của bệnh thần kinh. Nhưng khả năng này không lớn, tinh thần lực của Lâm Duệ rất cao, bản thể cũng không cắm quá nhiều thực trang, không có lý do gì mắc bệnh cả.
Ngay khi Vương Sâm trả lời, Lâm Duệ lên tiếng:
- Cẩn thận bên trái! Hắn vừa nói xong không lâu, có ba bóng hình đột nhiên xông ra từ bên trái, đó là hai con tam túc nê yêu cấp 3 và ba tên ma tu cấp 3.
Trương Thiên Thường phản ứng đầu tiên, lao lên chặn lại chúng. Hắn không chút phòng ngự, kim cương đại lực quyền trực tiếp đánh về phía bụng một tên, đánh văng người này ra xa, ngực bụng nổ nát! Sau đó hắn dùng thân thể chặn lại hai con tam túc nê yêu.
Mấy người còn lại vội vàng ra tay, thậm chí không tiếc lấy thương đổi thương, chỉ mong dùng tốc độ nhanh nhất giết ch.ết đối phương. Nhưng hễ khi ma tu hay yêu ma sắp ch.ết, đều có một tia sáng trắng lóe lên xuyên thủng đầu óc, hoặc xoắn nát cốt tủy của chúng.
Đó chính là tiểu quang minh thánh kiếm của Lâm Duệ!
Vương Sâm nhìn thấy vậy không khỏi vuốt vuốt mũi nhìn Lâm Duệ. Đây cũng là điểm hắn không hiểu được, Lâm Duệ tựa như rất chấp nhất với việc chém một đao cuối giết ch.ết yêu ma, ma tu, có chút giống với cướp exp trong game online vậy! Nhưng vấn đề là bọn họ không phải trong game, mà đang ở Thiên Cực tinh, là một thế giới chân thật! Chẳng lẽ Duệ ca có biện pháp thu được kinh nghiệm từ đám yêu ma sao? Mà lại Lâm Duệ dùng phi kiếm rất đỉnh, dù là hắn học cái gì, cũng có thể trong thời gian ngắn đăng phong tạo cực, thiên phú như này quá để người khác hâm mộ.
Ngay khi Vương Sâm âm thầm cảm thán, Lâm Duệ dừng lại bước chân. Đã không thể chạy trốn được nữa, bọn họ đã bị chặn hai đầu. Mà cũng không cần phải trốn nữa, hắn đã đạt được mục đích, toàn bộ quá trình dễ hơn hắn tưởng tượng nhiều.
Có thể thấy ở đằng trước là huyện úy Chu Lệnh Thì dưới một đám yêu ma bảo vệ, đang khệnh khạng đến gần. Trên mặt đối phương là nụ cười lạnh, ánh mắt hung dữ. Bên cạnh người này còn có một bóng người cao chín thước, toàn thân bao phủ giáp xương làm cả đám chú ý.
Ở phía sau là điển sử Khương Hàm Chương, cũng dẫn theo một đám yêu ma. Sắc mặt vị điển sử này vô cùng khó coi, hắn dẫn theo ba đội yêu ma và ba đội ma tu nhưng không chỉ không thể vây được đám người mà còn tổn thất một phần ba nhân thủ. Nếu không phải Chu Lệnh Thì dẫn thêm người tới thì khéo bọn họ còn bị đối phương giết sạch!
Trương Thiên Thường lúc này trầm lạnh như băng. Hắn thấy đối phương có năm con yêu ma cấp 4, còn có một nghi là “Rồng” nữa, kẻ đó mang đến cảm giác vô cùng nguy hiểm cho hắn. Còn có một đám cấp 3, chi chít vây lấy đường nữa. Lúc này dù là hắn cũng không khỏi cảm thấy bất lực, tuyệt vọng.
Hôm nay bọn họ chỉ có thể đi được tới đây thôi sao, không biết Lâm Thập Nhị có biện pháp ứng phó nào không?
Đám người Tào Quân thần sắc thoải mái, nắm chặt đao trong tay. Bọn họ chưa từng tin tưởng Lâm Duệ có thể ngăn lại Chu công công. Bọn họ có thể giết đến đây, làm thịt mấy chục tên đã vượt quá mong đợi nhiều rồi, giờ chỉ đơn giản là tử chiến, giết được càng nhiều càng tốt.
Vương Sâm tay cầm tấm chắn, ý chí chiến đấu sôi sục, hắn tin tưởng Lâm Duệ vô điều kiện, tin Lâm Duệ dán những lá phù kia không phải là bắn tên không đích. Hắn tin Lâm Duệ dám xuống đây thì nhất định nắm chắc phần thắng. Hắn còn trông thấy phi kiếm của Lâm Duệ lặng lẽ đâm vào vách động, không biết là làm gì.
- Đây không phải là Lâm bộ đầu và Trương bộ đầu sao? Không ngờ nhanh như vậy đã gặp mặt.
Huyện úy Chu Lệnh Thì dùng tay vỗ vỗ vết đứt tay trái, ánh mắt vô cùng hung tợn:
- Thật sự là rất hay! Bản quan vừa lúc muốn tính sổ với các ngươi.
Chu Lệnh Thì vừa nói vừa nhìn quanh đám người, tìm kiếm thuật sư đỉnh cấp trong lời chú mình.
Bỗng hắn im bặt lời, vì hắn thấy Lâm Thập Nhị trong nháy mắt này dùng lực lôi từ điều khiển, làm hơn tám mươi phù lục lơ lửng giữa không trung. Cùng lúc đó, Lâm Thập Nhị hai tay kết ấn, tựa như đang thi triển thuật pháp. Nhìn thủ ấn của đối phương, hình như là “dẫn linh thuật”, dùng nguyên khí thiên địa, dẫn phát phù lục. Mốt chốt là người này như đang cộng hưởng với tử diệu nguyên tinh, để tử diệu nguyên tinh bùng nổ.
Chu Lệnh Thì biến sắc, cảm thấy nguy hiểm:
- Ngươi đang làm gì vậy? Mau dừng tay!
Lâm Duệ cũng không muốn nói nhảm cùng đối phương, vừa hát nhạc thiếu nhi vừa kết ấn. Hắn đã hoàn thành ấn pháp sau cùng, làm cho tám mươi lá phù cùng nổ. Sau đó hắn vọt đến sau lưng Trương Thiên Thường:
- Lão Trương, sau đó chúng ta nhờ cả vào ngươi!
Tiểu quang minh thánh kiếm của Lâm Duệ đã sớm chém ra một vách nhỏ bên tường ngay cạnh Trương Thiên Thường, vừa đủ chứa sáu người.
Trương Thiên Thường đầu tiên là không hiểu nhưng tiếng nổ mãnh liệt và tia sáng bùng lên ở xung quanh. Tia sáng tím này kéo qua đâu là năng lượng xung kích càn quét, thế mạnh như nước lũ, thiêu đốt tất cả.
- Tử diệu nguyên tinh?
Trương Thiên Thường nhát mắt hiểu ra, xác nhận Lâm Thập Nhị dẫn nổ năng lượng phóng xạ này, nhiệt độ cao vô cùng kéo đến thiêu đốt tất cả những thứ cản đường. Thậm chí ngay cả chính bản thân tử diệu nguyên tinh cũng không phải ngoại lệ, chúng đang tự thiêu đốt!
Toàn thân đám yêu ma tà tu bốc lửa, phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, bắt đầu rên rỉ giãy dụa.
Đám người Vương Sâm và Tào Quân phản ứng vô cùng mau lệ, nhanh chóng trốn vào bên trong hố. Trương Thiên Thường thì rống to một tiếng, thôi thúc thần lực đến mức tận cùng. Thân thể của hắn nháy mắt phồng to mấy phần, như được bao phủ bởi sắt thép, tạo thành bức tường sống ngăn cho mấy người.
- Hả?
Vương Sâm vô cùng ngạc nhiên, hắn cảm giác lực lượng huyết mạch của Trương Thiên Thường hình như lột xác mãnh liệt.
Hắn không còn thời gian nghĩ thêm, vội dùng tấm chắn trong tay, còn dùng hết sức lực tạo tường băng phong tỏa khe hở. Chỉ tích tắc sau, ánh sáng tím bùng nổ trong tầm nhìn của hắn!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an