Thế giới có linh khí nó khác với cái nóng đổ lửa, những cơn mưa bất chợt hôi mùi đất ở địa cầu à.
Từng cành cây ngọn cỏ, từ loài động vật nhỏ đến quái thú nơi đây, con nào con nấy cũng tràn đầy sức sống.
Mỹ nữ cũng vậy, đông như kiến, múp như sung.
Đại Du rảo bước cùng em gái nuôi đi dạo trên đường giống như đi xem hoa hậu hoàn vũ, nước dãi chảy không thôi.
Gái ơi là gái, gái quá trời gái, múp máp và mượt mà đều có, con nào con nấy ngon phết. Bảo bảo cũng hưng phấn làm thằng chủ lúc nào cũng khó chịu, nó như muốn đè cả nữ nhân thiên hạ này ra để thõa mãn.
Các khu vực luyện nạp khí được coi là cửa ngỏ vào tông môn. Tuy rộng lớn nhưng so với toàn bộ tông môn thì rất bé nhỏ.
Tông môn tách biệt với thế giới phàm nhân bằng tầng tầng chướng khí mạnh mẽ. Người phàm cũng không thể tự do đi ra đi vào được.
Ai muốn vào để tu tiên phải trả cái giá tích lũy không biết bao nhiêu đời, thành công thì ít, thất bại đầy rẫy.
Nhiều kẻ thất bại, lưu luyến không muốn rời đi, bám trụ ở đây há mồm ngồi chờ sung rụng.
Nữ nhân xinh đẹp tí thì hy vọng được tiên nhân nào đó nhìn trúng để thành tiểu thiếp.
Nam nhân thì ngồi đợi lái máy bay bà già thậm chí là cụ bà.
Trải qua năm tháng.
Thành ra nơi đây cũng hình thành khu dân cư khá đông đúc tới hơn chục vạn người. Thỉnh thoảng trên bầu trời có mấy tu giả bay qua bay lại chảnh chó, khiến bọn trẻ con thì ùa ra xem, như hồi bé Đại Du thấy máy bay.
Từ vạn vạn năm xưa, những người không thể thu nạp linh khí vào thân thể, linh hồn được xem là phàm nhân, bị vứt ra khỏi rìa tông môn.
Cũng có những kẻ tu tiên bị hủy căn cơ vĩnh viễn, bị đá đít làm phàm nhân.
Lớp lớp con cháu được xem là ưu tú của họ không ngừng bỏ ra một cái giá đắt mò vào khu nạp luyện khí để thí luyện, hòng bước chân trên con đường tu tiên.
Một người vào được, cả gia tộc coi như vinh quang mấy trăm năm, thậm chí cả ngàn năm.
Riêng Đại Du đến với khu luyện nạp khí này, theo cách không ai ngờ tới.
Nơi đây đông người, nhưng không đến nỗi một gương mặt thân quen.
Hắn nghĩ.
Tha phương cầu thực ai cũng muốn kiếm kẻ bầu bạn, Đại Du cũng sắm cho mình một "em gái nuôi".
Sương Nhi nhỏ nhắn, xinh xắn, thích áo màu trắng có lẽ là phù hợp nhất, lúc đói thì thịt, lúc buồn thì cũng thịt, vui lại càng thịt.
Qua mấy ngày thăm thú khắp nơi, tới nơi nào tiến hành thịt em nuôi nơi đó, có khi là bìa rừng, có khi là nơi thác đổ.
Cuộc sống thảnh thơi, nhàn hạ vui không thể tả.
Sương Nhi đã thử qua uy lực của Ba Con Sâu thì mê mẩn không thôi, liên tục đòi ch.ết đi sống lại với nó.
Xem nó như kẻ thù không đội trời chung.
Cổ nhân nói không sai, gầy là thầy thịt, bất kể nam hay nữ.
Loa, loa, loa...
Sáng sớm ngày mai thí luyện luyện nạp khí sẽ bắt đầu, một số người làm việc cho khu phụ trách thí luyện nạp linh khí đi bô lô ba la khắp nơi để truyền thông, nhân tiện bán vé kiếm lời.
Luyện nạp khí mười năm tổ chức một lần, cũng được xem là ngày Tết nơi đây.
Đợt nào cũng có ít nhất một người ở khu dân cư này thí luyện thành công.
Là tu giả rồi thì Tổ chức liên hoan mấy ngày liền để ra oai. Xưa thích nữ nhân nào mà tán mãi không đổ, giờ em nó đến tận cửa. Xưa vì miếng cơm manh áo mà gây thù chuốc oán với ai, giờ nó cũng tự dưng mất tích.
Đêm tối, trên chiếc giường êm ái Đại Du đang dạy Sương Nhi bảy hai tư thế thần thông quảng đại.
Chẳng biết nữ nhân này có ngu bẩm sinh hay không, mà học đi học lại vẫn cứ nói không thuộc, cần học lại, chịch lại.
Sương Nhi đang hoan ái, rên rỉ đột nhiên lại khóc bù lu bù loa lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nét lo lắng, Đại Du cũng thấy khá lo lắng.
"Sương Nhi, sướng nhỉ..."
Sương Nhi dừng lại, trườn lên người Đại Du rồi dụi dụi vào nách hắn thút thít thủ thỉ.
"Mai huynh tham gia thí luyện thành tiên rồi, huynh không bỏ rơi muội chứ, muội sợ, đột nhiên muội nghĩ thế, muội khóc".
"Nhi ơi... đừng sợ, ta đã xem nàng là muội muội rồi. Ta bỏ muội, trời thiến bảo bảo ta"
"Xí, huynh miệng lưỡi ghê, cũng đừng thề ác thế. Muội chỉ là phàm nhân mà thôi. Muội sợ cũng đúng thôi"
Đại Du lật người Sương Nhi lại, nắm lấy quyền chủ động của nam nhân, tiến hành giã lấy giã để.
Có em gái nuôi bên cạnh, Đại Du cũng ít rảnh rỗi để suy nghĩ đến Bích Hà.
Calo ở đâu mà suy với nghĩ lắm chứ, tới đâu hay tới đó. Hắn cực kỳ quan tâm đến những người phụ nữ của mình, tuy vậy nghĩ mãi mà cách gì cứu Bích Hà vẫn còn mông lung.
Thấy Đại Du căng người, Sương Nhi cũng phối hợp nhiệt tình, tốc độ được đẩy lên cao, mây mưa sắp kết thúc, chiếc giường rung lên bần bật.
Ầm ầm...
Toàn bộ khách điếm sang trọng nhất khu mà Đại Du thuê bị sập trong tích tắc. Tiếng la hét khắp nơi, tiếng chửi thề cũng vang dội.
Đại Du đang chuẩn bị lên đỉnh thì bảo bảo teo riết lại, chỉ kịp lấy thân mình che chở cho Sương Nhi, vất vả mãi thì mới chui ra từ đống đổ nát.
Chưa rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm nhận có một lực rất mạnh từ tầng trên đè xuống, căn nhà sập ngay lập tức, khói bụi mù mịt.
Quan sát tình hình xung quanh, Đại Du thấy Thích Thể Hiện đang chắp tay tứ phía mồm la oang oảng, giọng điệu tự đắc.
"Mô Phật, toàn bộ khách điếm này ta sẽ đền bù tổn thất, trong lúc không kiềm chế được mình, ta chơi mạnh đến nỗi sập luôn cái nhà rồi"
Sau cú lừa bởi Đại Du, đối với tay ăn chơi lão làng như Thích Thể Hiện, hắn cũng chẳng quá quan tâm.
Tuy nhiên bất kỳ ai bị người khác lừa thì trong lòng cũng không tốt, thông qua quản sự, Thích Thể Hiện kiếm được mấy em tu tiên xinh xinh rồi lũ lượt kéo vào khách điếm để bồi dưỡng kiến thức sinh học, giảng dạy nhân sinh quan, thế giới quan.
Hiện giờ, đứng bên cạnh thằng đầu trọc là mấy em mặc áo trắng lủng lổ chỗ, chỉ vừa che cái mông, trên người bám đầy bụi bặm.
Chắc thằng này đã mê mẫn cái phong cách của mỹ nữ mặt ɖâʍ rồi, không chơi được hàng chính hãng, hắn đi chơi hàng fake với số lượng bù cho chất lượng.
Sau một lát, toàn bộ khách của khách điếm đã chui đầu ra, đều là người luyện nạp khí, chút tác động này chỉ làm mất hứng chứ chẳng mất mạng được.
Mặc dù nghe Thích Thể Hiện la oang oảng để thể hiện ɖâʍ lực nhưng chẳng ai để ý đến hắn, đều nhìn xa xa.
Âm thanh gầm rú thế kia, có tiên nhân đến.
Một tên tướng tá to như gấu, râu hùm hàm én mày ngài, mắt đang đỏ ngầu, mông cưỡi một linh thú giống hổ với chiếc răng nanh dài quoằng xuống đất, trên tay cầm một chiếc chùy đầu tròn to bằng nửa người nhìn chằm chằm và tiến về phía này.
"Đống Cống tiên nhân, sao thằng quái vật đó lại ở đây, thằng đó giỏi võ, thù dai lại háo sắc nữa"
"Chẳng phải nghe nói hắn đi bí cảnh rồi hay sao?"
"Ngu dốt, hắn là người phụ trách thí luyện, tới giờ cúng thì hắn về thôi"
"Đứa nào rảnh háng không ngồi đếm lông nách mà chọc chi hắn để hắn phá nát khách điếm vậy"
"Nghe bảo, hắn bị cướp vợ"
"Tiên nhân mà cũng bị cắm sừng ư?"
...
Tiếng la hét có, tiếng xì xào có, nhưng phút chốc đều bỏ chạy tán loạn.
Trong đó có những kẻ ngày mai thí luyện, không muốn gây thù chuốc oán với thằng chủ tịch hội đồng giám khảo này.
"Con tiện nữ Sương Nhi, bản tiên đã chọn trúng ngươi, ngươi lại dám hó hé với thằng phàm nhân kia"
"Thằng nhóc chưa lột bao quy đầu kia, nữ nhân của bản tiên mà cũng dám thịt, ta cũng nể phục ngươi đấy, tiên nhân như ta sẽ thắp nhang cúng kiếng đầy đủ cho ngươi"
Ọe ọe...
Đại Du có cảm giác ói mửa, không biết hàng họ thằng đầu người mình gấu này như thế nào, chứ tướng tá hắn thì gấp năm lần em gái nuôi của mình.
Mặc dù đã chiêm nghiệm vô số bộ phim tây ba lô và tiểu loli, nhưng hắn cũng không tưởng tượng ra nỗi cái loại hoan ái kệch kỡm này.
Chẳng hiểu sao con em nuôi của hắn lại đồng ý làm tiểu thiếp của thằng mình gấu này.
Không sợ nó lấy thịt đè người ngộp thở mà ch.ết hay sao?
Không sợ hắn thông phát lên cổ tắc thở luôn sao?
Hay thằng quái quật này nó biến thái, thích ấu ɖâʍ, thích nữ nhân nhỏ nhắn nên muội muội bị ép buộc?
Đống Cống thấy Đại Du nôn ọe, mặt mày xanh lét, cứ tưởng thằng này đã sợ mình đến ói mửa rồi.
Cũng đúng, phàm nhân như nó thì gặp kẻ mạnh mẽ như mình không sợ vỡ mật đến ói mửa cũng xón ra quần.
Hắn chưa nghe tiếng ác của Đống Công ta hay sao? Hay hắn bị khùng?
Cũng không nên lắm lời với bọn phàm nhân tục tĩu này làm gì. Cứ cho nó một chùy thành bã đậu. Còn on tiện nữ kia cũng không cần nữa, mất trinh rồi còn đâu, tiên nhân như mình không bao giờ xài hàng đã qua sử dụng.
Ầm...
Đống Cống giơ cây chùy lên cao rồi chộ xuống ngay chỗ Đại Du.
Một quang ảnh hình chùy màu đỏ chói hiện ra, nhanh như chớp nện từ trên không trung xuống nơi Đại Du đứng. Lực đạo mạnh mẽ gấp mấy chục lần lúc hắn đánh sập khách điếm.
Thấy tình thế nguy hiểm, Đại Du ôm lấy em gái nuôi, đưa lưng hứng trọn cây chùy.
Một chùy thôi, Đại Du đã nằm bẹp dưới hố sâu, quần áo rách tả tơi, bụi đất nhanh chóng bồi lấp kín cả hai người.
Em gái nuôi không chịu nổi lực đạo này, sắp tắc thở, Đại Du mặc dù đau đớn cả người, nhanh chóng vận linh khí Bàn Tay Vàng trị thương cho Sương Nhi.
Sương Nhi vẫn là phàm nhân nên hắn còn cứu được, chứ nếu đã thành Sơ linh thì Bàn Tay Vàng cũng chịu thua.
Một kích vừa rồi chứng tỏ, tên Đống Cống này mạnh hơn Bích Hà Nguyên Quân rất nhiều.
Tu vi của hắn, chắc cao hơn Bích Hà một bậc.
Đại Du chợt thấy buồn bực, kẻ tu tiên thằng nào con nấy cũng có công pháp, pháp bảo để tự vệ hay chiến đấu.
Còn hắn thì thân mang trong mình hệ thống đại năng gì đó, hoàn thành những nhiệm vụ quái ác, mà nó chỉ thưởng cho cái mạng có thời hạn với thuốc kích dục, chứ chả hỗ trợ gì.
Vô Linh vẫn như mọi khi, chỗ nào có đánh nhau là nó hiện hồn, mắt to ró xem cho rõ, nhưng cương quyết không mở mồm nghĩ cách giúp hắn.
Thấy Đại Du còn sống, Đống Cống sửng sốt.
Là ta trở nên quá yếu hay tên phàm nhân này quá mạnh.
Kẹ mẹ nó là ai.
Cơn tức giận của Đống Cống vẫn chưa dứt, hắn lại giơ chùy đập xuống phát nữa thì phát hiện như đánh vào bức tường trong suốt, chỉ phát ra tiếng binh binh.
Nghi ngờ, hắn nhìn xung quanh thì thấy một thằng trọc đầu, một tay đang lăn chuỗi hạt tràng tỏa sáng, một tay đang chấp sau đít, tỏa ra phong thái ung dung, xem nhẹ đối thủ.
Đống Cống dò xét, tên này chưa thành Sơ Linh mà lại có công phu đỡ đòn của hắn.
Phàm nhân gì lạ bay.
"Tên đầu trọc ngươi có ý gì, có biết bố mày là ai không, ngươi chỉ dựa vào pháp bảo mà dám chiến đấu với Nhân khí đỉnh phong như ta hay sao?"
Thích Thể Hiện nhổ một bãi nước bọt khinh bỉ, lúc hắn là Thiên khí, cũng không bố láo như tên này a.
"Mô Phật, thiện tai, thiện tai, mày có biết bố mày là ai không?"
Thích Thể Hiện mặc dù là nhân tài đỉnh thiên của Tịnh Độ tông, nhưng hắn vẫn là bí mật, chỉ có cao tăng của Tịnh Độ tông mới biết đến sự tồn tại của hắn. Hắn là con của Thích Không Nắc.
Đống Cống thấy thằng này đối đầu với Nhân khí đỉnh phong nhưng không chịu xuống nước, hay nó là con ông cháu cha.
Pháp bảo hạt tràng của hắn thuộc phẩm giai nào, Đống Cống cũng nhìn không thấu, nên có chút lo ngại.
Thầy chùa thì tu ở Tịnh Độ tông, xuất hiện ở đây làm đách gì, lúc nãy cũng thấy gái gú bao quanh nó là gái.
Suy đoán.
Một là thằng này trộm bảo rồi xuất sư. Hai là tên này là người thường, chẳng phải Phật đạo, là kẻ thích kiểu trên trọc dưới cũng trọc mang đi thọc.
Đống Cống chưa biết rõ đối thủ, nhưng cũng chả để mình chịu thiệt được, xả cơn tức rồi xử tên trọc sau vậy.
"Đây là đôi gian phu ɖâʍ phụ, chuyện kẻ có tóc, kẻ trọc đầu không nên xen vào. Ngươi có pháp bảo nhưng không có nghĩa ta không có, muốn đánh nhau thì chờ ta giải quyết việc riêng đã"
Mà tên đầu trọc dây dưa vô chuyện này làm chi? Tại hắn nghĩ gì thì hắn phải làm cho được.
Cái trò chơi biến thái mà Thích Thể Hiện nghĩ ra đối với Đại Du và Sương Nhi, hắn còn chưa kịp chơi.
Há để cho thằng đầu gấu này làm hỏng đại sự. Hắn phải chơi được Sương Nhi này. Hắn phải bắt Đại Du chứng kiến. Có thế hắn mới hết nỗi nhục bị lừa.
Hắn đã biết công lực của Đại Du cũng không thường, nên phát chùy đó không làm nó ch.ết được, nhưng mấy phát nữa thì chưa chắc a.
Hắn tạm thời ra mặt cứu giúp, không thể để hai đứa này ch.ết, nên mới ló đầu ra.
Thông qua Hư Vô Viễn Không, Thích Thể Hiện biết Đại Du và Sương Nhi chỉ bị thương, nên cũng khá vui vẻ trở lại.
"Đây là kẻ thù của ta, chuyện này ta phải giải quyết trước, kẻ lông lá như ngươi không nên xen vào, ngươi tuy to xác nhưng pháp bảo bên dưới chưa chắc bằng ta đâu, muốn giết người thì phải để ta giải quyết sinh lý trước đã".
"Á đù, thằng này láo, mình sống mấy trăm năm nay chưa gặp thằng nào bố láo như thằng này" - Đống Cống đã không nhịn được nữa rồi, đổi phương án, giết thằng đầu trọc rồi đập đôi gian phu ɖâʍ phụ kia sau vậy, địa bàn của hắn mà cũng có kẻ dám gây sự, kẻ gây sự lại là thầy chùa, mà thầy chùa này chưa đạt đến Sơ linh, cho dù nó có pháp bảo thì linh khí ít ỏi kia liệu duy trì được bao lâu.
Bị thằng vắt mũi chưa sạch gây sự và thằng chưa lột bao quy đầu cướp thiếp, không giết hết chúng nó thì mặt mũi hắn còn để đâu được nữa.
Hai thằng này chắc đi chơi chứ không phải đi tham gia thí luyện, có thí sinh nào mà bố láo với ban giám khảo không?
Cả người Đống Cống tỏa khói đen xì, cây chùy tròn cũng biến thành màu đen, chuẩn bị lao vào triển với Thích Thể Hiện thì nghe tiếng ai đó.
"Dừng lại".
"Má nó, thằng nào nữa đây"
Đống Cống dừng tay lại nghĩ thầm, lộn xộn ở đây sợ rằng vị cao tiên nào đó để ý rồi, tán gái thì được nhưng giết hại không được, đó là quy tắc của người tu tiên đối với phàm nhân rồi, nhẹ thì khiển trách, nặng thì khai trừ khỏi tông môn.
Cả đám chỉ thấy thằng oắt con đầu rồng đang đi tới bên Đống Cống, chắp tay chào rồi phe phẩy cây quạt.
"Đống Cống tiên nhân, hai kẻ này tại hạ đều không vừa mắt, tên đầu trọc này cứ để tại hạ lo, còn tiên nhân cứ giải quyết việc cá nhân được không?"
"Mày là thằng nhãi phương nào, việc của ta thì một kẻ như ngươi có thể làm được gì?"
Mặc dù là được giúp đỡ, nhưng Đống Cống thì vô cùng bực bội. Hai thằng luyện nạp khí ra oai chưa đủ hay sao, bây giờ lại lòi ra thêm một thằng mặt búng ra sữa.
Cũng thật kỳ lạ, vì sao đợt thí luyện lần này có mấy kẻ kỳ quái như thế này, Luyện nạp khí mà cứ nghĩ mình là Thiên Khí đỉnh phong sao, mà thằng nào thằng nấy cũng không yếu.
Phàm nhân mà thằng nào cũng như bọn nó, tông môn sập mấy hồi, thiên địa có dị biến gì chăng?
"Thân phận của tại hạ vô cùng bí mật, tiên nhân chỉ biết chúng ta là người một nhà là được, nếu tiên nhân không đồng ý, vậy tại hạ xin phép cùng tên đầu trọc này thử sức cùng tiên nhân vậy"
Long Ki Ki nói xong thì đi về phía tên đầu trọc, thực tế thì thằng đầu rồng này có thân phận éo gì trong tông môn này đâu.
Hắn là người mưu trí, hắn chỉ tỏ ra huyền bí, lại ném ra mật ngọt, lại ném ra cây gậy sắt, khiến Đống Cống cũng như Thích Thể Hiện ngờ vực, từ chối không được, đuổi đi không xong.
"Dừng lại, ta chấp nhận yêu cầu của ngươi"
Đống Công suy nghĩ giây lát rồi liền quyết định. Kẻ bí hiểm này tạm thời chưa chọc được, cẩn thận điều tr.a rồi xử sau. Dù gì có thằng này hỗ trợ, đỡ tốn thời gian với tên đầu trọc này.
Long Ki Ki phóng về phía Thích Thể Hiện. Hư Vô Viễn Không mặc dù là công pháp như thần kỹ, nhưng với linh khí ít ỏi trong người của tên đầu trọc, hắn chỉ thi triển chướng ngại vật ngăn chặn đối thủ, còn lại dùng tay chân đấm đá là chính. Chẳng biết Long Ki Ki tuổi thơ bất hạnh như thế nào, nhưng tuyệt kỹ của hắn cũng chẳng phải vừa, mặc dù gặp vô số bức tường ngăn cản, nhưng hắn lại cứ như nước chảy mây trôi, di chuyển linh hoạt, nhưng chẳng khác gì Thích Thể Hiện, lại dùng tay chân đấm đá là chính.
Thấy thằng đầu trọc và đầu rồng đánh nhau túi bụi, mặc dù khá yếu. Đống Cống cũng ngơ ngác, hai thằng nhãi này sơ yếu lý lịch như thế nào mà thằng này cũng như thằng nọ nắm trong mình những tuyệt kỹ kinh thiên động địa thế kia.
Nếu là con nhà nông thì mơ đi, chỉ có thể là con nhà tông, kẻ ngu cũng hiểu được điều này, loại này không nên đụng.
Nếu hai thằng này lên vài cấp nữa, có khi mình gặp phải cúi đầu, một nỗi bất an dâng lên trong lòng Đống Cống. Mặc dù là Nhân Khí đỉnh phong, nhưng trong tông môn cũng chả phải giới cao tầng gì cả.
Bất an và bực tức cùng hiện hữu trong người Đống Cống, thấy hai thằng đầu trọc và đầu rồng đã ngồi dưới đất thở hổn hển, linh khí chúng nó đã cạn, coi như hai đứa nó hết đường cản trở hắn giết đôi ɖâʍ phu gian phu này.
Hắn cầm chùy tiến về phía hố sâu, vung cây chùy đen kịt lên bổ xuống.
Chính thằng Đại Du chưa lột bao quy đầu này là kẻ mang tâm trạng không tốt tới cho mình, không đập nó chẳng lẽ đập ai, đập một phàm nhân yếu ớt không vinh dự gì, nhưng điên lên là đập, kiểu người dùng tay chân thay não như Đống Cống là điển hình loại não tàn.
Bịch...
Lần này chẳng nghe tiếng ầm như phát đầu tiên, Đống Cống cùng Thích Thể Hiện và Long Ki Ki tròn xoe mắt dòm thấy một bàn tay vàng chói từ dưới đất ngoi lên, đỡ trọn một phát chùy, hố sâu lún thêm một đoạn, nhưng cánh tay đỡ phát chùy vẫn vững vàng.
Cả ba cùng nghe thấy dưới đất vang lên tiếng nói như tiếng phát ra từ dưới nấm mộ, kinh dị vô cùng
"Tao là bố mày đây, đù má nó đau"