"Ê Vô Dụng, nhầm... Vô Linh, ngươi không có cách gì giúp ta sao, ta sắp bị đập ch.ết rồi đây"
Trong lúc nguy cấp, Đại Du nước mắt ngắn dài năn nỉ ỉ ôi linh trí hệ thống.
Tên Đống Cống này mạnh mẽ hơn nhát kiếm của Bích Hà Nguyên Quân rất nhiều, kiểu như mát xa so với đấm bốc.
Nếu bị chộ thêm mấy chùy nữa thì đến thân thể mang tiếng Thể Tôn tinh như hắn cũng chịu không nổi chứ đừng nói là Sương Nhi.
Vô Linh cũng trả lời hắn, câu trả lời là những cái lắc đầu nguây nguẩy rồi biến mất tăm, gọi mãi cũng vô dụng, Đại Du đành tự nghĩ cách.
Trong lúc thằng đầu trọc và thằng đầu rồng đánh nhau chí chóe, Đống Cống đừng bên cạnh vừa xem vừa nhỏ dãi thèm muốn tuyệt kỹ, tiếng nói, âm thanh vang dội đều lọt vào tai Đại Du, và hắn vẫn miệt mài trị thương cho Sương Nhi.
Em gái nuôi tỉnh lại, thấy xung quanh tối om bởi bị đất cát vùi lấp, nghĩ rằng bản thân đã bị chôn sống, hoảng sợ tột độ, vùng vẫy tứ phía, cũng không nhận ra Đại Du đang đè lên người nàng, cứ hoang tưởng là nắp quan tài.
Đại Du đang khổ sở nghĩ cách để thoát nguy, nằm đây cũng nghẻo, mò lên cũng ngủm, cuộc sống nhiều lúc đặt con người vào tình thế lưỡng bại câu thương vậy đó.
Cảm nhận Sương Nhi vùng vẫy, bấu víu lên cơ thể mình, thằng lớn đang đau não nghĩ cách thoát ra thì thằng nhỏ bên dưới lại hưng phấn bởi va chạm thể xác.
Ba Con Sâu vàng chóe lại xuất hiện, ngày một bành trướng theo kích thích ɖâʍ loạn.
Cũng vừa lúc Đống Cống chuẩn bị chộ phát chùy như phát đạn ân huệ xuống hố thì Đại Du đột nhiên nghĩ liều.
Hắn lấy sức xoay người trở lại, tuột quần, tiểu bảo hướng thẳng lên trời, ý nghĩ xoay chuyển, ba con sâu vàng chóe biến thành bàn tay vàng chói, đỡ lấy một chùy của Đống Cống.
Ba Con Sâu quả nhiên là tuyệt đại kỳ bảo, trụ vững trước đòn tấn công của cây chùy. Dùng chym nhỏ làm thân thể, dùng ba con sâu làm áo giáp phòng vệ, lịch sử vô số không gian chắc chỉ có Đại Du nghĩ ra cách này.
Người người xách chym đi thi hót líu lo, hắn lại xách chym đi đánh nhau, việc này truyền ra cũng chưa chắc vẻ vang gì, có khi lại được tôn lên Thần ɖâʍ thì bẽ mặt, mình đồng da sát, cá chà bặt là inox thì khác nào biến thái.
Tuy thoát được một nhát chùy, nhưng dư chấn có bao nhiêu thì giộng vô háng hắn bấy nhiêu, nam nhân có điểm yếu ch.ết người là nơi đó, thân thể tu tiên cũng vậy, thân thể Thể Tôn tinh cũng vậy, đó đã là quy tắc của tạo hóa sinh mệnh rồi, chạy đâu cho thoát.
Sau này cho dù ch.ết thì cũng chẳng dám mang chim đi đánh nhau nữa, một phát còn cố gắng chịu được, chứ làm mười phát không ch.ết cũng bất tỉnh, đến khi đó bị bắt đi làm vật thí nghiệm cũng là chuyện thường.
Đại Du cả người run run lẩy bẩy, kiểu đau này thấu đến tâm can, cả người đổ mồ hôi hột lọ mọ đứng dậy chửi thế.
Nỗi đau làm ý nghĩ ɖâʍ loạn biến mất, ba con sâu cũng biến theo. Tên hùm xám kia đã có ý tận diệt, Đại Du cũng không thể làm con cá nằm trên thớt chờ ch.ết được.
Nhìn thấy Đại Du đội mồ đứng dậy, phía sau Sương Nhi ngồi bệt xuống khóc oa oa như đứa trẻ, Đống Cống cùng với hai thằng kia thì vô cùng ngạc nhiên.
Rõ ràng thằng này không có linh khí, lại dùng được pháp bảo gì đó đỡ lấy một đòn của Nhân khí đỉnh phong, thân thể thằng nhóc này không lớn nhưng bảo bảo lại thuộc loại hàng khủng, ba thằng ghen tị không thôi.
Xoẹt xoạt...
Vòng tròn nhỏ màu đen trên trán Đại Du hiện ra, cả người tỏa hoa văn màu đen kỳ lạ, phóng nhanh về phía Đống Cống, quyết ăn miếng trả miếng, sát ý giết người lần đầu tiên xuất hiện, cả người toát ra khí thế ma quỷ.
Mặc dù Bích Hà Nguyên Quân đã dặn dò Đại Du đừng thể hiện mình là Thể Tôn tinh hay Á Văn tinh ra ngoài, hại nhiều hơn lợi, cứ đàng hoàng làm người Thanh Lục tinh là được.
Nhưng lúc này thì còn quái gì thể với hiện, ch.ết đến nơi rồi, chỉ là có điều hắn cũng không hiểu tại vòng tròn màu đỏ trên trăn, giờ lại là màu đen, hay mỗi khi có ý định giết người thì nó thế.
"Đù, Ác Văn siêu thuật"
Thích Thể Hiện miệng lẩm bẩm, sau đó nhanh chóng bỏ chạy, sân khấu này hắn không còn suất diễn nữa rồi.
"Là cái nồi gì thế?"
Long Ki Ki nghe thằng đầu trọc nói thầm, lại thấy nó bỏ chạy, cũng chạy theo hỏi.
Hắn không biết là cái gì nhưng với trí tuệ Long Ki Ki cũng cảm nhận được, Đại Du giờ này rất nguy hiểm.
Thằng đầu trọc bỏ chạy thì đồng dạng như mình cũng không ở lại được, hai thằng chưa kịp phục hồi linh khí chẳng thể tiếp tục đánh nhau nên chỉ biết chạy trốn bằng chân.
"Mô Phật, không biết thì hỏi là chuyện tốt, nhưng không có nghĩa là bần tăng sẽ trả lời, chuyện ta và ngươi chưa xong đâu, bần tăng hồi giờ chưa ngán ai"
Hai thằng cứ thế bỏ chạy, thằng đầu rồng hỏi, thằng đầu trọc miệng cứ Mô Phật.
Đống Cống là một tên máu chiến, sinh ra bị vứt bỏ trong đống cống nhơ bẩn, lớn lên ác tính báo thù càng mạnh, côn đồ chính hiệu, chính tay giết ch.ết cha mẹ đẻ của mình.
Hắn nói là làm, giết là giết, tiếng ác đồn xa, bảo kê cả khu dân cư này, vơ vét của cải không ít, vác bao tải vàng đi thí luyện nạp khí.
Đống Công cũng là phàm nhân sống tại khu dân cư này thí luyện thành công, lịch sử hắn chưa thấy bọn phàm nhân nào như ba thằng này.
Đống Cống thấy thằng nhóc phàm nhân này đột nhiên có biến hóa, loại công pháp này hắn cũng chưa thấy bao giờ, hôm nay cớ gì lại trực tiếp đụng độ ba thằng phàm nhân quái thai, chúng nó có phải một bọn quý tử rảnh hơi đi chọc người khác hay không.
Đống Cống cũng biến thành đen kịt, vung chùy tấn công Đại Du, Đại Du chẳng có công pháp hay kỹ xảo né tránh, cứ lấy thân vững chắc, lầm lì tiến gần đối thủ.
Đau đớn không thể tả, quyết dùng phương thức đánh nhau nguyên thủy để solo với người tu tiên chính hiệu.
Sau mấy nhát chùy, Đống Cống ngạc nhiên phát hiện vũ khí cấp Nhân khí của hắn bị quấn lấy một hoa văn đen lạ rồi tỏa khói, làn khói đen không ngừng ăn mòn cây chùy, giây lát chỉ còn lại cái cán, vũ khí bản mệnh coi như bỏ không.
Đống Cống mất liên hệ với cây chùy, đầu óc phút chốc đau đớn, rối loạn.
Chút ngạc nhiên và tí đau đớn đã làm cho Đống Cống mất cảnh giác tí tẹo, Đại Du cũng đã tiến đến gần Đống Cống, muốn đấm vào mặt Đống Cống nhưng thể xác thằng này to quá, đấm không tới, nên đành đấm vô mặt thằng nhỏ của hắn với lực đạo mạnh nhất có thể.
Đau đớn ở hạ bộ làm Đống Cống bừng tỉnh, ôm háng lăn lộn dưới đất chửi thề, la oai oải, tưởng như đã rụng bi mất rồi, sau này còn làm ăn gì được nữa, tuyệt tử tuyệt tôn luôn rồi, ch.ết thì lấy ai mà thờ.
Đại Du lúc này dường như lý tính không còn, chỉ muốn giết cái thằng dám giết hắn, dám đánh vào hạ bộ của hắn, nhặt cán chùy lên, chuẩn bị một phát kết liễu luôn Đống Cống.
Phát hiện chủ nhân bị nguy hiểm, linh thú của Đống Cống lao tới, lấy thân che chắn cho Đống Cống.
Đại Du đâm lia lịa vào linh thú, tiếng gầm rú đau đớn chói tai vang vọng cả khu dân cư.
Thích Thể Hiện và Long Ki Ki đã chạy xa rồi vẫn nghe rõ mồn một nên biết quyết định chạy trốn là đúng, chạy lẹ hơn nữa.
Toàn bộ khu dân cư phát hiện dị thường liền đóng cổng nhốt luôn cả chó vào nhà.
Linh thú chịu vô số nhát đâm đã nằm ch.ết thẳng cẳng, đè cả lên người Đống Cống, con vật sống có tình này có nghĩa này không còn động đậy được nữa.
Đại Du lúc này cũng mệt đứt hơi, cố sức kéo cái xác linh thú vứt qua một bên, nhằm thẳng vào đầu Đống Cống kết liễu.
---
Có nỗi đau nào êm đềm, tới nơi này cũng đã hơn mười lăm năm rồi, nhiều lúc Đại Du ngẫm nghĩ suy đoán Ti Hồng bây giờ ra sao, đứa con ra đời chưa thấy mặt cha có oán trách hắn không.
Sự bất lực của người đàn ông trong gia đình có lẽ là nỗi dằn vặt tâm trí lớn nhất.
Có kiểu người sẵn sàng từ bỏ gia đình để đi đến con đường danh vọng, nhưng cũng có kiểu người sẵn sàng từ bỏ danh vọng để về với gia đình. Đứng trên sân khấu làm idol vạn người ngưỡng mộ, liệu có bằng cái cảm giác hạnh phúc nằm ôm và ngắm con mình ngủ, nghe giọng hát của ca sĩ đỉnh đỉnh có thoải mái bằng nghe những lý lẽ nhõng nhẽo từ con mình không.
Cú đấm của Đại Du quá bỉ ổi và lợi hại, Đống Cống vẫn còn đau đớn quằn quại, nhưng đầu óc cũng đã thanh tỉnh được rồi, nhìn linh thú ch.ết thảm, lại thấy cán chùy sắp đâm vào mình liền vội vàng la lớn.
"Bố, con lạy bố, bố là bố của con, bố tha cho con".
Đại Du bừng tỉnh lại, vòng tròn màu đen biến thành màu đỏ, cả người cũng vậy, sau đó biến mất.
Đánh kẻ chạy đi chứ hắn không đánh kẻ chạy lại, kẻ hùng dũng như Đống Cống cũng đã chịu cúi đầu thì đánh chi nữa, bản tính Đại Du không muốn giết ai cả.
Sương Nhi tròn to mắt nhìn Đại Du đánh tiên nhân diệt linh thú, rõ ràng thằng đại gia này đã thành tiên, vậy còn vô luyện nạp khí chi nữa.
Nàng khẳng định bản thân mình thuộc tuýp người Đại Du thích nên mới bị hắn tính kế làm thịt, nếu là lúc trước nàng oán hận không thôi, nhưng bây giờ lại cảm thấy mình vô cùng may mắn và may mắn khi được Đại Du để ý.
Chưa kể sự dũng mãnh của thằng lớn, chỉ thằng nhỏ khi bình thường cũng đủ tiểu Loli như nàng sướng đến ch.ết đi sống lại rồi, tích đức bao nhiêu đời mới gặp quý nhân như này chứ.
Đại Du cũng đã quá mệt mỏi bởi vì lần chiến đấu điên cuồng này, không nói không rằng, bế Sương Nhi đi về phía rừng xa xa, ở đó có một dòng suối nhỏ mát vẻ, ít người lai vãng.
Đêm tối chắc cũng chẳng có ai, tiến hành tắm rửa, nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày mai thí luyện.
Thấy Đại Du bỏ đi, Đống Cống cũng kéo linh thú đã ch.ết của hắn sền sệt đi theo sau, cách nhau một đoạn khá xa, vết máu đen kịt tạo thành vệt dài trên đường đi.
Khoảng một canh giờ sau, Đại Du đang ngâm mình trong dòng suối nhỏ, nhìn bảo bảo đỏ thén sau khi chịu cú đập vừa nãy, Đại Du chỉ đau nhưng không xót, còn em gái nuôi của hắn vừa xót dạ lại vừa đau lòng.
Đôi bàn tay bé nhỏ không ngừng xoa bóp đánh tan những vết bầm từ đỏ đến tím tái, hết xoa bóp rồi lại bón cơm cho thằng em trai đang bị sốt phát ban.
Được em gái nuôi chăm sóc tận chym, Đại Du cũng nhanh chóng quên hết muộn phiền, kéo em gái nuôi vào lòng, đôi bàn tay liên tục kiểm tr.a nhịp tim nàng xem có ổn định không.
Lúc nãy em gái nuôi của hắn bị dọa cho hoảng hồn nên cần kiểm tr.a kỹ lưỡng, rõ ràng là tim nằm bên phải có nằm bên trái éo đâu mà phải dùng hai tay làm chi cho tốn lực chứ.
Sương Nhi cũng cho thằng em trai của Đại Du vào trong hang động nghỉ ngơi, không ngừng đung đưa qua lại ru ngủ. Tắm tiên nó sướng thế đấy...
Nửa canh giờ sau, Đại Du lấy bộ đồ rách rưới mặc vào, Sương Nhi cũng khoác lên chiếc áo trắng quen thuộc, ôm nhau ngủ.
Tiếng đào bới làm cả hai tỉnh giấc, nhìn xa xa, Đống Cống đang dùng tay đào hố để chôn linh thú của hắn.
Loại linh thú này không phải cao cấp gì nhưng do chính hắn nuôi từ bé, cũng hung hãn càn quấy chả khác gì hắn.
Thằng này đã tha cho hắn một mạng, không kiếm chỗ khác đào hay sao mà phải đào chỗ này, nó có ý gì đây, hay vẫn chưa dứt bỏ ái niệm với em gái nuôi của hắn, cần gái chứ không cần mạng à.
Thấy Đại Du đi chầm chậm tới gần, Đống Cống dừng tay lại, từ trong nhẫn không gian lấy ra một bộ quần áo cùng hai viên đan dược rồi khom người dâng hai tay.
"Chào bố, cảm ơn bố đã tha mạng cho nhi tử, đã cho con biết bố mình là ai, có chút quà mọn xin hiếu kính"
Cả Đại Du cùng Sương Nhi lúc này cũng ngớ người, con gấu này có bị tâm thần không vậy, hay lúc nãy đánh trúng thằng nhỏ hại não thằng trên rồi.
Thu nạp đứa em gái nuôi thì Đại Du còn có chỗ để cày bừa, giã gạo kiếm chút thịt, chứ thu nạp thằng con nuôi này làm gì.
Mà không đúng có thể gọi là ông nuôi mới phải lẽ, tuổi tác kẻ tu tiên như Đống Cống cũng không ít, nhân gian có câu xưng hô không đúng lễ đạo thì tổn thọ à nhen.
"Đống Cống, đánh có thể đánh trúng chỗ hiểm, nhưng nói không được nói trúng chỗ trật, bậy bạ à nhen, tổn thọ, tổn thọ, ngươi theo bọn ta làm gì, hay là muốn đánh nhau, muốn đoạt lại Sương Nhi?"
Đống Cống nghe Đại Du gầm gừ thì sợ hãi, quỳ xuống.
"Nhi tử không dám, mẹ nuôi Sương Nhi, nhờ người nói với bố nuôi thu nạp nhi tử một tiếng, nhi tử sẽ giúp mẹ nuôi thí luyện nạp khí thành công".
Sương Nhi ôm miệng cười tủm tỉm, rồi cười đến sặc sụa.
Đại Du bây giờ đau não rồi, vỗ tay lên trán suy luận ra thì chả khác nào bố nuôi cướp con dâu về làm vợ, con nuôi phải gọi vợ của mình là mẹ nuôi, loạn luân quá đi, chuyện này chỉ xảy ra trong JAV, sao lại rơi trúng người hắn à.
"Chuyện này kết thúc tại đây đi, tuổi tác của ta không lớn, ngươi đừng có nhận bừa, ta ra ngoài nói chuyện với ai được nữa chứ đừng nói đi tìm nữ nhân"
Đại Du phất phất tay rồi bước đi, tên Đống Cống này vẫn dai nhu đĩa, ôm lấy chân Đại Du liên tục cúi đầu.
"Xin hãy thu nạp nhi tử, nếu không nhi tử xin tự sát tại đây, toàn bộ vật phẩm trong nhẫn không gian này xin dâng lên bố cảm tạ tha mạng"
Đống Cống vừa nói vừa đưa trủy thủ lên cổ, không vận khí công bảo vệ, nói là làm, tay dứt khoát đưa một đường ngang cổ làm Đại Du cũng tá hỏa, nó liều thật à, nó muốn nhận thật à, vội vàng ngăn cản.
Người ta thật tình thì Đại Du cũng bí thế thật sự, nhe răng ra hỏi.
"Ngươi có biết uống rượu không?"
Nghe hỏi vậy, Đống Cống lôi từ trong nhẫn không gian vô vàn các loại rượu bày ra, kẻ mạnh mẽ và cô độc như hắn thì chỉ có bạn là rượu.
Chưa từng có đối thủ nào tha mạng cho hắn, tất cả đều mạng đổi mạng, bản tính liều lĩnh nhưng không hiểu sao Đống Cống còn sống tới ngày hôm nay, đến cha mẹ ruột cũng nhẫn tâm suýt chút nữa tước đi mạng sống của hắn nhưng Đại Du là người đầu tiên tha mạng cho hắn.
Đại Du suy đi tính lại, Bích Hà Nguyên Quân chỉ dẫn hắn đến khu luyện nạp khí rồi đi mất, giả sử vào trong tông môn rồi, cũng cần hướng dẫn viên chỉ lối, kiếm thông tin mới nhanh chóng giải cứu được Bích Hà.
Nhát dao chỉ một giây là kết liễu một đời, chậm một giây cũng không được, hơn nữa thằng này cũng có ích à, để xem nó làm sao giúp Sương Nhi luyện nạp khí thành công, thế chẳng phải Sương Nhi sẽ sống thêm mấy trăm năm sao, tha hồ mà xơi à nhen, mối làm ăn này quá hời à nhen.
"Nếu ngươi đồng ý làm huynh đệ với ta, ta sẽ cùng ngươi uống rượu, nếu ngươi cứ khăng khăng làm bố con gì đó, sống ch.ết ta không quản nữa"
Đêm tối, trên đỉnh núi cao, dưới ánh trăng thanh, Đống Cống liên tục rót rượu mời sư huynh Đại Du, làm anh khó lắm phải đâu chuyện vừa, Đại Du cũng phải tiếp đến cùng với cái thùng không đáy này.
Lúc nãy mạnh mồm đòi rượu giờ mới thấy lỡ lời, thằng đệ điên này đúng là loại rượu vào lời ra, kể đủ loại chuyện trên trời dưới âm phủ.
Trăng thanh gió mát, tiếng đàn nhè nhẹ từ Sương Nhi trộn lẫn tiếng kể lể của Đống Cống đưa Đại Du vào giấc ngủ.
Mới bắt đầu mà đã đủ thứ chuyện không hay xảy ra, liệu rằng bước chân trên con đường tu tiên sau này sinh tử sao nữa, má cái linh trí Vô Linh vô dụng.