Đại Du đang tắm táp vui vẻ, sản lượng thu hoạch khá lớn, đủ chơi sập cái tông môn này.


Hệ thống có đưa ra cái deadline quái đản kia nữa thì hắn cũng không quá lo lắng thiếu gái. Đã là tông môn thì nữ tu tiên cũng đầy rẫy, tùy tiện tán mấy em chắc cũng không thành vấn đề, vấn đề là nó có để cho mình tán không.


Chuyện của mỹ nữ mặt ɖâʍ, sau sáu mươi chín giây dùng chym suy nghĩ, hắn cũng đã có cách giải quyết, nghĩ thôi cũng đã thấy sướng, hắc hắc, tuy nhiên không thể dễ dãi với kẻ cầm trủy thủ chọt mình được.


Đột nhiên, hắn thấy Vô Linh mất tích lâu nay lại hí hửng chui ra, dáng vẻ trông ngóng điều gì. Chung chạn càng lâu, đi guốc nhau trong ruột, Đại Du biết là sắp xảy ra chuyện, chắc là sắp có đánh nhau, Vô Linh hiện ra thì chả có thứ tốt đẹp gì.


Đại Du cũng tính kế chơi lại linh trí hệ thống này, bao lần cần giúp đỡ nhưng nó chỉ biểu hiện thái độ dửng dưng như bò đội nón.
Quản sự cùng Thích Thể Hiện và Long Ki Ki đi xuống tầng cuối cùng của khu luyện nạp khí, ở đây chỉ có vài hang động với giá cắt cổ.


Ba thằng đột nhiên khựng lại, hơi thở dồn dập, huyết áp tăng mạnh, nước dãi chảy ra, nếu không kiềm nén để giữ hình tượng chắc cũng đã phọt máu mũi.




Trước mắt không xa không gần là một em gái cơ nhỡ đang đứng khóc lóc, khuôn mặt u sầu, đau thương, tủi hận, lo lắng, nhưng chẳng thằng nào quan tâm từ cổ trở lên, chỉ chăm chăm dòm từ phần cổ trở xuống.


Mỹ nữ mặt ɖâʍ đang đứng trước cửa động, trên người chỉ khoác chiếc áo trắng bị thủng lỗ chỗ bởi những vết đâm của nàng lúc trước.


Cái lạnh lẽo cùng hơi ẩm làm chiếc áo loang lổ thấm nước, đồi núi tròn trịa nhỏ nhỏ như bị màn mây trắng mỏng manh che đi, tà áo chỉ vừa che đủ đám cỏ phía dưới.


Mỗi khi tiếng nức nở phát ra, cả người giật giật, từng sợi cỏ đen lại ẩn ẩn hiện hiện, toàn bộ cặp chân mi nhon, bàn chân nhỏ nhắn, trắng toát khêu gợi đập vào mắt ba thằng.
Lõa lồ làm sao kích thích bằng lấp lửng, đặc biệt là áo trắng che thân.


Mặc dù biết bên trong có gì nhưng thằng nào cũng muốn giở lên để xem bên trong có gì, vô lý nhưng có lý.
Mỹ nhân mặt ɖâʍ lúc nào cũng lấp lửng này khiến nam nhân nào thấy cũng động lòng trắc ẩn, muốn bao nuôi à.


"Chúng sanh bình đẳng, cớ sao quản sự lại bóc lột sức lao động như vậy, nữ nhân bị ngươi đối xử đến đáng thương, đến chiếc áo cũng không may đủ vải để mặc, em này ta lo, tầng này ta bao" - Thích Thể Hiện ra oai, cái kiểu trang phục mới lạ này đối với người như hắn làm sao chịu nỗi, từ nhẫn không gian móc ra mớ huyền thạch, linh khí màu vàng tỏa ra dào dạt.


"Quản sự, ta có sổ hộ cận giàu, lại có tấm lòng nhân hậu, trong sáng, ban đêm có thể thay thể đèn đường, vì vậy cho dù bán nhà cũng phải chăm lo đầy đủ cho hoàn cảnh đáng thương này, cơm canh cá thịt đầy đủ, sẽ không để nữ nhân phải ăn chay, ngươi ưu tiên ta bao trước nhé" - Long Ki Ki cũng chẳng kém, không quên cà khịa thằng đầu trọc này.


"Im mẹ cái mồm thúi của ngươi cho ta"
"Im mẹ cái mồm ai chưa biết nhé"


Thằng đầu rồng và thằng đầu trọc lại bắt đầu gầm gè nhau. Nghe thấy tiếng người, lại thấy quản sự, mỹ nhân mặt ɖâʍ sợ quá chạy tọt vào trong động của Đại Du, ôm hắn chặt cứng, đôi bàn tay cầm tiểu bảo bảo chỉ chỉ về hướng cửa động.


Nghe tiếng cãi cọ bên ngoài, nhìn con mèo nhỏ run rẩy, Đại Du biết chuyện này đã liên quan tới hắn rồi.
Hai thằng này muốn chiếm cái động cùng người đẹp, giỡn à, đây là người thân thích của ta đấy, hí hí.


Đại Du cũng khâm phục sức hấp dẫn lấp lửng của mỹ nữ mặt ɖâʍ này, càng ân ái càng si mê, càng cuồng nhiệt.
Quản sự lúc này mới bình tĩnh lại, không biết thằng nào thiết kế ra cái kiểu trang phục thế này, hấp dẫn vô cùng, người đẹp vì lụa chẳng bằng khoác chiếc áo trắng kiểu này.


Tiếc là em này đã bị tiên nhân nhìn trúng, sẽ sớm thành thiếp của người ta, hài, kiến thức không theo kịp thời đại, có hại không thể tưởng, ta mà biết trước, ta tán đổ bé này rồi.


"Hai vị đại gia, cô gái nhà lành này là Sương Nhi, chắc chắn đã bị ức hϊế͙p͙, chuyện này chắc là rắc rối rồi, quản sự như ta không đủ bản lĩnh xử lý, kính nhờ hai vị hỗ trợ"


Quản sự trong đầu phân tích kỹ lưỡng, trên người Sương Nhi chỉ mặc độc nhất một chiếc áo của nam nhân, chẳng lẽ đã bị thằng trong hang làm thịt rồi.


Con này hắn biết, con này bình thường gắt gỏng, chảnh chọe sao tự dưng dễ dãi như vậy, vậy thì ít nhiều thì thằng trong động cũng là luyện nạp khí đỉnh phong, hoặc là lấy vàng đè người, nếu không làm sao ức hϊế͙p͙ nổi Sương Nhi.


Vị tiên nhân kia mà biết Sương Nhi bị hốt hàng rồi thì thì mạng quản sự như hắn chắc cũng không còn, đành phải bấu víu hai thằng này ɖâʍ đãng sắp thành Sơ linh này.
Quản sự lên tiếng hỏi.


"Sương Nhi, có phải vị khách kia ức hϊế͙p͙ ngươi, ở đây có hai vị đại gia luyện nạp khí đỉnh phong, họ ái mộ ngươi đã lâu, họ nguyện giúp ngươi đòi lại công bằng".


Thích Thể Hiện và Long Ki Ki lúc này lỗ mũi phồng ra, cảm thấy vị quản sự nói hay như chim hót, đã nói đúng lại còn nói to, mà không biết rằng quản sự đang đẩy sự cố sang hai thằng tinh trùng lên não này, lỡ bên trong có vị cao thủ nào đó, ăn hành là hai thằng bay.


Nhìn thấy Đại Du mở cửa ló đầu ra, quan sát trên người hắn chả có một mống linh khí tỏa ra, là phàm nhân chính gốc.
Cả đám thở phào nhẹ nhõm, ưỡn ngực vươn vai thể hiện trách nhiệm với người đẹp.


"Thằng kia, có phải ngươi ức hϊế͙p͙ nữ nhân không?" - Đầu trọc và đầu rồng cùng lên tiếng thị uy.
Đại Du chẳng nhìn hai thằng, nhìn quản sự.
"Quản sự, rảnh rỗi dắt chó đi dạo à?"


Thấy Đại Du hỏi như chửi, làm quản sự đổ mồ hôi hột, lấy tay cản cản Thích Thể Hiện và Long Ki Ki mặt đỏ như đít khỉ lại.


Hai thằng cô hồn này không phải dạng vừa đâu, còn thằng đại gia kia nó có thể thuê động vip như thế này thì cũng chẳng phải dạng thường. Gia sản của hắn chắc đủ làm cho bất kỳ con nào dạng háng ra.
Ba thằng này, thằng nào thằng nấy cũng có tương lai, quản sự be bé như hắn, không rớ rắc rối vô được.


"Khách nhân, chúng ta phát hiện linh khí các tầng trên đều bị hút xuống tầng dưới này, nên đi tìm hiểu nguyên nhân, xin lỗi đã làm phiền khách nhân tu luyện?"
Đại Du nghe vậy cũng nhanh chóng đoán ra sự việc, giả ngu hỏi.


"Tu luyện cái con khỉ, ta ở mấy ngày trong này có thấy cái gì gọi là linh khí đâu, nếu có, ta đã chữa khỏi bệnh rồi?"
"Khách nhân không phải đến tu luyện nạp khí hay sao?" - Quản sự ngơ ngác rồi.


"Ta vốn bị liệt dương từ bé, nghe đồn ngâm mình trong hồ linh khí dồi dào cùng với mỹ nhân bên cạnh, sẽ trị được, nhưng mà đồn như lời. Mỹ nữ này mặc dù đã hết lòng giúp đỡ ta, nhưng cũng lực bất tòng tâm, nên thương cảm ra ngoài đứng khóc đó thôi" - Đại Du tỏ vẻ u sầu, nói láo không biết ngượng.


Nghe đến đây, cả bọn động lòng trắc ẩn cho thằng trước mắt. Giàu mà bị liệt cũng bỏ không.
Loại người chịu nhiều uất ức như vậy thì nói tục chửi thề cũng là bình thường, tên này không có linh khí trên người, nên buộc hắn dùng mồm nói chọt người khác.


Tên này bị liệt dương, ức hϊế͙p͙ người con gái thế nào được. Tự mình làm mình suy nghĩ dư thừa rồi, chứ cuộc sống cũng không phức tạp à.
"Oài, chuyến này đi quá tốn kém lại công cốc rồi" - Đại Du thở dài một hơi.


Thấy Đại Du định đóng cửa, hai thằng vội cản lại, Thích Thể Hiện nhanh mồm nói trước: "Ngươi có thể nhường động này cho ta không, cứ nói giá đi, tiền bạc không thành vấn đề?"
Long Ki Ki: "Ngươi có thể nhường động này cho ta không, ta ngoài nhan sắc ra thì nhà cũng chỉ toàn điều kiện"


Thấy hai thằng ngu đã mắc bẫy, Đại Du cũng giả dáng nhăn mặt suy nghĩ, làm hai thằng vừa lo âu, vừa hồi hộp.
Thông thường đã có tiền trong tay thì thích mỹ nữ nào đều phải có cách đoạt được, có đối thủ bên cạnh càng có động lực à.


"Được thôi, dù gì ta ở đây cũng chả có tác dụng gì nữa, hai vị ai ra giá cao hơn ta xin nhận?"
"100 khí thạch" - Long Ki Ki hô giá đầu tiên.
"Quản sự, ta nghĩ người nên đuổi cổ thằng mọc sừng này ra ngoài, nơi tốt như thế này mà nó trả giá bằng khí thạch, chân lý ở đâu, ta ra giá 100 huyền thạch"


Thích Thể Hiện ra cái giá cao ngất ngưỡng, ai bảo hắn là con của tông chủ, trước khi đi, Thích Không Nắc cũng bảo đảm ít lộ phí cho hắn để tự tu luyện bên ngoài, với hy vọng, loại như thằng trọc đầu này gia đình không dạy được thì để xã hội dạy giùm.


"Một không một huyền thạch" - Long Ki Ki lơ đễnh nói ra.
"Hai trăm huyền thạch" - Thích Thể Hiện đang sôi máu rồi.
"Hai không hai huyền thạch" - Long Ki Ki lại ra giá chọc tức Thích Thể Hiện.


"Ba trăm huyền thạch" - Với cái giá này thì đủ để chơi mỗi ngày vài em tu tiên, chơi cả năm không hết, nhưng với bản tính của Thích Thể Hiện làm sao chịu thua.


Long Ki Ki phe phẩy cái quạt rồi bước đi về tầng trên, hắn làm gì có nhiều huyền thạch đến thế. Hiện tại, một mống cũng không có, ăn không được cũng phá cho hôi.


Thích Thể Hiện lúc này mới ngớ ra, hóa ra thằng này chơi xỏ, kệ mẹ mày, chơi xỏ thì sao, dăm ba trò vặt vãnh, khôn lõi, chút bạc lẻ này cũng không làm đại gia muộn phiền.
Nhìn thấy Long Ki Ki bước đi, Thích Thể Hiện ngoắc ngoắc tay quản sự, rồi chỉ chỉ về phía thằng đầu rồng.


"Cho ngươi một huyền thạch, nhớ dắt chó đi dạo cho tốt"
Quản sự hiểu ý của thằng đầu trọc, cúi đầu cảm tạ, sau đó chạy theo bóng của Long Ki Ki, giỡn thôi, mười lá gan cũng dám dắt thằng mọc sừng kia đi dạo.


Nhận lấy túi huyền thạch to đùng, Đại Du cẩn thận đưa Thích Thể Hiện về phía chiếc giường, mời hắn ngồi xuống.
Sương Nhi mặt như mất hồn, mặc dù Đại Du không giết nàng, nhưng giờ lại đem bán đi, quản sự dường như cũng đoán ra được chuyện gì nên cũng không quản nàng nữa.


Nhìn thằng đầu trọc đang vuốt vuốt cái đầu láng boáng, mắt không ngừng đảo lên, đảo xuống trên người mình, Sương Nhi định tiến tới cầm trủy thủ tự sát thì nghe Đại Du lên tiếng.


"Sương Nhi, chúng ta đi thôi, hang động này đã có vị hòa thượng này đặt rồi, chúng ta không nên làm phiền người xuất gia tu luyện, qua động khác mà chơi"
Nói xong liền nắm lấy tay mỹ nữ mặt ɖâʍ rời đi, để lại Thích Thể Hiện mặt ngơ ngáo, không hiểu chuyện gì.


Ý của hắn, thằng liệt dương này không hiểu hay cố tình không hiểu.
Binh binh... Mời đi được ra tới cửa động, Đại Du như đâm phải bức tường trong suốt, nhìn Thích Thể Hiện đang nhếch môi cười cười, kiểu như dễ ăn của bố mày quá.
Đại Du giả vờ vô tội hỏi.


"Vị cao tăng này, thỏa thuận đã xong, cớ sao ngươi còn chặn đường"


"Ngươi dùng chym nghĩ thử xem, đừng dùng đầu nhé, ta tuy đầu trọc nhưng không có nghĩa đầu không có não à, chân lý tiền nào của nấy chẳng lẽ ngươi không hiểu" - Đùa, hai đứa phàm nhân tầm thường mà đòi leo lên đầu ông đây ngồi à, leo lên cũng trượt xuống té đau mà thôi.


Đại Du ném túi huyền thạch cho thằng đầu trọc.
"Đây là em gái nuôi của ta, không thể giao cho người khác, trừ khi em gái ta nguyện ý, ta sẽ nói quản sự bố trí cho ngươi một em khác vậy, ngươi định dùng đống đá vô tri vô giác này gạ gẫm em gái ta sao"


Nghe Đại Du gọi vậy, Sương Nhi mừng rối rít, ôm chặt hắn. Nhìn hai đứa tình tứ làm tên đầu trọc phát hỏa, nuôi con bà ngươi chứ nuôi, nuôi lấy thịt hay nuôi để chịt.
Thích Thể Hiện không nóng không lạnh, bình tâm như vại:
"Đi được cứ đi".
"Không giữ lời làm chó nhé"
Binh binh...


Đại Du vận khí đánh nát bức tường trong suốt, làm Thích Thể Hiện há hốc mồm. Hóa ra thằng này nãy giờ nó lừa mình, mặc dù chỉ còn tu vi luyện nạp khí đỉnh phong, nhưng làm sao một kẻ phàm nhân hay luyện nạp khí lại phá nát một thức của Hư Vô Viễn Không được.


Nhìn lại đống huyền thạch đã biến thành cục đá, Thích Thể Hiện cũng biết đã gặp cao thủ rồi.
Mới bị hủy tu vi, không nên quá manh động, thầy chùa trả thù mười năm chưa muộn.


Chút tổn thất hôm nay không đáng là gì, chỉ hơi bực tức vì bị lừa, nhưng sống trăm năm như Thích Thể Hiện phải có cách nghĩ khác so với bọn mới dậy thì chứ.


Hắn tự nhiên phấn khởi, tầm thường quá hắn không thích, hai đứa chuẩn bị tư thế để ta đùa giỡn đi, trong đầu hắn tưởng tượng ra một trò chơi quái đản, trói tay thằng anh, hấp diêm con em, có nên cho thằng đầu rồng chứng kiến không nhỉ?


Chợt thấy Sương Nhi quay lại, hóa ra con này hám tiền, hay thằng anh trai nuôi đã biết sợ rồi sao.
Thích Thể Hiện nở một nụ cười hiền hòa, trò chơi kết thúc nhanh quá, người ưu tú, đại gia như mình mỹ nhân nào qua ải nỗi.
Chỉ thấy Sương Nhi nhổ một bãi nước bọt vô mặt hắn, rồi nguẩy đít bỏ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện