Chương 282
Tất nhiên là tư bản có thể tùy thời phong sát lưu lượng, nhưng nếu lưu lượng có danh tiếng quá lớn thì tư bản cũng sẽ sinh ra kiêng kỵ.
Tập đoàn Hướng thị chung quy lại cũng không phải là nhà tư bản giống với Tianlai Capital, nếu không thì loại người như Sở Băng sao dám nói ra lời nói uy hiếp người khác như này?
“Tề Đẳng Nhàn, Sở Băng chính là khách quý của tập đoàn Từ thị chúng tôi, còn là đại sứ hình tượng nữa!”
“Anh là một người đàn ông lại ra tay đánh phụ nữ, còn nhét đồ bẩn vào miệng người ta, anh có thấy mất mặt hay không?”
“Anh vô sỉ hạ tiện, quả thực khiến người khinh bỉ!”
“Hiện tại, lập tức xin lỗi Sở Băng cho tôi!”
“Chờ sau khi anh được Sở Băng tha thứ rồi thì tôi cho anh một cơ hội ngồi xuống đàm phán công bằng.”
Từ Ngạo Tuyết ôm hai tay, trên cổ tay đeo một cái đồ hồ Patek Philippe bản giới hạn dưới ánh nắng chiếu ra nếp gấp rực rỡ, cả người cũng chứa một cỗ uy nghiêm không thể xâm phạm.
Sở Băng âm trầm nói: “Vừa rồi không phải Kiều Thu Mộng nói có thể để tôi tuỳ tiện đánh sao? Tôi muốn cậu đi qua giúp tôi tát cô ta hai mươi cái tát, sau đó lại quỳ xuống ăn sạch sẽ số bánh kem trên mặt đất cho tôi!”
Nói xong lời này, cô ta hung hăng đạp vỡ một cái bánh kem, đầy mặt ác độc: “Nếu cậu có thể khiến tôi vừa lòng thì tôi có thể suy xét việc tha thứ cho anh.”
Vương Hổ cũng nói với Hướng Đông Tinh: “Hướng tổng, cô là người tổ chức, nhưng người của công ty các cô vậy mà cứ bắt nạt người ta như vậy?”
“Nếu như không cho cô Sở đây một cái công đạo thì tập đoàn Hổ Môn cũng sẽ tuyệt đối không chỉ đứng yên mà nhìn đâu!”
“Tập đoàn Hổ Môn luôn luôn lấy công chính đi đầu! Gặp chuyện bất bình tất phải rút đao tương trợ!”
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được nở nụ cười, nói: “Anh cùng lắm cũng chỉ là một tên nhãi nhép, nói đường hoàng như vậy làm gì?”
Hắn quay đầu nhìn về phía Từ Ngạo Tuyết, mỉm cười nói: “Từ Ngạo Tuyết, gương mặt này của cô còn chưa bị vả cho sưng phải không? Lại bắt đầu nhảy nhót lung tung ở trước mặt tôi?”
“Còn có cô, cô Sở Băng cao quý? Để tôi xin lỗi cô? Chính cô tự nhìn lại xem mình có xứng hay không đi đã!”
“Nên ăn sạch mấy thứ này chính là cô, đạo lý quý trọng lương thực cô giáo và người nhà không dạy cô từ lúc còn nhỏ sao?”
Lời này của Tề Đẳng Nhàn trực tiếp khiến người xung quanh ngây người một lần nữa.
Này mẹ nó trước mặt hai vị đại lão và Hướng tổng mà cũng dám nói như vậy, tên nhãi này cuồng vọng như vậy? Có còn muốn mạng nữa hay không vậy!
Kiều Thu Mộng nghe thấy vậy cũng dại ra, Tề Đẳng Nhàn cường ngạnh như vậy khiến cô ta không biết nên nói là hắn ngốc hay là nói nguyên tắc của hắn tốt đây.
“Hiện tại quỳ xuống trước mặt vợ tôi, cầu được cô ấy tha thứ! Sau đó ăn sạch sẽ mấy thứ này cho tôi!”
Hàn quang trong mắt Tề Đẳng Nhàn lập loè, nhìn Sở Băng lạnh lùng nói: “Nếu không, ai tới cũng sẽ không có chuyện tốt để xem đâu!”
Sở Băng tức khắc tức tới mức muốn hộc máu.
Mặt Từ Ngạo Tuyết sụp xuống, cười lạnh nói: “Hướng tổng, xem ra người của cô không biết tốt xấu rồi! Tôi mạo phép xin Hướng tổng được dạy dỗ lại hắn cho tốt!”
Nói xong lời này, Từ Ngạo Tuyết nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.