Sau khi lưu lại các đường dẫn đến cửa hàng dành cho mèo mà Tiểu Thu gửi, Diệp Chỉ Bạch tắt màn hình điện thoại mặc cho cuộc trò chuyện trong nhóm vẫn diễn ra rôm rả.
Nhìn sang bên cạnh, cô thấy con mèo cam vô sỉ đang vô tư ngủ.
Những tia nắng dịu dàng từ ngoài vườn rọi vào trong phòng một góc đủ nghiêng lên bộ lông mềm mại của con mèo. Một khung cảnh hết sức thanh bình và yên lặng.
“Hớ~…”
Cô không kiềm lại được tiếng ngáp dễ thương phát ra từ miệng mình.
Phew… cô cảm thấy cơn buồn ngủ từ bên này, cơn lười biếng từ bên kia thay nhau ập đến lũ lượt.
Mặc dù chỉ mới năm giờ chiều.
Nếu là kiếp trước, giờ này hẳn cô đang phải ngồi sắp xếp lại tài liệu học tập và lên dây cót ôn tập cho thi cử. Học xong là đến công việc làm thêm bên ngoài để trang trải chi phí trong tháng này.
Đời đâu ai biết được chữ ngờ… chỉ trong một cái nháy mắt, cô đã trở thành thế này, những thứ dang dở kia cô không còn cần phải làm.
Diệp Chỉ Bạch nhìn bộ đồ ngủ trắng tinh khôi được gấp gọn gàng ở một góc giường.
Hay là… làm một giấc thôi nhỉ? Thực ra thì cô còn cần xác nhận một số thứ trong kiếp này cũng như giải quyết một số vấn đề tồn đọng từ kiếp trước.
Còn kha khá thứ phải làm nhưng không cần phải vội.
Sau khi trải qua cú tông xe định mệnh đó, kỳ lạ thay… Diệp Chỉ Bạch tự nhiên cảm thấy những thứ khác không còn hệ trọng nữa.
Chẳng có gì sánh bằng việc mình còn sống!
Thế nên là nếu đặt những thứ khác và giấc ngủ lên bàn cân, đương nhiên giấc ngủ sẽ nặng hơn rồi.
Điều đó cũng đồng nghĩa với chuyện phải thay đồ ngủ.
Bộ váy cô đang mặc không hề rẻ tý nào… Diệp Chỉ Bạch không muốn nằm xuống và làm nhăn nó một tý nào.
Cái cảm giác của bộ đồ đem lại khi mặc có thể không quen đối với cô nhưng giá của nó thì lại là một câu chuyện khác!
Diệp Chỉ Bạch nhớ lại từng bước thực hiện khi mặc lên mình bộ váy, để khi muốn cởi thì chỉ cần đảo ngược quy trình.
Cô mở dây khóa kéo nằm sau lưng váy.
Một khi bộ đồ được nới lỏng ra, cô nắm nhẹ lấy gấu váy và nhấc lên cho đến khi bộ váy chậm rãi và thuận lợi tuột khỏi người.
Hả…?
Thình…
Thịch…
Tự cởi đồ thôi cũng khiến tim Chỉ Bạch đập thình thịch.
“…”
Lý do đơn giản.
Đập vào mắt cô sau khi bộ váy rời khỏi người là hình ảnh phản chiếu cô trong chiếc gương toàn thân.
Tâm trí của đứa từng là đực rựa… làm sao mà quen với ngoại hình mới này nhanh đến vậy được.
Thế nên là dẫu cái đứa trong gương là bản thân, cô không khỏi cảm thấy mãn đôi nhãn!
Hơi… hơi phấn khích.
Mảnh vải cuối cùng trượt khỏi vai xuống đất, mái tóc bạc sà xuống như thác đổ, phủ khắp cơ thể cô.
Ngoại trừ những chỗ quan trọng đã được phần vải nội y che đi, làn da trắng không tì vết của cô phô bày ra trước mặt.
Mặc dù mặt lạnh như băng, Diệp Chỉ Bạch có thể cảm thấy nóng bừng nơi đôi má.
Cúi đầu nhìn xuống… vượt ra khỏi cặp đồi nhỏ nhắn là mười ngón chân trắng hồng trong trẻo nhô ra.
Ngoe nguẩy ngón chân, cô cảm thấy độ dẻo dai trong từng cử động.
Nhưng mà trắng thật đấy…
Tay này, chân này, nhìn đâu cũng thấy một màu trắng ngà dịu nhẹ.
À… phải rồi! Cô đang thay sang bộ váy ngủ mà!
Diệp Chỉ Bạch đứng đờ ra một lúc, xém tý nữa quên béng lý do cô cởi đồ luôn!
Bước đến ngay cạnh giường, cô định cầm bộ váy ngủ mềm mượt lên…
Ấy… không phải vội.
Mình đã chỉnh điều hòa về mức nhiệt phù hợp nên phòng không còn quá lạnh.
Nếu ai rơi vô trường hợp của mình cũng sẽ tò mò thôi mà nhỉ.
Quay đầu lại một tý, cô nhìn chiếc gương dài qua khóe mắt.
Thay vì nhìn xuống và thấy mỗi phần bên dưới, chẳng phải nhìn tổng thể cơ thể mình sẽ hợp lý hơn sao... Chắc là... không đến nỗi quá đáng đâu nhỉ?
Nhưng mà đây chỉ là tìm hiểu bản thân mình thôi. Ừm ừm, chả có gì là quá đáng ở đây cả.
Hành động đi trước suy nghĩ.
Ngay khi hoàn hồn, Diệp Chỉ Bạch lại một lần nữa thấy mình đứng trước chiếc gương toàn thân.
Hãnh diện và thành thật với bản thân!
Không phải cô đang tự khen bản thân đâu, chỉ là đến nay cô vẫn chưa đường hoàng nhìn trực tiếp cơ thể của cô.
Lần này… mọi thứ rõ lồ lộ trước mắt, cô khắc ghi hình ảnh cơ thể cô trong gương.
Tuyệt… tuyệt thế giai nhân!
Đã từng chứng kiến vô số mỹ nhân trên màn ảnh trong kiếp trước, cô không ngờ có ngày cô lại trở thành mỹ nhân của cả mỹ nhân.
Một vẻ đẹp vô cảm và lạnh giá.
Mặc trên mình độc mỗi bộ nội y, khuôn mặt cô đượm nét hồng trên khuôn mặt.
Cảnh tượng chấn động khi này chỉ có mỗi Diệp Chỉ Bạch chứng kiến.
Cô xoay người một vòng tại chỗ.
Sự tò mò trong cô lại càng được khơi gợi.
Hà~… cô có từng nghe ai đó nói rằng khi mặc đồ ngủ, ta không nhất thiết phải mặc nội y.
Thế nên…
Từng ngón tay run rẩy của Diệp Chỉ Bạch luồn vào giữa phần da và phần vải trắng che đi nửa dưới của cô.
Nhẹ nhàng và từ từ kéo xuống… cô có thể thấy rõ đường nét từ bụng trở xuống.
Diệp Chỉ Bạch không thể không nuốt nước bọt.
Mặc dù kiếp trước cô là sinh viên y dược và rất quen thuộc với giải phẫu cơ thể người, nhưng cũng chỉ dừng ở mức độ quan sát mô hình, còn thực tế thì…
Lúc ở bệnh viện do Quân Nhi lúc nào cũng dán mắt vào cô, cô quả thực không dám nhìn kỹ.
Nhưng giờ…
Của con gái sẽ trông như nà-…
“Meo~”
“Hở?!”
Tiếng kêu của con mèo làm Diệp Chỉ Bạch đang suy tư bỗng giật mình quay lại.
Con mèo vẫn đang ngủ nhưng đã đổi tư thế nằm.
Quỷ tha ma con mèo nhà ngươi…!!
Hết cắn mình giờ đến dọa mình?
Diệp Chỉ Bạch thở nhẹ, cố bình tâm trước cơn bồn chồn khó giải thích.
Mạ ơi… khi nãy mình đã làm cái gì vậy?
Bạch ơi Bạch à, đây là cơ thể của mày từ nay về sau đó!
Hứng lên vì cơ thể của chính mình, có ổn không vậy?!
Tự trấn tĩnh bản thân, Diệp Chỉ Bạch cởi bỏ phần nội y nửa dưới trong một nốt nhạc!
Nửa trên tương tự.
Và cô giờ đây hoàn toàn không có lấy một mảnh vải trên người.
Chắp tay sau lưng, đầu quay trái quay phải, cô bước đến gần chiếc gương hơn.
Đẹp không còn gì để tả…
Sẽ là nói dối nếu bảo cô không có ý nghĩ không đứng đắn… vì tim cô vẫn chưa có dấu hiệu đập chậm lại.
Nhưng mà đẹp thiệt… như kiệt tác nghệ thuật luôn ấy.
Một kiệt tác độc nhất vô nhị được tạo nên một cách tỉ mỉ, khó có từ gì diễn tả được hết vẻ đẹp…
Ahem!
Diệp Chỉ Bạch vỗ hai bên má, cô không dám nhìn trực diện thêm và quay đầu sang bên.
Nhưng mà!
Mong muốn hiểu thêm về bản thân mình không có gì xấu cả!
Diệp Chỉ Bạch một lần nữa quay sang nhìn mặt gương, mái tóc bạc của cô cũng đung đưa theo, sượt qua phần ngực cô.
Diệp Chỉ Bạch ngay lập tức cong lưng ngả về sau, xém chút nữa thì mất thăng bằng và ngã ngựa!
“Á…!”
Y chang hồi mới tỉnh dậy trong bệnh viện, cũng là cái cảm giác đó!
Trí tò mò của con người… quả thực là không có điểm dừng.
Diệp Chỉ Bạch chậm rãi trở lại giường, ngồi xuống cạnh bé mèo mướp cam.
Cúi đầu trầm ngâm một lúc, cô quyết định… sẽ thử khám phá thêm lần nữa.
Ngón tay Diệp Chỉ Bạch ấn nhẹ vào phần bụng dưới, sau đó từ từ lướt xuống.
Xuống nữa…
Thêm chút nữa…
“Ứm!”
Đến đích rồi.
Vâng… đến đích rồi.
Diệp Chỉ Bạch giờ đang chạm tay vào địa phận mà cô kiếp trước có mơ cũng không làm được!
Đột dưng cô cảm thấy xúc động đến lạ!
Dù cô muốn tiếp tục thiệt, nhưng cái gì cũng nên vừa phải thôi.
Biết mình vẫn đang thấm mệt, cô không muốn tự dày vò cơ thể mình.
Thế nên cô quyết định cầm lấy và mặc bộ váy ngủ vào để che vũ khí nguy hiểm này lại.
Cơ mà… cái bộ váy ngủ chỉ che được đến đùi nên cô cảm thấy hơi lành lạnh bên dưới.
hìn xuống, cô không cưỡng lại thôi thúc nhéo nhẹ cặp đùi trông mềm mại và đàn hồi kia.
Chạm vào chắc sẽ rất tuyệt nhỉ!
Thế nhưng… ngay khi tay cô định sờ vào cặp đùi, một âm thanh lạ lẫm từ đâu vang đến.
“Phụt… hahaha…”
“?!”
Diệp Chỉ Bạch nhanh chóng bật người dậy.
Tiếng gì đấy!
Nghe như tiếng ai đó nhịn cười…
Đảo mắt xung quanh một đợt, cô chả thấy ai cả!
Nhưng âm thanh vừa nãy…!
Mình gặp ảo giác à?
“Không phải ảo giác đâu.”
“Lại nữa!!”
Giọng thanh thoát cũng như cô.
Rõ là giọng của nữ giới!!
Dù nghe giọng thanh và êm nhưng lại khiến người khác sợ vì bất thình lình phát ra.
Ở chốn lạ lẫm vốn đã khiến Diệp Chỉ Bạch có đôi chút bất an, giờ gặp thêm tình huống kì dị khiến cô muốn hét lên!
Nhà này có ma hả?!
Trước khi Diệp Chỉ Bạch hét lên kêu cứu, giọng nữ đó lại phát ra lần nữa với vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Suỵt, đừng có la! Lỡ em gái cậu xuống thì sao. Đột nhập vào đây để gặp cậu đâu phải chuyện gì dễ!”
“Ngươi…! Tôi…!”
Diệp Chỉ Bạch hoảng hốt không thốt nên lời.
“Đồ ngốc, nhìn xuống dưới!”
“Dưới… híii-…!”
Lẽ ra không nên nghe lời nó.
Xém chút nữa Diệp Chỉ Bạch xỉu luôn rồi.
Giọng nói đó… phát ra từ con mèo mướp cam.
Như để chứng minh mình là người nói, con mèo giơ chân chỉ về phía Diệp Chỉ Bạch.
Cứu chị em ơi… chị sắp xỉu đến nơi rồi. Tinh thần thép được tôi luyện một kiếp của cô cũng không thể phòng ngự trước cơn sốc này.
Thấy Diệp Chỉ Bạch sắp lăn ra giường ngất đi, con mèo nhanh chóng nhảy lên.
“Ê ê ê! Đừng có ngất! Ta không có dọa cậu nữa đâu! Ai mà biết cậu nhát cỡ đó…”
“…”
Diệp Chỉ Bạch muốn hét lên nhưng quên mình định hét cái gì.
Vì cảnh tượng trước mặt cô quá đỗi chấn động.
Con mèo sau khi nhảy lên đang lơ lửng trên không trung. [note63284]
Cơ thể nó… trở nên mờ mịt và hư ảo.
Và rồi… nó biến thành quả cầu đa sắc chói lòa.
Quá trình diễn ra không hề tạo ra tiếng động.
Mặc dù cảm thấy bất ngờ, Diệp Chỉ Bạch cảm thấy cảnh này…
Hơi quen quen…
Quả cầu…?
Á quả cầu!!
Nó, chính nó.
Thứ đã biến cô trở thành con gái vài tiếng trước!!
Thì ra quả cầu đó trông như một cụm sáng.
Trong khi Diệp Chỉ Bạch trưng ra bộ mặt điềm tĩnh nhưng sốc trong lòng, chụm ánh sáng biến dạng…
Mãi cho đến khi hóa thành nhân dạng.