Nhìn vậy mà kêu không phải ma?!

Thấy ma cũng không sốc bằng khung cảnh trước mắt cô!

*Bịch*

Diệp Chỉ Bạch ngã người về sau, mông dập xuống sàn. Đôi chân thon gọn của cô duỗi và co liên tục để lùi ra xa khỏi quả cầu.

Nhưng di người chưa được một mét thì lưng đã chạm giá sách, đường lui không còn.

Sau khi bị xe đâm, cô bạo dạn và gan hùm khi đối đầu với quả cầu vì khi đó cô đã không còn sống.

Nhưng giờ thì khác.

Cô đang còn sống!

—Bối rối.

Người còn sống khi đối diện với thứ không rõ lai lịch luôn cảm thấy thế.

Cô chỉ biết bất lực mở to con mắt, nhìn chằm chằm khối sáng đang cô đọng lại và biến dạng.

Nó nói.

“Thiệt tình… Thôi thì cậu ở chỗ nào yên chỗ nấy đi, đừng có la toáng lên được không? Cậu mà hét lên thì ta cũng không có cách nào ngăn được. Năng lượng của ta có hạn.”

Nếu đã vậy thì đừng có người ta chứ!

Cơ mà... quả cầu ánh sáng đó lại nói nữa!!

Ờ... nó...!

Dòng suy nghĩ hỗn loạn của Diệp Chỉ Bạch bị ngắt quãng.

Bởi vì... khung cảnh diễn ra trước mắt cô trông vô thực cực kì.

Cô từ chối suy nghĩ thêm.

Rải rác xung quanh quang cầu là những đốm sáng li ti. Cứ như pháo hoa, từng hạt sáng ấy tan biến không còn một dấu vết khi va chạm với mặt sàn.

Quang cầu cuồn cuộn như lốc xoáy và cứ thế nhỏ dần.

Một chân bước ra từ trong quang cầu…

—Trông nhỏ nhắn và lấp lánh.

Theo sau đó là cái chân thứ hai.

Sau đôi chân là cơ thể nhỏ nhắn.

Mái tóc nâu dài thướt tha bung lụa như bầu trời đầy sao.

Sau cùng, đôi tay xuất hiện và chạm từng ngón dọc theo mái tóc như vừa mới bước ra khỏi phòng tắm.

Toàn bộ cơ thể đã hình thành.

Diệp Chỉ Bạch mắt mở to trong cơn sốc, cô đang cố lý giải chuyện vừa xảy ra.

Vẻ mặt vốn vô cảm lại thêm phần cứng đơ.

Người đứng trước mặt cô đúng là xuất hiện hoành tráng và như từ trong mơ bước ra.

Nhưng bản thân người đó… chẳng đem lại cảm giác uy áp gì cả!

Ngược lại còn trông dễ thương ấy!

Ừm… nghe không nhầm đâu, một bé gái bước ra từ trong quang cầu.

Vóc người nhỏ bé, tóc nâu, khuôn mặt dễ thương, răng trắng và đôi mắt sáng sủa.

Trong đôi mắt xanh tràn đầy sức sống đó là cả một trời sao. Mỗi khi cô bé hé miệng để thở, chiếc răng nanh tiểu hổ dễ thương lộ ra.

Về chiều cao thì đâu đó 3 mét bẻ đôi…

Nhưng đó không phải trọng tâm vấn đề.

Bé gái trước mặt cô… thân không một mảnh vải!

Ờ… cũng không hẳn là không một mảnh vải. Toàn bộ cơ thể từ đầu trở xuống của bé ấy được một lớp ánh sáng mỏng bao phủ lấy.

Nhưng chính vì không lồ lộ rõ ra mới là thứ bất ổn!

Diệp Chỉ Bạch vội lấy tay che mắt.

Thế nhưng có che cũng như không.

—Giữa các ngón tay của cô vẫn dư ra một khoảng lớn.

Cái này vô dụng rồi!

Diệp Chỉ Bạch thả một tay ra và dùng nó để chỉ về phía bé gái táo bạo, không biết xấu hổ.

“Ngươi… ngươi là ai…?”

Giọng cô điềm tĩnh như chưa từng hoảng.

“Ồ? Xa nhau chưa lâu mà đã quên ta luôn rồi sao?”

Bé gái mỉm cười, tiếp cận cô và lắc đầu với hai tay chắp sau lưng.

“Sao lại che mắt vậy? Đau mắt đỏ à?”

“Ngươi... ngươi đang khỏa thân mà.”

Diệp Chỉ Bạch chỉ thẳng vấn đề.

“Khỏa thân?”

Cô bé dừng lại, nhìn xuống cơ thể của mình và cười.

“À, con người các ngươi hay lấy mấy cái mảnh vải gọi là quần áo để che thân mà nhỉ? Đây là lần đầu tiên ta biến thành dạng người nên không có biết. Bỏ qua cho ta nha! Mà nhà ngươi che mắt làm chi đâu. Ta đang phủ lấy cơ thể với thần lực rồi, nhìn nè!”

Keng…!

“Ờ… có vẻ như thần lực cạn kiệt rồi.”

Tiếng gương vỡ vang bên tai Diệp Chỉ Bạch ngay khi cô bé nói dứt câu.

Những mảng sáng đang bao bọc lấy cơ thể cô bé xuất hiện những vết nứt và vỡ ra!

Và rồi, Diệp Chỉ Bạch lại được chứng kiến cảnh tượng mát mắt.

Toàn bộ cơ thể trắng thuần khiết đột dưng ập vào mắt Diệp Chỉ Bạch.

Nhưng hơi phẳng…

Ahem! Không được, không được!

Không nên nhìn những thứ không được nhìn.

Nhưng cô cũng có thắc mắc… rằng đã thấy một lần rồi thì những lần thấy sau đó cũng không khác biệt gì mấy đúng không? Cho nên… những ngón tay của cô cũng không khép quá chặt.

Nhìn qua khe hở, cô thấy bé gái tóc nâu đang vẫy cánh tay để phủi đi phần vụn sáng còn lại…

Thì ra có thể phủi nó đi!

Giờ làn da mềm mại, trắng như tuyết hoàn toàn lộ thiên.

Mất dần cảm giác thiêng liêng, đổi lại là cảm giác gần gũi với thực tại ngoại trừ… đôi tai lớn trên đầu và chiếc đuôi mềm mại đung đưa sau lưng.

Đôi tai… chiếc đuôi?!

Diệp Chỉ Bạch bỏ tay ra khỏi mặt.

Trời ơi!!

“Gái tai cáo!!”

Mặt lạnh băng, Diệp Chỉ Bạch chỉ tay về phía bé gái tai cáo và nói.

“Hở?!”

Ngay cả cô bé tóc nâu cũng giật mình trước hành động và lời nói của Diệp Chỉ Bạch.

“Gì mà trông ngạc nhiên thế! Bộ chưa thấy thần linh bao giờ à?”

“Xin lỗi…”

Cô thực sự xin lỗi.

Nãy cô có hơi quá phấn khích.

Nhưng nếu không nhầm… lúc mảng sáng rơi rụng từng cái một, hình như cô bé này mọc thêm từ đâu ra cặp tai và cái đuôi mềm mại phải không?

Nhìn như tai và đuôi cáo.

Sao mà một nhà nghiên cứu kiến thức 2D siêu tận tụy như Diệp Chỉ Bạch lại bỏ lỡ cơ hội này được!

—Con mèo tôi vô tình nhặt được không hóa thành gái tai mèo mà là gái tai cáo.

“Lắm vấn đề phát sinh thiệt á trời!”

Cô gái hồ ly giang rộng hai cánh tay và thầm than vãn với giọng thanh nhẹ nhưng có phần trẻ con.

“Hà~… tuy biết là thần lực còn không nhiều, ta không ngờ nó lại hết nhanh vậy! Hừ hừ, rồi mắc gì cậu ngạc nhiên ra mặt vậy? Đây là chân dạng của ta. Nói chứ ta cũng mới biết đây thôi, hóa ra nhân dạng của ta trông như này. Nếu phải nói cho cậu hiểu… là ta không thể giấu đuôi và tai được nữa đó!”

Rồi sao quay sang tự trách bản thân rồi?!

Tầm này cơn bồn chồn trong Diệp Chỉ Bạch bị thổi bay đi rồi.

Nguyên do xuất phát từ cử chỉ và cách nói của cô bé này trông hơi ngốc nghếch, đáng yêu hơn là đáng sợ.

Nguyên do còn lại là Diệp Chỉ Bạch không có hứng thú với con nít!

Ahem… đúng là có một chút…

Trong khi cô đang bận suy nghĩ, đột dưng đùi cô có cảm giác bị đè lên.

Là chân của cô gái tai cáo.

Diệp Chỉ Bạch không khỏi lo lắng, lực bất tòng tâm. Vì do cơn sợ ập tới khi nãy… mà cơ thể cô không chịu nghe lời nữa.

Cô có thể thấy ánh nhìn của cô bé hồ ly dò xét cô từ đầu tới chân qua khóe mắt.

Đột nhiên tầm nhìn của Diệp Chỉ Bạch thay đổi!

Con nhóc hồ ly dám nâng cằm cô lên với những ngón tay nhỏ bé đó, khiến cô phải ngẩng đầu!

Mắt chạm mắt, kẻ thì mắt tím lạnh lùng, kẻ thì mắt ánh sao không cảm xúc.

Không má nào chịu thua má nào trong cuộc thi nhìn nhau.

Má xấu hổ quá! Diệp Chỉ Bạch muốn đấm con bé này một đấm thật đau ngay bây giờ!

Nhưng kháng cự còn không xong huống chi phản kháng, thế lại càng thêm phần nhục nhã.

Bé gái hồ ly nhìn chằm chằm khuôn mặt vô cảm của Diệp Chỉ Bạch với vẻ nghiêm túc.

Cô tự cười với bản thân.

“Hóa ra là vậy… Mẫu Thần Đại nhân đã tạo ra các tạo vật dựa trên quan niệm của Người về sự hoàn hảo. Chỉ có thể diễn tả là đẹp, đẹp đến mê hồn. Bản thân Người là đẹp nhất thế nhưng Người lại tạo ra thứ còn đẹp hơn cả Người. Thật mỉa mai làm sao…”

Tông giọng mang vẻ trêu đùa.

Dù ngoại hình là của một đứa con nít, nhưng cái cách nói ấy…

Như của một vị hiền nhân đã sống qua nhiều thời đại.

Diệp Chí Bách… à không, giờ phải gọi cậu là Diệp Chỉ Bạch. Cũng thành thật với bản thân quá nhỉ? Nãy vừa nhìn trộm cơ thể ta phải không? Khư khư, đừng chọc cười ta chứ. Cơ thể của ngươi còn đẹp và trưởng thành hơn, sao không tự ngắm đi?”

Nhảm nhí! Tôi ngắm của tôi từ lâu lắc rồi!

“Cô…! Hửm?!”

Gạt những thứ khác qua một bên, vừa nãy tông giọng của con bé hồ ly này làm cô nhớ đến quả cầu khỉ gió đó!

Sự xấu hổ khó giải thích khi bị nắm thế chủ động…

Đã bén lửa cho cơn giận trong cô.

Sức mạnh tuôn trào.

Diệp Chỉ Bạch ngay lập tức đứng thẳng người dậy, nắm chặt lấy hai bên vai cô gái hồ ly và sử dụng lợi thế chiều cao để nhìn xuống.

Giọng nói lạnh lùng nhưng nhuốm màu lo âu phát ra.

“Ngươi… là ngươi biến ta trở thành thế này à?”

“Trúng phóc~ ta đó ta đó! Cậu muốn cảm ơn ta sao cũng được hết! Nhưng trước hết…”

Đôi mắt cô gái hồ ly trở nên lạnh lẽo.

Quay đầu nhìn bàn tay Diệp Chỉ Bạch đang nắm lấy vai, cô nói.

“Nhẹ cái tay lại được không? Sau cùng ta vẫn là thần linh, ta cần được tôn trọng.”

Cái áp lực này!

Linh tính Diệp Chỉ Bạch đang réo báo động!

Con hồ ly này rất nguy hiểm!

Thế nhưng…

Chẳng có gì xảy ra cả.

Cô tiểu hồ ly cứ thế chỉ nhìn chằm chằm.

Bàn tay Diệp Chỉ Bạch vẫn không có dấu hiệu sẽ buông lỏng.

“…”

“…”

Bầu không khí nhất thời trở nên kỳ quặc.

“Hưm.”

Lại tiếp tục nhìn.

Và chẳng có gì xảy ra.

Cô chợt nhận ra một điều!

Con loli phô dâm biến thái này khi nãy có nói là nó cạn kiệt sức mạnh thì phải?

Không lâu sau đó, cô gái hồ ly lúng túng cởi bỏ ánh nhìn lạnh lẽo.

Thay vào đó, cô mỉm cười một cách dễ thương.

Với nụ cười đắng cay, con hồ ly loli dễ thương dùng tay này xoa sau đầu, tay kia chỉ về phía vai, ý muốn nói — “Cô bạn à, nhẹ tay lại được không?”

Nhưng đời nào Diệp Chỉ Bạch thả!

Không chỉ không thả, cô còn nắm chặt hơn nữa.

“Á… Đau, đau!! Ôi nhân loại tốt bụng…! Phiền ngươi… thả ta ra được không? Tội phạm thượng sẽ phải trả cái giá gì ngươi biết chưa? Đừng có mà ép người quá đáng!”

“…”

Diệp Chỉ Bạch cảm thấy nếu con bé này là thần… thì có mơ cô cũng không phản kháng được.

Cô cảm thấy hơi thất vọng.

Vừa nãy ánh nhìn còn lạnh lẽo và kịch liệt.

Vậy mà chỉ mới vài giây trôi qua…

Cô gái hồ ly nhất quyết không bỏ cuộc, vẫn cố nài nỉ Diệp Chỉ Bạch và nhìn bàn tay nắm lấy vai trong vô vọng.

Mặt đã dần ửng đỏ trong suốt quá trình.

Thế nhưng chẳng có gì thay đổi.

Không lâu sau đó, Diệp Chỉ Bạch thả ra.

Không phải do thương hại.

Cũng không vì lý do gì khác ngoài… ngại ngùng vì nắm chặt lấy bờ vai trần mượt mà của một bé gái.

Được thả tự do, cô gái hồ ly ngồi phịch xuống sàn, chiếc đuôi nâu cũng theo đó mà trải ra như cái nệm mềm mại.

Diệp Chỉ Bạch nhìn xuống nhưng rồi cũng nhanh chóng đảo mắt đi.

Hể… quả thực là con nít. Có chỗ mềm mại có chỗ không.

Cô bé hồ ly tưởng chừng như vừa mới chạy điền kinh xong đang thở hổn hển với khuôn mặt đỏ cà.

Tấm lưng đẫm mồ hôi.

Với góc nhìn từ trên xuống nơi cô gái hồ ly đang ngồi, Diệp Chỉ Bạch suy nghĩ.

Chuyện gì đang diễn ra vậy… sao trên đời lại tồn tại sinh vật như này?!

Mà kệ đi…

Chuyện mình biến thành con gái nghe còn thần kì hơn.

Ánh mắt Diệp Chỉ Bạch nãy giờ cứ nhìn về một nơi.

Không đâu khác ngoài đôi tai cáo.

Ối… nó cử động kìa.

Từng hơi thở hổn hển kéo theo đôi tai đung đưa.

Thân là người học sâu hiểu rộng về thế giới 2D, Diệp Chỉ Bạch rõ ràng đang rất phấn khích.

Mặc dù trong lòng vẫn còn bối rối và sốc, mắt cô dán chặt vào đôi tai cáo giật giật kia!

Thật… hay giả?

Diệp Chỉ Bạch nuốt nước bọt.

Cô có thể chủ động nắm bắt tình hình bằng cách xác thực điều này mà nhỉ?

Cô gái tai cáo vẫn đang ngồi bệt trên sàn, thở từng hơi một để hồi sức.

“Phew… chẳng qua sức mạnh ta bị phong ấn 99.999% thôi nhân loại, chứ nếu không, nhà ngươi đã bước chín phần chân qua cửa tử nếu dám đụng chạm ta kiểu đó… meo-?!!”

Ủa cáo mà cũng kêu meo nữa à?!

Thôi kệ đi.

Diệp Chỉ Bạch đang tận hưởng đôi tai cáo qua từng đầu, từng khe ngón tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện