Trước hết, nhìn chung thì tình hình hiện tại không thể có ai đó đứng ở ngoài vườn gõ cửa được.

Nãy Diệp Chỉ Bạch mới nhìn ra khu vườn xong, cô chắc nịch không có một ai ngoài mấy cái chậu cây với sỏi đá!

Diệp Chỉ Bạch đáng thương đột dưng… không khỏi rùng mình.

Đừng có hiểu nhầm, do điều hòa lạnh thôi.

Hê, đắng cay hay gian khổ trần đời ta đã nếm qua rồi, dăm ba cái chuyện nhỏ nhặt đã là gì!!

Để coi kẻ nào dám giở trò hù ma cô.

Diệp Chỉ Bạch chống tay xuống đất để đỡ người đứng dậy và đi đến trước tấm rèm cửa.

Cảm thấy hơi bối rối, cô thở một hơi thật sâu, cầm vải rèm.

Và…

Kéo mở!

*Vút~~*

Ánh nắng tán xạ vào trong phòng qua khung cửa sổ, một lần nữa khung cảnh khu vườn ập vào mắt cô.

Thế nhưng…

Chả có ai ở đó cả.

“…”

Mắt không thấy nhưng tai vẫn nghe thấy tiếng gõ nhẹ.

Dường như tiếng động… phát ra từ bên dưới.

Nhìn xuống dưới chân cửa kính.

“Ờ…”

Đây rồi… thủ phạm gây ra tiếng động.

Diệp Chỉ Bạch kinh ngạc nháy mắt liên tục.

Thủ phạm đằng ấy chẳng phải người, mà là… một con mèo.

Sau lớp kính mỏng là bé mèo mướp lông cam đang giơ chiếc chân nhỏ nhắn lên và dùng đệm chân gõ nhẹ từng nhịp trên mặt kính.

Không, không, không… mèo mà tạo ra tiếng động thế thì đập cửa chứ gõ cái gì mà gõ!

Bé mèo nhỏ nhắn cỡ này chắc cỡ một năm tuổi chăng…? Ủa mà con mèo này vào sân vườn mình từ khi nào vậy?!

Sao nãy không thấy…

Hay là nhóc này từ đâu lẻn vào đây chăng?

Cô liền đảo mắt quanh khu vườn.

Nếu không phải núp trong bụi cây từ lúc nãy, chắc bé này vừa trèo rào vào trong vườn.

Quân Nhi có nói là quanh nhà có kha khá bé mèo hoang.

Con mèo mướp cam này có vẻ khá thông minh.

Thấy Diệp Chỉ Bạch mở rèm và nhận ra nó nhưng chưa mở cửa, nó liền giơ chân lên và bịch bịch vào cánh cửa lần nữa cùng với tiếng meo meo.

“Meo meo meo meo!!!”

Như muốn nói: “Mở cửa lẹ lẹ đi.”

Diệp Chỉ Bạch bắt đầu thấy hơi hoảng!

Kính này đắt lắm trời ơi, đừng có phá nữa!

Mặc dù khả năng mèo phá được cửa kính thấp…

Linh tính Diệp Chỉ Bạch mách bảo nếu không mở cửa thì khả năng cao nó làm được thật!

Không còn lựa chọn nào khác, Diệp Chỉ Bạch vặn mở chốt của cánh cửa nhỏ hướng ra ngoài vườn bên cạnh khung cửa sổ lớn.

Cùng hương hoa dịu êm xộc vào căn phòng, tiếng động cũng ngừng.

Ba chân chạm đất đã về lại bốn chân, con mèo uyển chuyển trong từng bước đi khệnh khạng vào phòng từ cánh cửa nhỏ.

Diệp Chỉ Bạch ngơ ngác.

Ê! Âm điểm thanh lịch nha cưng.

Để ta kiểm tra mi tý đi chứ, lỡ mi mang bọ chét vào nhà thì sao!

Sau khi vào phòng, chú mèo tò mò nhìn xung quanh rồi phóng thẳng lên giường Chỉ Bạch, cuộn tròn lại như cục bông để đi vào giấc ngủ.

Lại còn ve vẫy đuôi trước mặt Diệp Chỉ Bạch.

Mạ mi, tự nhiên như ở nhà vậy, không sợ con người à?

Diệp Chỉ Bạch cạn lời. Cô muốn mắng con mèo này một trận nhưng…

Mắng nó rồi sao nữa? Vô ích.

Không ai không biết điều đó.

Diệp Chỉ Bạch thở dài. Cô quay trở về ngồi trên giường và quan sát con mèo.

Chiếc đuôi đung đưa nhè nhẹ, mắt khép nhẹ, dường như nó sắp ngủ.

Giờ làm gì đây, đi gọi Quân Nhi mang nó ra ngoài sao?

Hay là cứ để nó ở đây, mua thêm thức ăn với cát mèo?

Diệp Chỉ Bạch trước giờ chưa từng nuôi thú cưng. Nuôi thân mình còn chưa xong huống chi nuôi thêm một bé thú cưng.

Nhưng cô cũng hay cho mấy bé mèo hay bé chó bên đường vài mẫu xúc xích…

Quả thực cô khá là thích chó mèo, nhưng vì hoàn cảnh nên không thể nhận nuôi bé nào.

Nhưng giờ đã khác.

Giờ cô có thể nuôi một đứa, thậm chí là nhiều đứa.

Hay là mình…

Thử nuôi bé này đi nhỉ?

Một khi ý tưởng đã lóe lên trong đầu, không gì có thể ngăn được cô.

Phải phải!

Phàm là những kẻ “lang bạt” với nhau, có lẽ mình và con mèo này đều cảm thấy lạ lẫm trước hoàn cảnh mới.

Mặc dù nó vẫn đang ngủ rất thoải mái…

Tự thuyết phục chính mình một hồi, Diệp Chỉ Bạch quả quyết muốn nuôi con mèo này!

Cuộc đời mới toanh này không thể thiếu đi những trải nghiệm mới mẻ!

Cô đưa tay trái của mình đến chỗ cục lông cam mềm mại, muốn vuốt muốn ve.

“Bé ơi bé à... từ nay mình chiếu cố cho nhau nhé... ây da...!”

“Méo~!!”

Diệp Chỉ Bạch nhanh chóng rút tay về, ngơ ngác nhìn ngón tay phồng lên vì đau.

Trời ơi… nó cắn tui!!

Cùng là kẻ "lang bạt" với nhau mà nỡ lòng nào tàn nhẫn với mình!!

Kiềm chế… kiềm chế…

Ta không thèm chấp con mèo nhà mi!

Diệp Chỉ Bạch thổi phù phù vào ngón tay đau nhức, cô liên tục tự nhủ.

—Nổi đóa chỉ vì một con mèo thì cô đã thua với tư cách là con người.

May là da mình không bị sao…

Trải qua hơn 20 cái xuân xanh, cô chưa từng thấy con mèo hoang nào cáu kỉnh như con này!

Diệp Chỉ Bạch đành phải suy nghĩ lại chuyện nuôi con mèo này…

Ngày nào cũng làm một cú như này thì ai chịu cho nổi!

Con mèo vẫn thong thả thiếp đi, như thể nó chưa từng thấy thái độ lạnh như băng của Diệp Chỉ Bạch.

Diệp Chỉ Bạch nhăn mặt.

Cô lại móc điện thoại ra.

Bị cắn một cú khiến cô muốn lên nhóm trò chuyện xả cục tức. Chuyện thường thôi, ai cũng sẽ thế mà!

Mở nhóm trò chuyện lên và theo thói quen, cô bắt đầu nhắn từng chữ.

Chắc hết thời hạn bị khóa mõm rồi.

**Bạch Diệp Phiến**: “Trời ơi tức quá bây ơi! Tao chỉ đang bày tỏ thiện ý muốn nuôi bé mèo hoang mà nó cắn tao luôn! Chíu khọ thiệt chứ!”

Theo sau đó là biểu tượng cá mập khóc lóc.

Các thành viên khác trong nhóm cũng nhanh chóng hồi đáp.

**Quý cô Kaguya thực nguyệt**: “Quao, tuyệt vời quá Diệp Huynh, thay vì mua thì đi bắt một con sao?”

**Bạch Diệp Phiến**: “Không phải… bây tin hay không thì tùy nhưng chính nó tự bước vô nhà tao mà…”

**Đêm Lạnh Giá**: “?! May mắn thế Diệp Tử, không chừng con mèo đó biến thành gái anime tai mèo ấy!”

**Bạch Diệp Phiến**: “Quần què! Mày bớt ảo anime lại! Hà~… Tao vẫn chưa biết nên giữ nó hay không. Nó vừa mới cắn ngón tay tao nên lên xả cục tức tý thôi.”

**Quý cô Kaguya thực nguyệt**: “Ê, tao nghĩ mày cứ nên giữ đi, lỡ đâu duyên phận thì sao.”

Giữ thì cũng được thôi…

Diệp Chỉ Bạch nhìn bên cạnh cô.

Cái cục bông cam này cắn cô xong lại hành xử như chưa có chuyện gì.

Nên giữ không trời…

Mà~, tý hỏi Quân Nhi sau.

Chuyện nhận nuôi một bé mèo thì Diệp Chỉ Bạch nghĩ cô nên hỏi thêm ý kiến của em gái mình.

Dù gì hai đứa cũng sống chung căn nhà.

Vừa định rời khỏi giao diện trò chuyện nhóm, chủ nhóm từ đâu xuất hiện.

Tin nhắn hiện lên với mớ hiệu ứng lòe lẹt của VIP 10 cùng biểu tượng vàng chóe, khỏi đọc tên người gửi tin nhắn cũng biết là ai.

**Phong Thu Khởi**: “Ê ê Diệp Tử, mèo vào nhà là điềm tốt á! Để tao gửi mày vài thương hiệu đồ ăn cho mèo và cát mèo để mày lựa mua phòng trường hợp mày định nuôi. Không phải lúc trước mày bảo mày không khá giả gì mấy sao? Mua mấy chỗ này vừa hàng tốt vừa thân thiện với túi tiền đó!”

Ngay lập tức, Tiểu Thu gửi một vài đường dẫn dẫn đến cửa hàng các nhãn hiệu vào trong nhóm.

Thấy chưa, thế mới ra dáng chủ nhóm.

Nói câu nào thiết thực câu nấy!

Mặc dù vẫn chưa chốt chuyện mua, Diệp Chỉ Bạch thay đổi ấn tượng của cô về tên này thành “Tiểu Thu đáng tin cậy”.

Rất đáng tin cậy!

**Bạch Diệp Phiến**: “Gút chóp Tiểu Thu.”

**Phong Thu Khởi**: “Tất nhiên, nhà tao nuôi 6 con mèo, đứa nào đứa nấy đều khỏe đẹp. Muốn tìm bậc thầy về mèo, cứ gọi vào số của tao!”

Vâng vâng, trùm mèo.

Nuôi 6 con cùng lúc, mày làm trùm hay làm hầu làm hạ cho nó?

Diệp Chỉ Bạch phản hồi tin nhắn của Tiểu Thu bằng biểu tượng “Kinh ngạc”.

Tuy nhiên, từ đâu lại lòi ra cái thằng suốt ngày ghép cặp cho cô.

**Cơn gió xuân thoảng qua, chờ nàng đến bên ta**: “Hic hic, bàn về mèo mà sao tao toàn thấy cơm chó của Diệp Tử với Tiểu Thu không vậy. Ôi, chia sẻ kinh nghiệm nuôi mèo với nhau, quá cảm động, tao đã khóc!”

Bị khóa mõm chưa chừa, lại còn lôi tài khoản phụ ra đi ghép đôi người khác… Cho người nào chưa biết thì tài khoản phụ với chính của tên này khác nhau chữ “xuân” trong tên.

—Cơn gió xuân thoảng qua, chờ nàng đến bên ta bị cấm gửi tin nhắn trong 15 ngày.

Người anh em!!

Đã đến lúc khui sâm panh ăn mừng rồi.

Suốt ngày lảm nhảm, ăn rọ mõm không oan!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện