“Tôi sẽ sáng tác cho anh một bài được chưa?”

“Cuối cùng cũng hiểu ý tôi rồi đấy.”

Tôi lấy một điếu thuốc và châm lửa ở sảnh tòa nhà studio nhưng Lim Hyeonsu không ngăn lại.

Đúng rồi, ai dám cơ chứ.

Lim Hyeonsu trông có vẻ thèm thuồng nên tôi đưa cho cô ấy một điếu.

“Muốn một điếu không?”

“… Anh không phải thần tượng sao?”

“… Hả?”

Tôi không nghĩ rằng thần tượng thì không được phép hút thuốc. Lim Hyeonsu lắp bắp, trông có vẻ lo lắng.

"Cái …."

Cô ấy liếc nhìn xung quanh. Sau đó lấy một điếu và xin tôi chút lửa.

Tách, tách .

Khi tôi đang dùng bật lửa để châm thuốc cho cô ấy, Lim Hyeonsu rùng mình nổi cả da gà.

Tôi từ từ nhìn cô ấy.

“Cô nhạc sĩ, như tôi vừa nói. Xin hãy chọn một bài nhạc hay với giai điệu chất lượng.”

“Hào nhoáng và đơn giản thì sao? Mà tôi nghĩ là anh không cần thứ nhạc rẻ mạt đâu. … Anh chỉ muốn một bản thôi à?”

“Vâng. Tôi sẽ phát hành dưới dạng đĩa đơn còn về album đầy đủ thì để sau.”

“Ý tưởng của anh là gì? Đã quyết định chưa?”

Trọng điểm đây rồi.

Lim Hyeonsu lấy một cuốn sổ tay và bắt đầu ghi chép trong khi tôi giải thích những gì đang nghĩ.

Vì vẫn chưa bàn bạc với nhóm kế hoạch nên tôi chỉ có thể nói concept một cách trừu tượng. Nhưng khi vừa đề cập đến concept, Lim Hyeonsu dường như có thể hiểu hết những gì tôi nói.

“Được rồi. Tôi hiểu định hướng chung rồi. Gửi cho tôi hợp đồng kèm theo tiền đặt cọc và thời gian.”

“Hợp đồng gì?”

"Hả?"

“Đặt cọc trước, sau đó mới ký hợp đồng.”

Không đời nào Daepaseong Entertainment có tiền để trả cho Lim Hyeonsu hoặc chỉ không có ngân sách cho đợt comeback của The Dawn, chắc chắn là vậy.

Nhưng Lim Hyeonsu vẫn còn đang bối rối. Tôi thấy cô ấy vẫn đang phàn nàn về khoản tiền đặt cọc.

Tôi từ tốn nói.

“Đây là cơ hội để cô cống hiến tài năng đó, cô nhạc sĩ.”

Đã đến lúc thống trị cái thế giới điên rồ này rồi.

Lim Hyeonsu há hốc miệng.

“Cống hiến tài năng của tôi ư? Tôi ư? Lim Hyeonsu này sao…?”

Tôi ngân nga giai điệu của bài hát mà cô ta đạo trước đó.

“Chúng ta cùng uống một ly nào đó là những lời tôi muốn nói với em mãi mãi.”

Khi tôi hát thêm vài câu nữa, Lim Hyeonsu cắn môi.

“Tôi sẽ làm. Tôi sẽ cống hiến tài năng của mình!”

“Ồ, cảm ơn cô.”

“Mình vẫn còn đang mơ sao? Mình… trở nên ngu ngốc như này từ lúc nào chứ?”

“Không phải mơ đâu.”

Tôi trả lời một cách tử tế và liếc nhìn đồng hồ. Đến lúc thảo luận phần còn lại của thỏa thuận rồi.

“Bây giờ là ba giờ. Mong là cô sẽ gửi bản demo đầu tiên trước 7 giờ tối nay.”

“Cái gì? Trong bốn giờ nữa ư? Anh điên à?!”

“Nếu không muốn, cô có thể không làm.”

"Tôi… "

"Tôi yêu em rất nhiều-"

Lời bài hát đạo nhạc của Lim Hyeonsu lại vang lên.

Tôi dựa vào ghế sofa và ngân nga trong khi rít một hơi thuốc lá thật sâu. Nhìn làn khói bốc lên cao, Lim Hyseonsu chỉ đành bỏ cuộc.

“Hãy nói cho tôi biết liệu đây có phải là tình yêu hay không—-”

“Tôi biết rồi. Tôi sẽ làm! Tôi sẽ gửi trước 7 giờ tối!”

“Ồ, cô thật sự rất tài năng đó. Sự nhiệt huyết của cô thật đáng trân trọng.”

Cô ta chửi thề và càu nhàu như thể nguyền rủa người rủa nhưng tôi không quan tâm.

Ah, Lim Hyeonsu

không đủ trình để đọ với tôi đâu.

Cảm giác thỏa mãn này tựa như tôi đang nhâm nhi một ly rượu táo vậy. Tôi cảm thấy tự hào khi nhìn cô ta vội vã viết ý tưởng đó ra, lúc hoàn thành, cô ấy ném cây bút chì cho tôi.

“Viết số của anh vào.”

"Được rồi."

Tôi chậm rãi ghi lại số điện thoại của mình.

– “010-XXXX-XXXX, Seo Hoyun. Rất vui được gặp cô ^^”

Đúng là tôi để lại biểu tượng cảm xúc cuối cùng có ý làm cô ta tức giận nhưng mà dù thấy vậy, Lim Hyeonsu chỉ có thể chửi thầm trong lòng.

Có vẻ cô ấy đã hiểu, chắc mình cũng nên rời đi thôi. Vẫn còn nhiều việc cần phải làm lắm.

“Tôi phải đi rồi, thưa cô. Gặp được cô là vinh dự của tôi.”

“Từ từ đã. Anh sẽ không nói với ai về chuyện này đâu đúng không?”

“Đương nhiên là không rồi. Tôi cũng có nguyên tắc của riêng tôi mà.”

Nhưng mà nếu ai đó đưa cho tôi một số tiền lớn thì tôi sẽ nói, nếu không thì thôi. Bình thường mà.

Vì tôi là người giữ vững lòng trung thành của mình.

“Không sao đâu, tôi đi ngay đây.”

Khi thấy tôi nói vậy, đứng dậy, Lim Hyeonsu vội vã nắm lấy tôi. Khi tôi quay lại, cô ấy lẩm bẩm với vẻ mặt như thể đang nhìn thấy ma quỷ.

“Rốt cuộc anh là ai?”

"Ý cô là sao?"

“Người nhà anh là kẻ có quyền thế sao? Hay anh là nhà báo? Nếu không thì anh là ai? Tại sao anh có thể làm vậy?”

Tôi ư? Tôi đương nhiên là vị PD được người người yêu mến rồi.

“Với QBS, tôi là…”[note62901]

“Q gì cơ?”

Đinh!

[Lựa chọn:

1.Vị thần tượng dễ thương, Hoowoo!

2.Seo Hoyun, người đàn ông sẽ quyến rũ cô!

3.Seo Hoyun, ngôi sao sẽ luôn tỏa sáng!]

Đánh chết tao cũng không nói đâu .

Tôi cắn môi, buồn nôn với những lựa chọn trước mắt này nhưng nếu làm vậy sẽ không có đủ thời gian mất, nó sẽ lại tự chọn mấy câu vớ vẩn đấy. Tôi nhắm mắt lại và quyết định.

“Seo Hoyun, ngôi sao sẽ luôn tỏa sáng .”

“Cái gì… cái gì cơ?”

“Rất lấp lánh đúng không…?”

“Anh vừa lao từ trại thương điên ra à?”

Lim Hyeonsu cười như thể bị mất trí. Mà tôi cũng vậy, cũng chìm đắm trong sự loạn trí đây.

“Tên chó điên rồ….”

“Tôi không muốn nghe điều đó từ cô đâu, cô nhạc sĩ… mà thôi.”

Tôi gật đầu và định rời đi nhưng lại dừng lại.

“À, đúng rồi. Tôi sẽ gửi số tài khoản của tôi và giá của máy tính bảng nãy cho cô, cô nhớ thanh toán sớm nha.”

“…”

Ngay cả khi tôi bị điên thì cũng không thể quên việc cô phải đền tiền cho chiếc máy tính bảng quý giá của tôi đâu.

***

[Hoàn thành nhiệm vụ đột xuất: “Cùng hát vang bài hát comeback nào!”

PD… Không, Hoyun, tôi còn tưởng bạn chui ra từ địa ngục cơ!

Phần thưởng: Sức hút +10.]

“Này, có mục tùy chọn cách trò chuyện không…?”

[Có]

“Khi nào thì ra mắt? Có điều kiện không?”

[Phụ thuộc vào ý của Hệ thống nha!]

“Chết tiệt…”

Tôi thật ngu ngốc khi mong đợi một câu trả lời thỏa đáng từ nó.

Tôi lấy điện thoại ra và kiểm tra tin nhắn.

Tôi đã nhận được tin nhắn từ người quản lý và các thành viên trong nhóm. Nhưng tôi bỏ qua tất cả và nhấp vào cuộc trò chuyện với Lim Hyeonsu.

Cuộc trò chuyện của chúng tôi trong vài giờ trước hiện ra.

– Tôi: Cô soạn nhạc ơi, vẫn chưa xong sao? – Tôi: A lố.

Không có phản hồi nhưng lại hiển thị là đã đọc. Khi lướt xuống một chút, nhìn lại những tin nhắn kia tôi cũng tự cảm thấy bản thân là một kẻ điên.

– Tôi: A lô.

– Tôi: Có đó không?

– Tôi: Aloooooo.

– Tôi:Aloooooooooo.

– Tôi: Aloooooooooooo.

– Lim Hyeonsu: Anh điên à?

– Tôi: Cô nhạc sĩ tài năng của chúng ta vẫn chưa xong sao? ^^

Tôi tiếp tục lướt xuống dưới

Lim Hyeonsu cuối cùng cũng gửi bản demo.

– Lim Hyeonsu: Tên điên, tôi làm xong rồi.

– Lim Hyeonsu: Lấy rồi biến đi.

Cô ấy thực sự tạo ra một bài hát chỉ trong bốn giờ. Có lẽ cô ta viết vội lời bài hát vào nhịp điệu và thu âm nó nhưng đáng ngạc nhiên là nó lại khá hay. Đúng là có kỹ năng nền tảng vững chắc rất hữu ích.

Mà tại sao cô ta lại đạo nhạc và tham gia vào cái trò thao túng kia cơ chứ…? Thật ngu ngốc.

Tôi gọi cho Seo Hojin đang rửa bát trong khi nghe nhạc ở phòng khách.

“Này, Seo Hojin.”

“Dạ?”

“Ra đây.”

Seo Hojin ngoan ngoãn đi tới, có lẽ là vì nghĩ rằng mình đã làm sai gì đó. Nhưng dù đã thấy gương mặt này lâu, em ấy vẫn có vẻ giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt tôi. Ngay cả tôi cũng sẽ ngạc nhiên nếu thằng bé đột nhiên trẻ ra mười tuổi. Tôi thậm chí vẫn còn giật mình mỗi khi nhìn vào gương.

“Nghe cái này đi.”

“Gì vậy, một bài hát ạ?”

Seo Hojin nghe, lúc đầu còn ngơ ngơ ngác ngác, không hiểu gì. Nhưng khi nghe xong, cậu gật đầu và giơ ngón tay cái lên.

“ Cái này khá hay đấy ạ.”

Tôi dừng bài hát lại.

“Hát lại đoạn điệp khúc đi.”

“Hả? Sao mà em nhớ được?”

Seo Hojin không thực sự có năng khiếu về âm nhạc nhưng mà trình độ vẫn giỏi hơn mức trung bình. Đó là lý do tại sao thằng bé có ích trong việc kiểm tra những thứ như thế này.

“Đấy là bài hát của anh à?”

“Mày không cần phải biết.”

“Ôi, thôi mà anh….”

Tôi đã gửi tin nhắn cho Lim Hyeonsu.

– Tôi: Cô nhạc sĩ ơi, năng lực của cô chỉ đến đây thôi sao?

– Tôi: Tôi vừa cho em trai tôi nghe, nhưng thằng bé chả nhớ được gì sau năm giây… Chẳng có xíu lay động gì cả.

– Tôi: Tôi đã nghĩ cô tài năng hơn thế này cơ mà…

Sau khi tôi gửi tin nhắn, Lim Hyeonsu gọi cho tôi. Tôi cố tình đợi 15 giây rồi mới bắt máy

"Chào."

- "Cái đ*o gì kia?!"

“Dù giờ đã là đêm khuya rồi nhưng nghe có vẻ cô vẫn còn tỉnh táo lắm.”

Khi tôi chào hỏi một cách thân mật, Lim Hyeonsu im lặng một lúc lâu.

– “Tôi dành ra nhiều thời gian như vậy để hoàn thành nó mà anh lại nói là không có tí xíu gì đọng lại trong đầu sao?”

“…Ồ, điều tôi vừa nói làm cô không vừa ý à?”

– “Tôi là Lim Hyeonsu đấy? Blue Tiger đấy!”

“Ồ… Nghe tuyệt vời quá nhỉ.”

Khi chuyển kênh bằng điều khiển TV, tôi cố tình ngáp để Lim Hyeonsu có thể nghe thấy.

Tôi có thể nghe thấy tiếng lòng kiêu hãnh của cô ấy sụp đổ.

– “Anh, anh…”

“Tôi đã kỳ vọng rất nhiều vì cô xuất chúng vậy mà thật đáng tiếc. Có vẻ như Blue Tiger không thể làm tốt hơn thế này được rồi.”

– “Bài hát này thực sự tệ đến thế sao?”

“Thực ra thì cũng không tệ…”

Tôi cứ úp mở câu trả lời để khiến cô ấy tò mò.

Tất cả những người sáng tạo đều tò mò về phản ứng của mọi người đối với tác phẩm của mình.

“Cảm giác như… cô nói rằng mình hào hứng làm được trong ba giờ nhưng lại chửi ai đấy trong mười phút rồi lại dành năm phút để thu âm và gửi nó đi vậy.”

– “…”

Có lẽ cô ta đang cảm thấy cô lỗi vì Lim Hyeonsu không nói nữa. Sau đó, cô ấy hỏi tôi một câu hỏi ngớ ngẩn.

– “Anh lắp camera ở chỗ tôi đấy à?”

“Hahaha, trí tưởng tượng của cô phong phú quá đấy.”

– “Anh đúng là thằng điên…”

“Dù sao thì, cô chỉ có thế thôi à?”

Tôi hạ giọng xuống.

Vào những khoảnh khắc như thế này, phải dùng giọng điệu và tông giọng như đang mong đợi vào tài năng của một người — như thể họ có khả năng làm được nhiều hơn thế.

“Tôi biết cô rõ lắm đấy, cô nhạc sĩ.”

– “…”

“Tôi cũng biết rằng cô có thể làm tốt hơn. Nên thật đáng thất vọng khi một người giỏi như vậy lại có thể làm ăn cẩu thả và nói mình đã làm tốt nhất có thể rồi đấy.”

Seo Hojin vô tình nghe được và đang run rẩy vì sợ hãi.

“Nếu cô nghĩ tôi sai thì thôi vậy.”

Tôi đợi năm giây để nhận được phản hồi và đúng năm giây sau Lim Hyeonsu trả lời.

– “Anh… Đợi đã.”

Và rồi cuộc gọi bị ngắt. Tôi cảm thấy vui đến tột cùng và cười khúc khích.

“Lim Hyeonsu, cô ta vẫn nóng tính vậy.”

Tôi không thể ngừng mong muốn sử dụng cô ta làm bàn đạp cho bài hát này.

Một lát sau, có lẽ là khoảng một hoặc hai giờ sau, Lim Hyeonsu sẽ liên lạc lại với tôi, chỉ cần đợi đến lúc đó thôi.

Tôi ngừng chuyển kênh khi một chương trình tạp kỹ có thần tượng xuất hiện. Cái người đang vật lộn với chiếc búa kia, tôi biết rất rõ người đó.

Joo Woo Sung.

Anh ta chắc chắn là một trong những thần tượng thành công nhất ở Hàn Quốc.

Hmm.

Seo Hojin đang ngồi trên ghế và bóc vỏ quýt.

“Ồ, kia không phải là Joo Woosung của Black Call ư?”

“Ừ, Seo Hojin biết nhiều điều quá ta.”

"Anh làm em bực mình đấy."

Thằng bé nói với giọng điệu muốn khoe khoang kiến thức nông cạn của mình, ngay cả khi nó không biết gì về thần tượng. Seo Hojin dường như cảm thấy bất công và bày tỏ quan điểm của mình.

“Em biết anh ấy mà, tại các bạn cùng lớp khen anh ấy nhiều lắm. Anh ấy

nổi tiếng trong khoa bọn em lắm đấy ….”

“Seo Hojin, kiểm tra những người theo dõi anh ấy trên SNS đi.”

"Vâng."

Seo Hojin loay hoay với chiếc điện thoại một hồi lâu rồi cuối cùng cũng cho tôi xem.

“Anh ấy đứng thứ 14 toàn quốc với một trăm triệu người theo dõi.”

“Thật sao? Joo Woosung đã lớn lên rất nhiều rồi.”

Đúng vậy, anh ta dạo này đang rất nổi tiếng .

Có vẻ anh ta đã nổi tiếng rồi…

Một ý nghĩ chợt nảy ra. Joo Woosung à.

Tôi mím môi nhìn Joo Woosung rồi mỉm cười.

Nhớ ra rồi.

Seo Hojin lại run rẩy lần nữa.

“Sao, sao anh lại cười thế?”

“…”

“Em thực sự ghét lúc anh cười mà tỏ ra thân thiện như thế….”

“Hojin, quýt.”

"Vâng."

Seo Hojin đột nhiên trở nên cứng đờ và nhanh chóng lột vỏ quýt đưa cho tôi. Trong khi ăn, tôi quan sát Joo Woosung trên chương trình truyền hình đang mỉm cười thanh thản mà không hề hay biết về số phận của mình.

Vị ngọt và chua của trái cây lan tỏa trong miệng tôi.

Mục tiêu tiếp theo đây rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện