“ Joo Woosung sống ở đây thật hả ?”
“Ừm, lần trước mình có thấy Woosung vào đấy mà….”
Khi đang ngồi bên trong quán cà phê, tôi nghe thấy tiếng thì thầm phát ra từ những chiếc bàn gần đó.
Nếu để ý cách họ đang gửi đống ảnh của Joo Woosung thì có vẻ như đám người này là fan cuồng . Nhìn cái cách thường xuyên kiểm tra xung quanh và nhìn vào điện thoại liên tục, tôi càng chắc nịch với suy đoán của mình.[note63081]
“Mà khó để nhìn thấy anh ấy ghê. Joo Woosung ghét mấy thứ như này lắm….”
“Nếu cậu đợi ở đây được một tuần, chắc sẽ có cơ hội nhìn thấy anh ấy dù ảnh đang đeo khẩu trang đó.”
Đúng là fan cuồng thật .
Tôi nhấp một ngụm sinh tố bưởi và lại cầm điện thoại lên. Có rất nhiều tin nhắn tôi chưa kịp trả lời.
Nhưng không phải của Lim Hyeonsu, quản lý hay là Seo Hojin.
Đám người kia liếc nhìn về phía tôi.
“Này, cậu trai kia là người nổi tiếng à?”
“Mình không nhớ là từng gặp cậu ấy đâu…”
“Hay là thực tập sinh?”
“Hoặc là backup dancer?”
Không… Tôi không phải là thực tập sinh mà chắc cũng được coi là nửa thần tượng. Tôi còn chưa tham gia cái showcase nào nhưng mà lại thu âm bài debut rồi cơ.
Dù sao thì nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ cho đến bây giờ cũng gọi là xứng đáng, sức hút của tôi càng tăng, càng thu hút mọi ánh nhìn về tôi.
[Nhân vật: Seo Hoyun
Đặc điểm: Tự tin thái quá.]
Hệ thống sắp hư rồi.
Nó phàn nàn.
Biết sao được, dù gì hôm nay cũng là một ngày trọng đại mà.
[ Cảnh báo nhiệm vụ: “Sự tò mò của hệ thống.”
Tại sao Seo Hoyun tự cao tự đại lại đột nhiên trang điểm chỉn chu vậy? Hãy giải đáp thắc mắc của hệ thống.
Thành công: Không có gì.
Thất bại: Bị hệ thống dỗi.]
Mày có vẻ thích thú với việc làm tao khổ sở nhỉ? Tôi lờ nó đi đằng nào nó cũng sớm biết thôi. Hệ thống bắt đầu tỏ ra khó chịu và không còn hiển thị bất kỳ cảnh báo nào nữa. Cái tên này rõ ràng được tạo ra từ mấy cái dòng 0 với 1 giống mấy cái máy móc tinh vi kia mà cứ nói mấy điều chả đâu vào với đâu.
Điện thoại chợt reo lên, tôi nhấc máy kiểm tra tin nhắn,nhận ra con mồi của mình đã cắn câu.
– ???: Anh là ai?
– ???: Rốt cuộc anh là ai?
Đúng lúc ghê.
– Tôi: haha
– Tôi: Nếu tò mò thì đến quán cà phê đi.
Sau khi gửi tin nhắn, tôi kiểm tra phần tin nhắn còn lại.
– Quản lý: Hoyun à, cậu phải suy nghĩ lại đi. Anh không biết bây giờ cậu đang nghĩ gì, nhưng cậu không nên khoe khoang như thế. Giờ quay lại vẫn còn kịp mà các thành viên vẫn sẽ chào đón cậu nên là về đi… (xem thêm)”
Tôi bỏ qua tin nhắn của người quản lý.
Tiếp theo là Lim Hyeonsu.
– Lim Hyeonsu: Này này này này này
– Lim Hyeonsu: Seo Hoyun
– Lim Hyeonsu: Hoyuuuun
– Lim Hyeonsu: Bài này hay lắm á
– Lim Hyeonsu: Tôi còn tự thấy mình giỏi luôn cơ
– Lim Hyeonsu: Ah hahaha Chắc tôi là thiên tài thật rồi kkkk
– Tôi: Cứ gửi đi.
– Lim Hyeonsu: Đồ phiền phức.
Hôm qua là lúc đe dọa Lim Hyeonsu, tôi đã lờ đi khi cô ấy đang hả hê vì thành tích của mình. Mình sẽ khen cô ta vào chiều nay vậy.
Được rồi, quay lại nhân vật chính của ngày hôm nay.
- ???: Chờ tôi.
Phải như thế chứ. Tôi mỉm cười mãn nguyện.
Giữa những dòng tin nhắn hỗn loạn, tôi chỉ cần một người ngay lúc này thôi. Nếu nhanh trí, bạn sẽ biết tôi vừa nhắn tin cho ai.
Khi đang lướt tin nhắn, chủ quán cà phê đưa cho tôi một chiếc bánh. Gì đây? Khi thấy sự nghi ngờ lóe lên trong mắt tôi, cô ấy mỉm cười.
“Đây là ưu đãi của quán.”
“Ồ, cảm ơn.”
Tâm trạng trở nên vui vẻ và phấn chấn hơn làm tôi muốn trò chuyện thêm với cô ấy, nhưng rồi – bùm! – cánh cửa quán cà phê mở ra. Tiếng cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo thực sự rất to.
Chắc anh ta lo lắng lắm.
“Ôi trời…”
Một người đàn ông mặc cả cây màu đen hiện ra trước mắt tôi . Anh ta đội mũ, đeo khẩu trang, mặc quần nỉ, đang thở hổn hển như thể vừa mới chạy thục mạng đến đây nhưng mọi thứ anh ta mặc, từ đầu đến chân, đều toát lên vẻ xa xỉ.
Đây rồi.
Con mồi tiếp theo của chúng ta.
“Ơ? Kia có phải là…”
"Thứ lỗi cho tôi."
Các nhân viên cứng đờ người nhìn anh ta. Người đàn ông không để ý đến chủ quán đang sửng sốt trước sự xuất hiện đột ngột của anh ta mà đi loanh quanh trong cửa hàng.
“Anh là Joo Woosung phải không?”
Joo Woosung, thành viên của nhóm nhạc thần tượng hàng đầu Black Call tại Hàn Quốc. Nhóm nhạc thành công vì họ được ưu ái trao cho mọi thứ, từ một công ty lớn đến các nhà soạn nhạc nổi tiếng ở nước ngoài cho đến các dancer chuyên nghiệp từ California.
Nhưng giờ chỉ là con mồi của tôi mà thôi.
Tôi từ từ giơ tay lên và gọi anh ấy với một nụ cười rạng rỡ.
“Anh ơi!”
Nhục quá!
Tôi không muốn gọi một người mới 25 tuổi là "anh" đâu, nhưng biết sao giờ lúc này đây tôi cũng chỉ mới 23 tuổi mà thôi.
[Nhiệm vụ: “Tự lực cánh sinh”
Seo Hoyun, bạn vẫn ổn ngay cả khi không có nhiệm vụ của hệ thống.
Hãy thử đe dọa Joo Woosung một lần xem nào.
Thành công: Sức hút +10
Thất bại: Danh tiếng -100]
Joo Woosung nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi gọi anh ấy. Sau đó, anh ta cau mày và bước những bước nặng nề về phía tôi.
“Là cậu phải không?”
“Cuối cùng anh cũng tới rồi.”
Joo Woosung lúc này không nhận ra tôi là ai nhưng khi tôi làm điệu bộ giả vờ quen biết, biểu cảm của anh ta trở nên bất ngờ, như thể tự hỏi “ Chuyện đ*o gi đang diễn ra vậy?"
“Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì? Cậu là ai?”
“Anh nói gì thế?”
"Hả?"
Tôi cười đùa và tiến lại gần anh ấy. Tôi hạ giọng với Joo Woosung vẫn chưa biết gì về tình hình lúc này.
“Fan của anh đang ở đây đó, anh Joo ạ.”
“…”
“Nếu anh muốn tránh bị đồn thổi mấy điều không hay thì giúp tôi đi.”
Joo Woosung với vẻ mặt cứng nhắc vẫn im lặng .
Sau đó anh ta nhếch khóe miệng lên và nói: "Anh đùa tí thôi mà."
“A, anh ơi! Em đợi anh lâu lắm rồi đấy.”
“Anh xin lỗi. Ừm… Nơi này hơi… Chúng ta ra ngoài nhé?”
“Vâng.”
Chúng tôi đứng dậy với nụ cười trên môi và nhẹ nhàng chào tạm biệt chủ quán cà phê.
Khi chuẩn bị rời khỏi quán cà phê với Joo Woosung, fan của anh ta vội vã đi theo chúng tôi. Joo Woosung nhíu mày rồi nhanh chóng rời đi, cắt đuôi đám fan và đi về nhà anh ấy.
“Cậu không định lừa tôi đấy chứ?”
“…”
Joo Woosung quay lưng lại với tôi mà nói. Ít nhất thì tôi cũng có tí kinh nghiệm đấy chứ, sao làm cái trò mèo này được.
Khi bước vào căn hộ, tôi để ý thấy sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch. Anh ta chắc phải kiếm được cả bộn tiền.
Ngay khi biết không có người nào theo dõi nữa, Joo Woosung lại trở nên cảnh giác với tôi. Tôi bước đến chỗ ghế sofa để ngồi xuống, cảm thấy cơ thể đang kêu gào phải nằm xuống để tĩnh dưỡng mặc dù cơ thể này vẫn còn đang trong độ tuổi sung sức. Thói quen này ăn sâu trong máu rồi.
“Nhà đẹp đấy.”
“Cậu muốn gì?”
Y hệt như phản ứng của Lim Hyeonsu ngày hôm qua.
“Cậu định đe dọa tôi sao? Cậu là nhà báo hay lừa đảo?”
“Trí tưởng tượng của anh… chỉ có thế thôi à.”
Thế mới thấy hôm qua Lim Hyeonsu cũng khá đáng yêu đấy chứ mặc dù cô ta cứ lắc đầu chối đay đẩy. Khi tôi thốt ra mấy từ từ trong thâm tâm, Joo Woosung đã cắn môi.
“Nếu không thì làm sao cậu có thứ này?”
Joo Woosung giơ chiếc điện thoại ra. Màn hình hiện ra bức ảnh anh ta đang ôm một thần tượng khác. Mặc dù không thể nhìn rõ người trong ảnh vì cả hai đều quay đầu đi nhưng có thể thấy rõ bầu không khí hạnh phúc hiện hữu bên trong bức ảnh.
Hẹn hò.
Cái tội được coi là tội tày trời của một thần tượng, gần như ngang hàng với hút chích, lái xe khi say rượu hay bạo lực.
Ngày nay tuy nhận thức của mọi người về vấn đề này không còn gay gắt như trước nữa và ngay cả những fan bình thường cũng chúc phúc cho họ nhưng bọn họ không phải cái đám fan cuồng kia.
“Nhìn xem, như kiểu anh đang đóng phim truyền hình vậy.”
Có hơi tiếc vì ảnh đẹp thế này nhưng giờ bức ảnh này chỉ là một công cụ để tôi đe dọa anh ta thôi. Qua góc chụp thì có vẻ là chụp trộm được.
“Cậu là paparazzi
sao? Tôi chưa từng kể với ai về chuyện này…”[note63082]
“Cũng gần giống vậy.”
Tôi từng thử tạo một phân đoạn về cuộc sống cá nhân của một thần tượng cho một chương trình báo chí. Có người đưa cho tôi một bức ảnh này và cuối cùng tôi cũng có cơ hội hoàn hảo để sử dụng nó.
“Cậu là ai!”
“Ồ, khoan đã. Bình tĩnh nào.”
“Anh định báo cảnh sát sao?”
Tôi bình tĩnh đối mặt với anh ta, cảm thấy bầu không khí căng thẳng sẽ không tan biến được nên tôi quyết định làm cách tử tế nhất để trấn an .
“Nếu anh làm vậy thì người hối hận sẽ không phải là tôi đâu…?”
“…”
"Chỉ cần tôi nhấn nút này, email sẽ được gửi đi. Cánh truyền thông ngày hôm nay có lẽ sẽ bận rộn lắm đây."
Rồi thì chuyện gì sẽ xảy ra đây? Tôi nhẹ nhàng nói cho Joo Woosung.
< Joo Woosung hẹn hò bí mật với nữ thần tượng của một nhóm nhạc nữ?! >
“Anh có muốn lên hot search ngày mai không?”
Và cả cộng đồng mạng sẽ như thế này.
– Hóa ra ảnh chỉ coi tui là cái máy ATM
– Mị tức chết mất
– Lần trước Joo Woosung còn khẳng định fan là bạn gái duy nhất. Không biết chiếc nhẫn hắn đeo hôm đó có phải nhẫn đôi không nhỉ, đm…
“Mà… cũng chả phải chuyện gì lớn lao quá. Ngày nay nhiều thần tượng công khai hẹn hò lắm.”
Nhưng anh ta phải nhớ rõ điều này.
“Nhưng có vẻ như anh thay người yêu sau ba tháng hoặc lâu hơn. Lần cuối cùng mối tình cũng chỉ kéo dài có bốn tháng. Trước đó thì chỉ có hai tháng, và trước nữa cũng chỉ có ba tuần.”
“Anh đã hẹn hò với hầu hết người xuất hiện trên chương trình âm nhạc rồi phải không?”
Joo Woosung là một thằng playboy.
Anh ta không phải là kẻ bắt cá hai tay nhưng lại thay bạn gái như thay áo. Không chỉ riêng thành viên nhóm nhạc nữ White Cherry. Có lẽ những thần tượng và diễn viên mà anh ta đã hẹn hò còn có thể lấp đầy cả một chiếc xe tải.
Nếu chuyện này bị phát hiện, hình tượng trong sạch mà Joo Woosung xây dựng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
“Nếu danh sách bạn gái cũ của Joo Woosung bị rò rỉ trên mạng thì sao đây? Xem nào, một, hai, ba…”
“…”
Khi tôi tiết lộ sự thật, khuôn mặt của anh ta trở nên tái nhợt.
Sớm muộn gì các fan cũng điên hết cả lên thôi.
Phải, đúng rồi.
– Đóng fansite đây. Tạm biệt mùa hè cháy bỏng của tui.
– Mị ngất ra đây mất. Thằng chó khốn nạn kia.
– Thông báo đóng Fansite vĩnh viễn. Vui lòng đọc lại tweet để được hướng dẫn hoàn lại tiền.
Bàn phím liên tục kêu lạch cạch khi các fan rời đi.
– Thằng điên đó hẹn hò trong cái tình hình như này hahahaha.
- Ồ! kkkkkkkkkk Không thể tin được là tui lại thích tên khốn đó…
– Hắn lừa dối người hâm mộ suốt 5 năm??
Và rồi cuối cùng.
– Thông báo chính thức: Chúng tôi yêu cầu trục xuất Joo Woosung.
“Chà, sẽ không có trang web nào không kêu gọi xóa Joo Woosung đâu, anh nói xem…?”
Joo Woosung vùi mặt vào tay, sau một hồi tuyệt vọng, cuối cùng cũng thốt ra được một câu.
“Tiền phải không? Cậu làm vậy vì tiền đúng không?”
Tên ngu này làm tôi phát cáu…
Mình cũng muốn nói vậy.
Tôi cảm thấy tệ cho những người không có tiền ở thế giới mới này.
“Bao nhiêu…?”
“…”
“Không phải.”
Có một thứ quan trọng hơn nhiều. Ngay cả việc nhìn thấy Joo Woosung phải quỳ gối cầu xin cũng thật đáng buồn, tự nhiên tôi thấy đồng cảm cho anh ta.
“Không phải vì tiền. Để mà nói thì những người hẹn hò với anh có vấn đề gì đâu Joo Woosung? Chỉ vì họ gặp nhầm một thằng đểu…”
“Đủ rồi. Vậy giờ sao? Cậu muốn gì ở tôi?”
Tôi cười. Đúng như tôi nghĩ trí tưởng tượng của anh ta thật sự rất hạn hẹp. Ít nhất thì Lim Hyeonsu còn thông minh hơn.
“Anh có biết tôi là ai không? Anh phải biết trước đã chứ.”
“Có nhất thiết phải biết không?”
Tất nhiên là phải biết rồi, thằng ngu.
“Tôi là Seo Hoyun. Một thần tượng.”
“…”
“…”
Sự im lặng bao trùm không khí, Joo Woosung mím chặt đôi môi khô khốc của mình trong giây lát.
“Cậu… bị điên à?”
[Lựa chọn:
1.Hì hì! (cười khúc khích và gõ nhẹ vào đầu mình) Hoyun không phải bị điên đâu!
2.Phải điên cuồng vì thành công .
3.Tôi làm vậy để thu hút mọi người hướng mắt đến .]
Tôi siết chặt tay. Thời gian trôi qua thật nhanh.
Đúng như dự đoán, miệng tôi tự di chuyển.
“Hì hì!”
Không chỉ lời nói – tôi cười khúc khích và gõ nhẹ vào đầu mình một cái.
“ Hoyun không phải bị điên đâu!”
“…”
Đụ má…
“… Tên điên này…”
Joo Woosung nhìn tôi như thể tôi là thằng bệnh thật. Tôi muốn cắn lưỡi và đăng xuất quá.
Tôi xoa trán, nhìn lại cuộc đời mình tự hỏi xem mình đã làm gì sai. Thực sự không thể hiểu nổi mà.
"Cậu đúng là thằng điên, tôi nhớ rồi. Mọi người từng nói với tôi về cậu nhưng tôi không thể nhớ rõ."
“Không sao đâu. Đằng nào anh cũng không quên được chuyện bị đàn em đe dọa ngày hôm nay đâu.”
“…”
Joo Woosung xoa trán và kiên nhẫn hỏi lại.
“Rốt cuộc là cậu muốn gì? Cậu chắc chắn đã đợi rất lâu để ra yêu cầu với tôi dựa vào bức ảnh trên tay kia.”
"Tất nhiên rồi."
“Không phải tiền thì là gì chứ?”
Có vẻ như thằng nhóc này chẳng thể nảy số nhanh như Lim Hyeonsu được rồi.
Tôi thở dài và cầm bút đỏ lên viết câu trả lời. Joo Woosung lo lắng nhìn tôi .
“Điều tôi muốn sao? Rất, rất dễ và đơn giản.”
Khi nghe giọng điệu đầy bình tĩnh của tôi, Joo Woosung rùng mình, cánh tay anh ta run rẩy rõ ràng.
Nghĩ lại thì Joo Woosung cũng hay tránh mặt tôi ngay cả lúc tôi còn là PD. Mặc dù chúng tôi chả tiếp xúc với nhau bao giờ.
Anh ta đã nói gì, anh ta đã nói gì đó…
Tại sao lại tránh mặt tôi?
“Anh diễn có giỏi không, anh?”
Mình đúng là người tốt mà.