Blue Tiger, tên thật là Lim Hyeonsu.
Cô là một thần đồng âm nhạc và luôn theo kịp xu hướng âm nhạc hiện tại trong khi vẫn duy trì được kỹ năng cơ bản mà một nhà sản xuất nhạc phải có. Gần đây cô bắt đầu đã dấn thân vào viết lời và danh tiếng đã tăng vọt nhờ lời bài hát đầy tính sáng tạo của mình.
Cô ấy chắc chắn sẽ thành công với cái tài khoản ngân hàng ngập ngụa trong tiền …
“ Vậy thì sao chứ?”
Lúc này đây cô ta không hề khỏe một tí nào hết.
Cô còn đang phải vật lộn với việc sáng tác bài hát chủ đề cho đợt comeback sắp tới của nhóm nhạc nữ nổi tiếng White Cherry, nhóm nữ đang làm rúng động giới mộ điệu ở Hàn Quốc và thậm chí ở Hoa Kỳ.
Nhưng cô ta đang không thể tìm được giai điệu ưng ý, điều này làm cô ấy ảo não không thôi.
Lim Hyeonsu sẽ trở nên cực kỳ cáu kỉnh mỗi khi như vậy và các nhân viên trường quay thường sẽ biết điều mà tránh xa cô.
Tuy nhiên, hôm nay có điều gì đó khác biệt.
“Này, không phải tôi đã bảo là không được cho người ngoài vào sao?”
Lại còn vào hẳn phòng thu nữa chứ!
Các nhân viên run rẩy nhìn người đàn ông đang ngồi ở sảnh studio. Anh ta có vẻ khoảng 20 tuổi nhưng lại tỏa ra khí chất của một người không nên đụng vào.
Anh ta đẹp trai đến mức có thể trở thành người nổi tiếng nhưng không một nhân viên nào từng thấy anh xuất hiện trên Tv.
“Xin chào, tôi là Seo Hoyun.”
"Ai cơ?"
“Seo Hoyun.”
Người đàn ông mỉm cười một cách trơ tráo và chào cô. Các nhân viên chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Cô chưa từng nghe đến anh ta. Lim Hyeonsu nhìn anh ta một cách lạnh lùng và quay lưng lại nói với nhân viên.
“Đưa anh ta ra khỏi đây.”
“Vâng, vâng.”
“Chúng ta nói chuyện một lát được không?”
Cô ta định đi đâu thế? Tôi quay sang Lim Hyeonsu nói chuyện với cô ấy và cố gắng thu hút sự chú ý .
Cô ấy nhìn tôi một cách khó chịu.
“Xin lỗi, hiện giờ tôi đang rất bận.”
“Tôi biết. Tôi sẽ không làm lỡ nhiều thời gian của cô đâu.”
“Tôi cũng không có thời gian cho việc đó.”
Tính tình của Lim Hyeonsu vẫn chẳng thay đổi gì cả. Tôi nhìn vào cửa sổ hệ thống lơ lửng phía trên.
[Lim Hyeonsu
Thiên tài âm nhạc
Đôi khi cô ấy cũng viết lời bài hát.
Lưu ý: Tính khí rất, rất, rất tệ.]
Tao biết mà. Mày không biết tao đã làm việc với Lim Hyeonsu bao nhiêu lần đâu. Còn bị cô ta mắng cho té tát nhiều lần chỉ vì mắc lỗi nữa.
Cô ấy liếc nhìn tôi từ đầu đến chân rồi lại lắc đầu chán ghét, có vẻ như cô ta thực sự không nhớ tôi là ai. Rồi lại chợt nhận ra rằng tôi đang trong một trò chơi. Tôi đưa cho cô ta
chiếc túi mua sắm mà tôi đã mang theo ra.
“Gì đây?”
Lim Hyeonsu ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của chiếc túi, tôi nhanh chóng nắm bắt thời cơ.
“Vị nhạc sĩ này, tôi nghe nói cô thích loại rượu sake đặc biệt này của Hokkaido, nên tôi mang đến cho cô.”
“Cái gì? Thứ này… rất khó tìm ở Hàn Quốc.”
Lim Hyeonsu lấy rượu sake ra khỏi túi mua sắm và xem xét kỹ lưỡng. Tôi có thể thấy từ biểu cảm rằng cô ấy đang thực sự thích nó.
Đúng vậy. Rất khó để tìm nó.
Mặc dù cảnh giác với tôi, Lim Hyeonsu vẫn chấp nhận món quà mà không có chút kháng nghị nào. Dù cho cô ta ban đầu còn lưỡng lự không muốn vì nghĩ rằng phải đáp ứng yêu cầu của tôi.
“Tại sao anh lại đưa cho tôi thứ này?”
“Tôi xin lỗi vì đã đột nhiên đến như vậy… Nhưng chả phải ta cần chuẩn bị ngay cả những thứ nhỏ nhất hay sao.”
“Ừm.”
Tôi khẽ cười khúc khích. Đây là cách tiếp cận khách hàng thông thường của tôi. Có lẽ lời nịnh nọt đó đã có tác dụng vì sau khi suy ngẫm một lúc, Hyeonsu liếc nhìn chai rượu sake và ngồi xuống ở sảnh đợi.
“Anh hẳn đã phải rất vất vả để có được thứ này, nên thật bất lịch sự nếu tôi đuổi anh đi. Tôi sẽ cho anh năm phút.”
"Cảm ơn."
Ngon, vậy là đã hoàn thành được một nửa nhiệm vụ.
“Được rồi, ngọn gió nào đã đưa anh đến gặp tôi thế này? Thưa anh…”
“ Là Seo Hoyun.”
“Được rồi, Seo Hoyun. Anh đây là đang làm nghề gì?”
Biết ngay là sẽ hỏi vậy mà.
“Tôi là một thần tượng. Chúng tôi đang chuẩn bị cho đợt comeback sắp tới.”
Ha. Lim Hyeonsu cười.
“Một thần tượng à….”
Cái nhìn nghi ngờ hướng về tôi lại có chút chế giễu như thể ngụ ý rằng một người như tôi không thể nào đột nhiên xuất hiện như thể rơi từ trời xuống cả.
Lim Hyeonsu chắc chắn sẽ dẫn tôi đến thành công.
“Seo Hoyun sao? Chưa nghe thấy bao giờ cả.”
“Tôi đến từ Daepaseong Entertainment, một công ty quản lý diễn viên vẫn còn thiếu sự hỗ trợ đối với các thần tượng. Nên ngay cả một nhạc sĩ vẫn chưa biết đến tôi cũng là điều đương nhiên.”
“Ồ, có vẻ cậu đã phải trải qua nhiều chuyện rồi.”
Tuy nói vậy nhưng Lim Hyeonsu làm lơ tôi. Giờ cô ta lại bắt chéo chân và nhìn tôi.
“Tại sao anh lại đến gặp tôi?”
Dù ở đâu đi nữa Lim Hyeonsu vẫn thích đi thẳng vào vấn đề.
Tôi mỉm cười.
“Tôi đến đây để nhờ cô sáng tác một bài hát.”
“Ha ha ha!”
Lim Hyeonsu bật cười khiến tôi bất ngờ. Tôi im lặng chờ cô ta dừng lại.
“Nhìn xem, dạo này thần tượng thật sự rất tuyệt vời đấy. Đến thẳng đây mà không cần sự can thiệp của quản lý hay công ty…”
“Đó là vì khả năng sáng tác nhạc của cô rất ấn tượng.”
“ Seo Hoyun này. Tôi hiểu cái ảo tưởng trong đầu anh. Anh nghĩ anh có thể đạt được mọi thứ chỉ bằng cách dựa vào cái tài năng này sao? Anh không phải là người duy nhất tiếp cận tôi theo cách này đâu.”
Tôi chỉ chăm chú lắng nghe lời cô ấy nói. Lim Hyeonsu đứng dậy, búng móng tay như thể mình đang
lãng phí thời gian.
“ Anh xem nhiều phim quá rồi đó. Đi đây.”
Đúng như dự đoán. Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo, ngay cả Lim Hyeonsu cũng không thể lường trước được.
“Cùng uống một ly nhé?” (Let’s have a drink)
“Cái gì? Với tôi á?”
“Không, tên một bài hát.”
Không phải đột nhiên tôi phát điên mà rủ Lim Hyeonsu đi uống.
“Let's have a drink” là bài hát mà Lim Hyeonsu phát hành cách đây một năm và đã đứng đầu bảng xếp hạng. Nhịp điệu và giai điệu của bài hát khá an toàn với Lim Hyeonsu, nhưng nó vẫn giành vị trí đầu tiên. Và một lần nữa mọi người lại tung hô Lim Hyeonsu là một thiên tài.
Nhưng thực ra không phải vậy.
“Cùng lên mặt trăng nhé.”(Let’s go to the moon)
“Sao, sao anh…”
“Giữa anh và em (Between you and me), 'Dừng lại thôi’ (Let’s stop this), 'Be the Monster', v.v…”
Tôi cứ lẩm bẩm một mình và những người mới nghe tôi nói lần đầu có lẽ sẽ tự hỏi những điều tôi nói có nghĩa gì. Trừ Lim Hyeonsu và tôi ra, không một ai sẽ không thể hiểu được những từ đó.
Sắc mặt của Lim Hyeonsu ngày càng tái nhợt hơn.
“Những bài hát này có ba điểm chung. Thứ nhất, tất cả đều là sáng tác của Blue Tiger, Lim Hyeonsu. Thứ hai, tất cả đều nằm trong top 5.”
Và tôi giơ ngón tay thứ ba lên.
“Và cuối cùng, tất cả chúng đều được nhúng tay vào để đẩy lên thứ hạng cao.”
“A-Anh đang nói cái gì thế?”
Coi kìa cô ta đang cố phủ nhận điều đó.
Nhưng tôi sẽ không dừng lại.
“Ồ thôi nào, chả nhẽ tôi lại tự mình tới đây chỉ để nói mấy điều nhảm nhí cơ chứ…”
Tôi lấy máy tính bảng ra, trong đó vẫn còn một số dữ liệu, tách biệt với tệp lưu đã mất trước đó của tôi. Tôi nở một nụ cười và đưa nó cho cô ấy.[note62571]
“Đây là hồ sơ giao dịch ngân hàng giữa ca sĩ hoặc công ty quản lý với công ty môi giới âm nhạc. À, thậm chí còn có một số giao dịch trực tiếp với nhạc sĩ.”
Lim Hyeonsu run rẩy nhận lấy. Và ngay sau đó, cô nghiến răng.
“Sao anh lại có cái này?”
Lim Hyeonsu hỏi bằng giọng nhẹ nhàng chứng tỏ việc này có liên quan đến cô ta.
“Ồ, điều đó quan trọng vậy sao?”
“Haha, anh là thiên tài chắc? Hay gia đình anh là nhà báo?”
Lim Hyeonsu nhếch khóe miệng và nhíu mày. Cô ta vẫn có vẻ không hề nao núng mà nhìn chằm chằm vào tôi một lúc.
“Tại sao cô lại thao túng doanh số? Cô có tài mà.”
“… Thì sao?”
Tôi nhún vai.
“Rốt cuộc thì anh muốn gì?”
“…”
“Chỉ là do tôi xui nên mới bị phát hiện thôi.”
“Ồ, cô cứng rắn hơn tôi nghĩ đấy.”
Tôi ngẩng cằm lên và nhìn cô ấy.
“Phải công nhận là anh rất giỏi khi tự mình làm vậy. Dù không biết anh phát hiện ra điều đó kiểu gì, nhưng… thao túng sao? Tôi thậm chí còn không biết phải làm thế nào mà ngay cả khi tôi làm vậy thì điều đó cũng bình thường thôi.”
Cô ta trơ tráo hếch cằm lên.
“Các ca sĩ ngày nay được mấy người chưa tham gia vào việc này nào. Anh nghĩ rằng làm vậy sẽ khiến tôi suy sụp sao?”
Lim Hyeonsu nói đúng. Cô ta nhìn quanh để xem tôi có đang ghi âm không. Khi nhận ra tôi không ghi âm, cô ấy vẫy tay.
“Bỏ đi. Đừng làm mấy việc này nữa, chỉ tổ rước mệt vào người thôi.”
“Phải làm sao đây? Tôi không thích đấy.”
"Anh nói gì?"
Về mà luyện trình độ nghe hiểu đi nhé.
“Cô nghĩ tôi chỉ có một cái thôi sao?”
Lim Hyeonsu dừng lại, sững sờ trước lời nói của tôi.
“Lướt xuống dưới xem.”
“….”
"Nhanh lên nào."
Tôi nhắc nhở cô ấy bằng một nụ cười thân thiện. Lim Hyeonsu do dự nhưng không thể cưỡng lại sự tò mò của mình và xem. Một bản nhạc bắt đầu phát ra từ máy tính.
Đây là bài hát của một nam thần tượng đứng đầu bảng xếp hạng năm ngoái, được sáng tác bởi Blue Tiger.
“Bài hát này thực sự rất hay đấy.”
Tôi vừa nói vậy, nhưng Lim Hyeonsu đập mạnh máy tính bảng xuống bàn. Cái máy tính bảng của tôi bị ném đi như đống rác. Cô ta thật sự không biết quý trọng đồng tiền một tí nào hết.
“Này, cái máy tính bảng của tôi.”
“Mày, đ-đ*t… Sao mày…?”
Khuôn mặt Lim Hyeonsu tái nhợt hẳn đi. Tôi vui vẻ nhìn cô ấy.
“Làm sao mày có được cái này?!”
Bài hát vừa phát trên máy tính kia ban đầu không phải là sáng tác của Blue Tiger.
“Bài hát này được sáng tác bởi một nghệ sĩ guitar vô danh của một ban nhạc indie.”[note62572]
Đúng vậy.
Lim Hyeonsu đã đạo nhạc.
“Mày, mày…!”
“ Để xem nào, cô đã gặp tay guitar đó bao nhiêu lần ở tiệc rượu? Có phải ở Hapjeong không?
Chắc mấy người đã gặp nhau hai hoặc ba lần ở quán izakaya đằng kia và rồi còn nhận được một chiếc USB từ anh ấy.”
Tôi nói lưu loát như thể tôi đang ở đó, chứng kiện hết mọi sự việc, còn Lim Hyeonsu thì đang run như cầy sấy.
“Thao túng doanh số, phải ha… Việc này có thể bị lãng quên dễ dàng hoặc bị bóp méo sự thật đằng sau nó.”
“…”
“Nhưng còn đạo nhạc thì sao? Ngay khi được công bố, mọi người sẽ biết đó không phải là bản gốc. Sau đó sẽ có người đứng lên và nói.”
“Im đi.”
Tôi vỗ tay.
“A, Blue Tiger đạo nhạc kìa!”
Lim Hyeonsu trừng mắt nhìn tôi như thể cô ta sắp sửa xông vào mà bóp cổ tôi bất cứ lúc nào.
Ah, cái cảm giác này, tôi khá thỏa mãn với nó.
Tôi không biết rằng việc điều tra của tôi sẽ mang lại nhiều món quà đến như vậy. Tôi may mắn được giao nhiệm vụ hỗ trợ sản xuất một chương trình liên quan về việc thao túng doanh số. Và cũng tiện làm sao Lim Hyeonsu có tồn tại trong thế giới này!
[Sao bạn có thể khốn nạn đến vậy?]
Đừng làm hỏng tâm trạng của tao chứ.
Đây là cơ hội mà Chúa ban cho tôi để đe dọa Lim Hyeonsu, người vẫn còn đang run rẩy không ngừng.
[Bạn còn có bằng chứng về người khác sao?]
Xin lỗi nhưng đây đang vội.
Tôi cúi đầu xuống như thể đang thực sự xin lỗi. Tôi chọn lựa ngôn từ cẩn thận để khiêu khích Lim Hyeonsu.
“Còn vị nhạc sĩ của chúng ta thì sao đây? Hiện tại cô ấy đang sáng tác bài hát cho White Cherry và cũng đang sáng tác một số bản ballad nữa… Cô ấy sẽ phải trả rất nhiều tiền phạt nếu có tranh cãi về đạo nhạc.”
Bây giờ, cô ta sẽ phản ứng thế nào?
Hét vào mặt tôi, bảo tôi rời đi ngay lập tức? Hay là thách thức và đe dọa tôi? Hay bóp cổ?
Dù thế nào thì cũng không quan trọng. Nhưng mà cái cuối thì có hơi đáng sợ, nên phải gọi báo cảnh sát trước đã.
Không, tôi biết rõ Lim Hyeonsu mà.
Tôi nói nhẹ nhàng và thậm chí còn bắt chước cô ấy búng móng tay.
“Cô im lặng như vậy….”
Ba .
“Tôi có nên đi ngay bây giờ không?”
Hai.
“Chắc hẳn cô bận lắm.”
Một.
Tôi vừa định đứng dậy thì Hyeonsu nắm lấy cánh tay tôi.
“Chờ đã.”
"Vâng?"
“Anh muốn gì?”
Ah, đây chính là lý do vì sao tôi thích cô ấy.
Cô ta chấp nhận thực tại rất nhanh. Tôi bật cười.
"Ồ, cô nhạc sĩ này, cô còn cần tôi phải gợi ý sao? Có cần tôi bón hẳn câu trả lời vào mồm không?"
“…”
Cô phải biết động não chứ.
Đinh!
[Seo Hoyun, bạn chui từ địa ngục ra đấy à?]
Vì cô ta vừa phá hỏng hỏng cái máy tính của tôi nên có hơi bực mình thôi ý mà .