“Hủy bỏ kế hoạch này đi.”
"Hả?!"
Người quản lý nhảy cẫng lên khi nghe tôi nói khi vừa quay lại phòng tập. Có vẻ tôi cũng nên tập phản ứng như vậy để thỏa mãn khán giả.
Mà tên của anh ta là gì nhỉ? Tôi từ bỏ việc cố nhớ tên và quay đầu đi, tập trung vào các chương trình chuẩn bị phát sóng trong tương lai.
“Cùng làm lại thôi. Em không thể hát bài này được.”
“Khoan đã, cậu điên rồi à? Sao lại thay đổi đột ngột thế. Cậu chỉ vừa mới ở đây được lúc mà thôi!”
“Quản lý, xin hãy suy nghĩ lại, chúng ta thật sự có thể thành công với cái này sao?”
"Ừ thì….đương nhiên!"
Anh ta có vẻ rất tự tin.
Yum-yum-yum như quả táo!
Tôi nhìn người quản lý đang do dự với vẻ mặt thương hại. Nếu anh ta mà là cấp dưới của tôi, tôi sẽ chấm dứt hợp đồng lao động của anh ta mà không do dự.
Anh ta không thể gánh nổi công việc của mình vì cứ lao đầu về phía trước bất chấp chuyện đang xảy ra.
"Em cũng không biết chắc là anh đang nghĩ gì. Vậy nên bỏ nó đi."
“Cậu đùa tôi à?”
Kim Seonghyeon vừa rồi còn im lặng lắng nghe giờ đột nhiên đứng dậy và đặt tay lên vai tôi. Với tôi thì hành động này quá quen thuộc nhưng điều đó không có nghĩa là tôi thích nó.
“Cậu rốt cuộc có chuyện gì mà lại chạy tới đây làm loạn vậy? Cậu muốn phá hủy cả nhóm ư?”
"Sao?"
"Sao là sao? Bọn tôi có thể làm mọi thứ mà không cần cậu nhúng tay vào. Một kẻ vừa mới vào nhóm như cậu chỉ nên im lặng. Đừng phá hỏng kế hoạch của chúng tôi."
Kim Seonghyeon khá là nóng tính.
Bị người khác đe dọa thì không ổn xíu nào, nhưng có một người quyết tâm trong nhóm thì lại rất có giá trị. Tôi liếc nhìn Kim Seonghyeon.
“Cậu đã từng nghe 40 bài hát đứng đầu bảng xếp hạng âm nhạc chưa?”
"Gì cơ?"
“Không, chỉ cần là bất kỳ bài hát nào trên bảng xếp hạng là được. Dù sao thì lọt vào bảng xếp hạng cũng không phải là chuyện dễ dàng. Cậu đã từng nghe bài nào trong số đó chưa?”
“Ý cậu là gì?”
Tôi nhìn Kim Seonghyeon, người vẫn chưa hiểu rõ sự việc. Mặc dù vẫn còn tức giận, nhưng khuôn mặt của Kim Seonghyeon lại hiện lên vẻ khẩn trương.
“Xu hướng âm nhạc thay đổi hằng ngày và có xu hướng lan rộng. Bây giờ việc ta cần làm là mở rộng sức ảnh hưởng ra ngoài Hàn Quốc và sang các quốc gia khác. Nhưng để làm được điều đó, các công ty lớn thường phải chi rất nhiều tiền để lấy các bài hát từ Mỹ hoặc Anh vào.”
“…”
“Hoặc ta có thể lấy từ một nhà soạn nhạc giỏi ở Hàn Quốc.”
“Rốt cuộc là sao?”
Thằng nhóc này thiếu kiên nhẫn quá. Tôi cắn lưỡi.
"Cậu thực sự nghĩ nhạc của bọn mình có thể nằm trong đó sao? Bài hát ngớ ngẩn về quả dứa này thậm chí liệu có thể lọt vào bảng xếp hạng không đây?"
Kim Seonghyeon chỉ im lặng không nói gì.
“Các cậu chỉ đang lãng phí thời gian và tiền bạc của chính mình mà thôi.”
Tôi nắm lấy tay Kim Seonghyeon và kéo ra xa khỏi vai mình.
Mọi người đều có vẻ mặt u ám và cúi gằm xuống đất. Chúng tôi buộc phải đối mặt với thực tế.
Như vị giám đốc kia đã nói, việc trở thành một thần tượng tốn kém hơn nhiều so với mọi người nghĩ. Chi phí trang điểm, làm tóc, trang phục và nhân sự cho chỉ một chương trình phát sóng âm nhạc là quá đắt. Ngay cả khi họ là những thần tượng nổi tiếng, thì vẫn vậy.
Nhưng để dành cả một sự nghiệp âm nhạc vào cái bài hát này thì sao? Chỉ đang lãng phí tiền bạc thôi.
Kim Seonghyeon nắm chặt tay và không thể phản bác vì cậu ta biết rõ tình hình hiện tại.
“Vậy ta có lựa chọn nào tốt hơn không? Không hề, chúng ta hoàn toàn không có. Vậy nên, bọn mình chỉ cần làm vậy thôi.”
“Chỉ vậy thôi thì không đủ.”
Tôi thẳng thừng nói.
“Cậu phải làm cực kỳ tốt.”
Vậy đó. Trở thành một thần tượng với thành tích bình bình không thể đủ nếu chúng tôi muốn đạt đến đỉnh cao. Chúng tôi phải tạo nên tiếng vang lớn ngay từ đầu.
Thành viên trẻ tuổi nhất, Jeong Dajun, người vẫn đang hờn dỗi, ngập ngừng hỏi: “Anh Hoyun, không phải điều đó cũng có nghĩa là anh cũng không có giải pháp sao?”
"Anh ư?"
“Nếu anh nói ta nên hủy bỏ kế hoạch này và làm ra một bài hát mới, chúng ta sẽ lấy bài hát đó ở đâu? Ngay cả giám đốc cũng đã hết hy vọng với chúng ta…”
Hiển nhiên là có giải pháp.
Tôi kéo ghế ngồi xuống trước khi trả lời câu hỏi của họ. Vừa rồi tôi không nhận ra nhưng mọi người đều đang ngồi trên sàn phòng tập, vì vậy tôi đã nhìn xuống họ từ trên cao. Tôi phải thừa nhận là cảnh tượng đó khá thú vị.
“Liệu có đáng không?”
"Hả?"
“Thời gian mọi người dành ra trong phòng tập, những ngày phải sống với tương lai bất định.”
Chứng kiến đôi mắt của mọi người có chút xao động, mặc dù chưa từng làm thần tượng hay hiểu biết về họ, kinh nghiệm
tham gia các chương trình nhiều năm cho phép tôi có thể giả vờ thấu hiểu bọn họ hơn bất kỳ ai khác. Tôi cố tình nhấn mạnh khi nói.
“Những người khác thì học đại học hoặc làm việc bán thời gian để kiếm tiền, chúng ta thì chỉ dựa vào gia đình và công ty để được hỗ trợ tài chính.”
“Seo Hoyun.”
Điều làm tôi ngạc nhiên là Seong Jiwon, người có vẻ dễ tính nhất, lại nhẹ nhàng cảnh cáo tôi. Tôi liếc nhìn cậu ta.
“Tôi biết cậu đang rất nôn nóng nhưng đừng nói năng thiếu suy nghĩ. Chúng ta đã chẳng còn gì rồi.”
Tôi đã phải ghi chú về hành vi bất thường của Seong Jiwon. Cậu ta thường rất điềm tĩnh vì vậy tôi cho rằng nếu có vấn đề gì khiến cậu ta buồn thì có lẽ là do gia đình của cậu ấy mà thôi. Dù đáng lẽ phải cân nhắc đến những gì cậu ta vừa nói nhưng sự thiếu kiên nhẫn của tôi lại càng tăng lên, và tôi giơ tay mình lên cao.
"Nghe đây."
“…?”
“Tôi muốn nói rằng chúng ta đừng sống như thế này nữa.”
"Gì cơ?"
“Hãy nhớ lại lúc chúng ta đặt chân vào nơi này. Chúng ta đã nghĩ gì?”
“….”
“Mình sẽ kiếm hàng tỷ đô la và mua cho bố mẹ một căn hộ sang trọng, trở thành thần tượng khiến các fan phát cuồng hoặc thành người nổi tiếng luôn là chủ đề bàn tán mỗi khi mọi người nói chuyện.”
Cả nhóm im lặng như thể tôi đã chạm đến cảm xúc thầm kín của họ. Đó đều là mong muốn tự nhiên của con người.
“Nhưng giờ nhìn lại những gì chúng ta đã làm được
xem. Cả ngày chỉ dành thời gian trong phòng tập, hát những bài hát về mấy cái trái cây ngu ngốc này của công ty sao?”
“Bởi vì….”
“Các cậu không ghét nó sao? Các cậu không làm được sao?”
Trông họ có vẻ bối rối.
Vì vậy, tôi nhíu mày, hít một hơi thật sâu và thêm một tí đường mật vào lời nói của mình, đồng thời dừng lại đúng chỗ để tạo điểm nhấn.
“… Tôi xin lỗi vì những lời lẽ gay gắt về việc lãng phí thời gian và tiền bạc trước đó… Tôi không có ý định nói như vậy nhưng bản thân tôi không thể chịu được khi thấy tài năng của các cậu bị lãng phí vào những thứ vớ vẩn như vậy.”
Mà khoan, đáng lẽ mình phải nói "bọn mình" thay vì "các cậu" chứ.
Mà kệ đi.
“Tin tôi đi, chúng ta cần thay đổi kế hoạch. Bắt đầu lại thôi. Tôi chắc chắn rằng mọi công sức và mồ hôi mà các cậu bỏ ra trong phòng tập sẽ là bệ đỡ để có thể tỏa sáng trên sân khấu.”
Cả nhóm đều sửng sốt, thậm chí cả người quản lý cũng có vẻ ngạc nhiên trước khả năng hùng biện tài tình của tôi.
Và bây giờ đã đến lúc tôi phải nêu bật quan điểm của mình.
“À, còn Jeong Dajun.”
“V-vâng?”
“Anh đã bao giờ nói rằng không có giải pháp nào chưa?”
Tôi không phải là người nói chuyện mà không có kế hoạch.
[Bạn khá tự tin phải không?]
Tất nhiên rồi.
Thông báo của hệ thống hiện ra và tôi liếc nhìn nó.
Nếu tôi thay đổi mọi thứ thì có vi phạm quy định không? [Hãy cứ làm theo ý bạn muốn. Unknown Idol Tycoon luôn bảo vệ quyền tự do của người chơi.]
Tự do của người chơi cái đ*o gì, … Mày chỉ đang nhắc lại những gì tao vừa nói mà thôi
"Vậy kế hoạch của cậu là gì?"
“Chỉ có một mà thôi.”
Mọi người đều mở to mắt nhìn tôi. Một biểu cảm tự nhiên đến đáng kinh ngạc đối với một kẻ chỉ vừa mới đến mà đã nói chuyện một cách tự tin, thu hút sự chú ý của người khác trước khi gây ra tai họa.
“Chúng ta sẽ cho mọi người thấy một màn comeback với một bài hát tuyệt tác.”
Tôi điều chỉnh giọng điệu của mình sao cho nghe có vẻ tự tin mà không tỏ ra quá tự phụ.
Chìa khóa thành công nằm ở bài hát.
“Tôi sẽ lấy được bài hát từ Blue Tiger.”
“Từ Blue Tiger ư?!”
Mọi người đều bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Blue Tiger. Đúng là không ngoa khi nói cô là một trong những nhà soạn nhạc tài năng nhất Hàn Quốc. Cô nổi tiếng là người khá kiêu ngạo, khi cô thử sức ở nhiều thể loại khác nhau, từ dòng nhạc ballad đến nhạc thần tượng.
“Các công ty giải trí lớn đã phải chi một khoản tiền lớn và thậm chí là phải cầu xin Blue Tiger cho một bài hát vì chúng được cho là có khả năng đem lại sự thành công khá lớn.”
“Ngay cả Joo Woosung của Black Call cũng thành công rực rỡ sau khi có được bài hát từ Blue Tiger.”
“Và cả 'Ông hoàng Ballad' Hyunseong nữa… Trời ơi, nếu là của Blue Tiger thì đúng là hit rồi.”
Thành viên trẻ nhất Jeong Dajun và người quản lý thì rất phấn khích, nhưng những người còn lại trong nhóm lại có vẻ nghi hoặc. Mặc dù khá chắc chắn về ý định của mình, tôi vẫn nghiêng về góc nhìn thực tế hơn.
“Cậu nói gì… đó chỉ là câu đùa cợt thôi sao ?”
“Ừ thì, tôi cũng hiểu cậu định làm gì nhưng Blue Tiger chỉ làm việc độc quyền cho các công ty giải trí và các nghệ sĩ có tiếng … Làm sao chúng ta có thể có bài hát này cơ chứ?”
Những phản ứng này cũng nằm trong dự đoán của tôi.
Làm sao mà một nhóm thần tượng nửa vời thậm chí còn chưa có hoạt động tử tế nào sau khi ra mắt có thể lấy được một bài hát từ Blue Tiger cơ chứ? Mọi người sẽ thường nghĩ như vậy
Nhưng để nhắc lại cho mà nhớ. Tôi là Seo Hoyun đấy.
“Tôi có thể làm được.”
"Rốt cuộc là ai cho cậu cái sự tự tin vớ vẩn đấy vậy?"
“Đầu cậu bị ẩm ic à?”
Không biết có phải họ chỉ cho rằng tôi đang bỡn cợt hay không nhưng mà bầu không khí trong phòng tập ngày càng trở nên căng thẳng.
Nhưng tôi không đùa. Tôi nhắc lại lời của mình một lần nữa một cách chắc nịch.
“Chắc chắn sẽ lấy được. Tôi hứa.”
“….”
Sự im lặng nhấn chìm cả căn phòng. Mọi người dường như đang phát ngán với lời nói của tôi, không chắc chắn liệu có nên coi tôi là kẻ nói dối vĩ đại nhất hay ấn tượng trước sự tự tin không lay chuyển của tôi.
Tôi không nhớ sự tĩnh lặng đó.
“Tôi sẽ khiến các cậu… Không, chúng ta, The Dawn, thành công.”
Tôi có cách.
Không khí trong phòng tập giờ có chút khác biệt so với trước, khuôn mặt mọi người vốn dĩ nãy còn hờ hững hay coi thường giờ đây đều ánh lên tia hy vọng và quyết tâm.
Tốt. Bầu không khí như thế này còn tốt hơn cái kiểu vô hồn lúc trước.
Khóe miệng tôi nhếch lên.
“Tin tôi đi, sao tôi lừa các cậu được.”
Nếu có thì mời một bữa coi như là huề
.
Đương nhiên, những người còn lại không hề có phản ứng gì. Chắc là họ đang do dự.
Nhưng với tôi điều đó không quan trọng. Dù sao thì tôi vẫn sẽ làm vậy. Tôi giơ ba ngón tay ra.
“Chỉ cần đợi ba ngày thôi.”
“Cậu thực sự sẽ nhận được một bài hát từ Blue Tiger sao?”
Kim Seonghyeon tỏ vẻ nghi ngờ còn tôi cố tình lờ cậu ta.
“Tôi khuyên cậu nên tập luyện căn bản trước đi….Nếu cậu không tin tôi thì cứ tập với cái bài hát quả dứa ngớ ngẩn kia đi.”
“Tôi sẽ không hát nó đâu.”
Sau đó cậu ta văng ra những từ nghe như lừa đảo. Thật sự thì tôi không muốn lãng phí thời gian một tí nào.
May mắn thay, có vẻ như mọi người đều đã cắn câu và thận trọng nhìn tôi.
“Em… sẽ tin anh, anh Hoyun.”
“Kang Ichae!”
“Em nghĩ là… nếu xét đến tình hình hiện tại thì ta cũng không mất gì nếu đặt cược vào anh ấy phải không?”
Kang Ichae mỉm cười và đồng cảm với tôi. Nhìn cảnh tượng trước mắt, tôi chợt nhận ra mình chỉ là cái cớ để cậu ta tránh cái bài hát kia. Mình chỉ là đứa châm ngòi thôi.
Tôi gật đầu và nhìn khắp phòng, cuối cùng chạm mắt với người quản lý.
"Anh quản lý."
“H-Hoyun.”
“Nhờ anh chuẩn bị hợp đồng cho bọn em. Chúng ta sẽ nói chuyện này sau.”
Tôi đang nắm thế thượng phong trong tình huống này. Bình thường các thần tượng trong mùa comeback hay cảm thấy lo lắng và thận trọng với những gì mình làm nên người quản lý tỏ ra bối rối khi thấy tôi như vậy.
Mình không biết phải làm vậy.
“Gặp lại mọi người sau ba ngày nữa nhé.”
Tôi chào họ và rời đi. Khi đang đi dọc hành lang, cửa sổ hệ thống bỗng reo lên và xuất hiện trước mắt.
[ Nhiệm vụ đột xuất: “ Hãy cùng hát bài hát comeback nào!”
Rõ ràng bạn chỉ đang nói nhảm. Để xem đó thực sự là tự tin hay chỉ đơn giản là một lời nói suông.
Thành công: Sức hút +10.
Thất bại: Danh tiếng giảm và bạn phải đứng center lúc mặc trang phục quả dứa.]
“… Nghe mày có vẻ thích thú quá ha.”
Tôi lẩm bẩm một cách bực mình và bước nhanh hơn. Tôi không muốn phải mặc bộ đồ hình quả dứa chỉ vì thất bại đâu.