Mặc kệ cái lưng đau nhức của tôi người quản lý vẫn tiếp tục phàn nàn về cơn đau bụng của mình.
“Nếu cậu bị đuổi việc thì sao? Cậu phải biết sợ ngài giám đốc chứ.”
"Vâng, vâng."
“Cậu vẫn còn non lắm…”
“Anh có thể dẫn em đi xem phòng tập và giới thiệu em với các thành viên khác được không ạ?”
Người quản lý nhìn tôi với ánh mắt khó chịu khi tôi ngắt lời anh ta, nhưng tôi không để tâm đến điều đó, cái bản mặt dày này được xã hội tôi luyện bao năm mới có được đó . Mà dù sao thì ban đầu mình cũng là một kẻ máu lạnh mà.
“Seo Hoyun hôm nay lạ quá, khác hẳn sau khi bị bệnh…”
Anh ta liên tục lẩm bẩm như thể bị quỷ ám.
Khi đi dọc hành lang, tôi liếc nhìn bức ảnh của những người tôi không quen biết. Tôi chỉ nhận ra một diễn viên nổi tiếng chuyển từ hoạt động trên sân khấu sang phim tình cảm lãng mạn.
Công ty này có vẻ khá thành công trong việc đào tạo diễn viên, nhưng mà…
Cũng khá bất ngờ khi thấy một công ty chuyên đào tạo diễn viên cũng có một nhóm thần tượng…
“Ở đây có bao nhiêu thực tập sinh vậy ạ?”
"Cậu đang nói nhảm gì thế? Chỉ có các cậu ở đây thôi."
"…Dạ?"
“Các cậu là những thực tập sinh duy nhất được ra mắt. Haiz… Anh lo lắng lắm á.”
Thật luôn? Kế hoạch ban đầu là như thế sao?
Trong khi đang ngạc nhiên vì hệ thống quản lý của công ty kém hơn nhiều so với những nơi khác, người quản lý đã kín đáo nói chuyện với tôi.
“Hoyun.”
"Vâng?"
“Bọn trẻ, chúng có thể hơi… nhạy cảm. Thành tích của chúng gần đây không được tốt, nên đừng để bụng mấy lời mấy đứa nó nói nhé.”
“Thành tích?”
“Thành tích… ừ thì với cậu cũng có thể coi nó như là thành tích. Nhưng đừng lo, anh đã theo dõi chúng rất sát sao, bọn nó đều là những đứa trẻ ngoan. Chỉ là đang phải chịu nhiều áp lực thôi.”
Nếu ai đó cứ cố nói rằng mấy đứa trẻ nhà tôi ngoan lắm thì thường là ngược lại.
Tôi bình tĩnh nhìn người quản lý đang căng thẳng mở cửa.
“Mấy đứa ơi, Hoyun tới rồi đây!”
… Cảm ơn Chúa đã cho con một cuộc sống tốt đẹp cho đến tận bây giờ.
Tôi mong rằng những thành viên chung nhóm đã được chọn lọc một cách chu đáo.
“Seo Hoyun?”
Tuy nhiên, tôi phải ngậm miệng lại khi thấy họ đổ mồ hôi và thở hổn hển trong phòng tập.
Làm vậy cũng vô ích thôi.
Đồng ý là họ đẹp trai. Quá là hiển nhiên rồi, tất cả thần tượng được cho là phải đẹp. Đẹp trai, xinh gái và hát hay đều quan trọng. Nhưng trong ngành giải trí Hàn Quốc, nơi mà tất cả mọi người đều có vẻ ngoài, chỉ đẹp thôi là không đủ để nổi bật giữa đám đông.
Vậy thì chìa khóa để có thể tồn tại trong ngành giải trí này là gì?
Là khí chất của một ngôi sao.
Việc luôn tỏa sáng và trở nên ngầu lòi ngay cả khi không cần cố gắng mới là những yếu tố thực sự quan trọng.
Khi quan sát bốn thành viên đang ngồi cùng nhau, tôi đưa ra đánh giá của mình.
Chưa đạt đến mức đó rồi.
Việc trở thành một ngôi sao nghe có vẻ không phải là vấn đề quá khó khăn
nhưng để làm được thì lại là một thách thức vô cùng lớn. Điều này rất quan trọng để tạo ra những fan cổ vũ cho bạn ngay cả khi bạn chỉ vẫy tay một cái nhưng cũng rất khó để có được nó. Để làm được, họ phải sở hữu sức hút mê người .
Và với một người giàu kinh nghiệm như tôi thì khá dễ dàng để có thể nhận ra kẻ nào có sức hút hơn người.
Nhưng đáng tiếc thay những người này đều không có. Tôi thở dài khi nhận ra họ đều không có sức hút của một ngôi sao.
Này… Tôi có thể xem số liệu của họ không?
[Không được đâu >_<]
Đồ vô dụng.
Khi tôi sắp thở dài thì có một giọng nói sắc bén như xuyên qua tai.
“Không phải nói là Seo Hoyun đã rời đi rồi sao?”
Người vừa nói chuyện rất cao, khi tôi nhìn cậu ta, bảng trạng thái của họ dần hiện lên trên cửa sổ hệ thống.
[Kim Seonghyeon
Trưởng nhóm và là main dancer của The Dawn
Ghi chú: ???
Người này hiện đang rất nhạy cảm vì lo sợ nguy cơ tan rã.]
Vâng, không cần nhắc đâu, đây biết rõ mà.
“Tại sao cậu lại quay lại? Cậu đã từng làm được gì cho nhóm chưa hả?”
Kim Seonghyeon trừng mắt nhìn tôi. Người quản lý với vẻ mặt bối rối cố gắng xen vào giữa chúng tôi .
“Seonghyeon em làm gì vậy? Hoyun bị bệnh mà.”
“Vậy thì sao? Chúng ta có phải là một nhóm rác rưởi thế đâu ? Tại sao một kẻ thậm chí còn không làm được gì cho nhóm vẫn còn ở đây cơ chứ?”
“Kim Seonghyeon!”
Để mà nói thì tôi thấy Kim Seonghyeon nói cũng đúng. Đồng thời tôi cũng xem xét lại tình hình.
Liệu một kẻ có tính cách tệ hại như này có thể thành công được không?
Mọi người thường bị thu hút bởi những kẻ thô lỗ đến 99 lần nhưng chỉ tử tế được một lần hơn là những người kẻ tử tế 100 lần. Họ thường chỉ coi việc tử tế 100 lần đó là biểu hiện của một kẻ ngốc hoặc một kẻ thất bại.
“Seonghyeon, dừng lại đi.”
[Sung Jiwon
Main vocal
Ghi chú: ???
Người này rất tốt bụng nhưng lại rất xui xẻo.]
Cái đứa này có vẻ khá ổn đấy.
Seong Jiwon ngăn Kim Seonghyeon lại và gật đầu với tôi. Kể từ lúc tôi nhún vai và bước vào phòng tập, Seong Jiwon đã chào tôi rồi.
“Ờ…
chào cậu, Hoyun. Cậu đã thấy khỏe hơn chưa?”
“Rồi. Tôi là Seo Hoyun. Rất vui được gặp cậu.”
“Ai mà không biết tên cậu chứ?”
“Tôi chỉ đang chào hỏi lại theo phép lịch sự mà thôi.”
“Đồ mặt dày…”
Nhờ việc bôi thật nhiều nước bọt lên môi trước khi ra khỏi nhà nên giờ mới có thể nói dối một cách trơn tru như vậy đấy.
Mặt Kim Seonghyeon đỏ bừng, nhưng tôi không để ý đến cậu ta mà nhìn hai người kia. Người tóc đen kia mở to mắt.
“Anh Hoyun, anh đã khỏi hẳn chưa ạ?”
[Jeong Dajoon
Sub dancer
Ghi chú: ???
Là em út. Ừm… khá trong sáng và năng động.]
“À… Bây giờ anh ổn rồi.”
Mặc dù không biết chính xác mình bị bệnh gì, tôi vẫn trả lời một cách mơ hồ. Khi liếc nhìn cậu ta, tôi để ý đến cậu trai có khuôn mặt giống một con cáo đang cười toe toét một cách tự mãn.
“Anh ơi, em cứ tưởng anh đã xảy ra chuyện gì vì không thấy anh trở về rồi cơ.”
[Kang Ichae
Main Rapper
Ghi chú: ???
Nhân cách người này cũng méo mó không kém.]
Ồ, nhìn xem.
Rõ ràng là một kẻ lập dị.
“Giờ anh vẫn còn sống đây.”
“Hửm? Ừm? Haha.”
[Nhiệm vụ “Nói chuyện với các thành viên!” đã hoàn thành.]
[Có vẻ như mọi người đều có tâm trạng xấu khi bạn lại ở đây!]
[Tăng thêm điểm Sức hút.]
Tôi từ tốn nói và nhìn vào cửa sổ nhiệm vụ. Main vocal, dancer, rapper – ít nhất cũng tập hợp được những thành viên phù hợp với các vị trí trong nhóm. Hoặc có thể họ bị nhét vào những vị trí đấy từ thời còn là thực tập sinh rồi….
Khi tôi chào hỏi các thành viên xong, người quản lý mỉm cười rạng rỡ như vô cùng biết ơn vì tôi được đón tiếp nồng hậu.
“Tuyệt, thật nhẹ nhõm khi mọi người đều chào đón cậu! Chúng ta cùng nhau cố gắng hơn nữa nhé!”
“…”
… Ôi! Một ngày tươi đẹp.
Không có ai bắt lời anh ta.
Tuy nhiên, người quản lý vẫn tràn đầy năng lượng và quyết tâm để
nói tiếp. Với một người làm công ăn lương thì chắc hẳn là vất vả lắm, tôi buồn bã nhìn anh ta.
“Có thể các cậu chưa biết nhưng chúng tôi đang chuẩn bị cho đợt comeback này. Chỉ còn một tháng nữa là đến showcase và các hoạt động phát sóng. Cùng cố gắng nào. Ngài giám đốc cũng đang ủng hộ chúng ta hết mình đó!”
Dối trá…
Khi tôi nhìn quanh, có vẻ như mọi người đều biết đó là lời nói dối. Biểu cảm khó chịu trên khuôn mặt của các thành viên là bằng chứng cho điều đó.
“Hoyun, em có muốn nghe bài hát trước không?”
[Nhiệm vụ đã đến: “Hãy nghe bài hát comeback!”
Đây là cơ hội cuối cùng của The Dawn!
Hãy lắng nghe bài hát comeback.
Thành công: Bắt đầu kịch bản tiếp theo, +1 điểm Sức hút.
Thất bại: Lòng tin của các thành viên The Dawn về bạn sẽ giảm mạnh.]
“Vâng, anh bật đi ạ.”
Để xem bài hát này tệ đến mức nào.
“Pop-pop-pop như quả dứa!
Yum-yum-yum như quả táo!
Mang-mang-mang như quả xoài!”
“…”
“…”
Sự im lặng bao trùm cả căn phòng.
Bài hát này thực sự quá kinh khủng. Nó nói về việc thổ lộ tình cảm của mình với người mình thích bằng cách so sánh với sự ngọt ngào của trái cây như dứa, táo và xoài. Kể cả khi chỉ tình cờ nghe được bài hát này, người ta sẽ không thể nào quên được vì sự kinh khủng của nó.
Sau khi xem đĩa đơn đầu tay của họ trên YouTube, tôi nghĩ chắc họ cũng không đến nỗi nào, nhưng mà cái bài hát này…
Thảm họa…
Đinh!
[ Mang-Mang-Mang! ]
“Thế nào? Bài hát rất hay phải không?”
Tôi nhìn người quản lý đang mỉm cười một cách rạng rỡ.
… Mình có nên cười không ta? Dù biết chắc rằng sẽ thất bại nếu chúng ta quảng bá bài hát này? Không, cái này thậm chí có thể trở thành trò cười truyền kỳ trên internet.
“ 'Pop-pop-pop như một quả dứa! ' Uầy, quả là một kiệt tác. Mọi người cũng phát cuồng vì nó. Ngay cả nhóm lập kế hoạch cũng phải cất lời khen vì sự mới mẻ của bài hát.”
Bỏ qua phần giai điệu tệ hại và lời bài hát cũng dở chẳng kém, làm sao họ lại có thể làm cái ý tưởng này vào mùa đông được cơ chứ?
Đã sáu tháng trôi qua kể từ khi mùa hè kết thúc, nhưng họ vẫn muốn làm cái concept như thế này? Đội ngũ lập kế hoạch đã chết hết rồi sao?
Tôi không thể không suy nghĩ về cảnh tượng bản thân hát những lời hát sáo rỗng về dứa, xoài hay táo và cả mv chỉ nhận được ba đến bốn bình luận.
Tôi đã nghĩ về viễn cảnh đó rồi.
– Trời ơi… Tội nghiệp cho họ quá… hahaha
– Hahahaha bây giờ thằng nào cũng có thể trở thành thần tượng~~~ Khéo tui cũng có thể ra mắt được.
–Không biết mấy nhóm idol này có fan không? Mình thực sự tò mò nên mới hỏi thôi.
Phản ứng của công chúng với bài hát này đã quá rõ ràng. Tôi vừa cười vừa nói với mọi người đang âm thầm chờ đợi phản ứng của tôi.
“Bài hát này thực sự mới mẻ.”
"Phải không?"
“Ngài giám đốc đây có phải đang đầu tư vào trang trại trái cây nào đấy đúng không?”
“Này Seo Hoyun!”
Thành thật mà nói, những thành viên xung quanh đều tức giận khi tôi nói vậy.
“Hoyun, cho dù có là vậy đi chăng nữa thì nói như thế cũng…”
“Sao? Không phải tôi chỉ nói đúng sự thật thôi sao.”
Ý tôi là sao quả dứa thì kêu 'pop-pop-pop', nhưng tại sao quả xoài lại kêu 'mang-mang-mang'?”
Kang Ichae gật đầu, tôi đứng dậy và xoa mặt với cảm giác bất lực. Chắc là trong túi có một điếu thuốc, tôi nghĩ mình cần làm một điếu .
Tuy nhiên, có vẻ người quản lý hiểu lầm ý tôi và gọi tôi lại: “Seo Hoyun, cậu đi đâu vậy?”
"Em cần nghỉ ngơi một lát. Em sẽ quay lại sớm thôi", tôi nói.
Nhưng người quản lý vẫn tiếp tục gọi, “Hoyun à!”
Mặc kệ sự ngăn cản của anh ta, tôi bước ra khỏi tòa nhà và ngồi trên vỉa hè rồi rút một điếu thuốc. Trong khi hút thuốc, tôi nhìn sang tòa nhà gần đó ở bên kia đường.
Tòa nhà gần đó trông khá cũ kỹ và nhỏ bé.
Dù chỉ mới vào nghề, tôi cảm thấy rằng ngay cả mình cũng có thể sáng tác tốt hơn thế. Làm sao lại có thể chấp nhận một bài hát như vậy cơ chứ? Quá vô lý để dùng bài hát mùa hè trong khi giờ còn sắp có tuyết rơi, và bây giờ họ lại phối thêm bản EDM nào đó. MÀ EDM là cái quái gì vậy?[note60916]
[Bạn định bỏ cuộc sao?
]
“Im lặng đi…Tôi đang suy nghĩ.”
Tôi không thể đầu hàng vì lòng tự trọng của bản thân.
Tôi nhớ lại những ngày tháng khi còn là người mới của mình, tôi đã phải chịu đựng đủ mọi sự chế giễu và buộc phải kìm nén cơn giận. Tôi nhớ đến tên tiền bối đã bắt tôi nhặt danh thiếp của hắn từ thùng rác ra hay vị ngôi sao hàng đầu đã đối xử thô lỗ với tôi và bắt tôi chạy việc vặt. So với lúc đó, này chẳng là gì cả, hoàn toàn chẳng là gì cả…
Tôi kiểm tra số dư ngân hàng để bình tĩnh lại, nhưng nó cũng không hiệu quả.
Mình cần phải nuôi Seo Hojin mà.
“Hoyun.”
Cậu main vocal trước đó bước đến đây. Tên cậu ta là… À, đúng rồi.
“… Seong Jiwon.”
“Ừm.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cửa sổ hệ thống hiện ra trong tâm trí của mình và giả vờ như mình nhận ra cậu ấy. Cậu ta là người tốt bụng đã cố gắng xoa dịu các thành viên trước đó.
Đúng là không thể quen nổi mà…
Nhìn vào thằng nhóc đang gọi to tên tôi, tôi chợt bừng tỉnh, nhận ra thực tại đang nghiêm trọng đến mức nào.
Tôi rít thêm một hơi thuốc, biết rằng mình không hề có ý định tiếp lời
"Cậu ổn không?"
“Ừm.”
“Bọn mình… có hơi quá đáng rồi phải không?”
"Không sao đâu."
Khuôn mặt của Seong Jiwon tối sầm lại khi thấy tôi hút thuốc có vẻ cậu ta không thể chấp nhận điều đó.
Tôi chợt nhận ra. Đúng rồi, thần tượng không được phép hút thuốc. Mọi người thường cho rằng việc thần tượng hút thuốc thay vì chăm sóc giọng hát của mình là biểu hiện của một kẻ đã bỏ cuộc.
Mình đảm nhiệm vị trí gì vậy nhỉ? Hát bè à?
Tôi chỉ hát trong các bữa tiệc công ty, dùng thìa làm micro tạm thời. Tôi khá lo lắng về việc mình sẽ phải biểu diễn trên sân khấu và phải hát.
“Mong cậu thông cảm. Mọi việc đều trở nên khó khăn hơn.”
“…”
“Bọn mình đang trên bờ vực thất bại. Tất cả mọi người đều hết hy vọng. Đội ngũ công ty thì bỏ rơi nhóm và bài hát này là sự hỗ trợ duy nhất mà bọn mình nhận được từ công ty .”
Ugh.
Tôi nheo mắt nhìn Seong Jiwon.
"Bọn mình sẽ phải lựa chọn các con đường khác nhau sau khi tan rã. Sẽ mất rất nhiều thời gian để có thể quay lại cuộc sống của một người bình thường vì mọi người đều là thực tập sinh lâu năm cả."
“Cậu đã thực tập trong bao lâu rồi?”
“Khoảng bảy năm….”
“Ở đâu?”
“D.go.”
Đấy không phải là một nơi tốt sao?
Seong Jiwon vừa nhắc đến một công ty giải trí khá lớn. Gần đây họ cho ra mắt một nhóm tên là Today và được khá nhiều người để ý.
Vậy có nghĩa là họ khá tài năng phải không? Nếu có tài năng, tôi sẽ bớt phải lo lắng hơn một chút. Tuy nhiên, vẫn không thể chắc chắn được.
Khi đang hút thuốc, tôi nhìn thấy vẻ mặt do dự của Seong Jiwon.
“Đó là một công ty lớn.”
“Nhưng mọi chuyện lại không tốt đẹp với mình. Hãy cứ coi đây là một kỷ niệm khó quên cuối cùng mà bọn mình có. Chúng ta không nên bận tâm đến những thứ khác và chỉ cần làm tốt nhất có thể.”
Tôi bật cười.
"Tại sao cậu cười?"
Để lại một kỷ niệm khó quên cuối cùng à?
“Cậu nói gì vậy? Tôi đến đây không phải để tạo kỷ niệm với các cậu.
Việc tuyên bố bại trận trước khi cố gắng để đạt thành công là biểu hiện của sự tự mãn, đặc biệt là trong một ngành mà kế sinh nhai của chúng ta đang bị đe dọa.
Chúng tôi không thể bỏ cuộc ngay cả khi trò chơi còn chưa bắt đầu.
Tôi dập tắt điếu thuốc bằng cách chà xát nó xuống đất.
"Ai đã nói với cậu thế?"
"Hả?"
“Câu cuối cùng, ai đã nói thế?”
Chúng tôi thậm chí còn chưa nhận được bất kỳ thành công nào thế mà vẫn do dự ở vạch xuất phát. Tôi nhất định phải biến những tên ngốc này thành một nhóm nhạc thần tượng hàng đầu.
Và tôi rất tự tin trong việc đó.
“Tôi bắt đầu đây, được chứ?”
Tôi rất tự tin mình có thể nuôi mấy thằng nhóc này.