Chương 4597
Đối phương nói: “Nghe một vài người danh tiếng nói chuyện, nói Thiên Bảo Giới là nơi chứa kho báu của Thiên Đình”.
“Thiên Đình?”, Ngô Bình khá bất ngờ: “Bọn họ còn nói gì?”
“Tiểu nhân chỉ biết như vậy thôi”.
Ngô Bình không quan tâm hắn, đi thẳng đến gần cấm chế. Bên cạnh cấm chế này, anh vừa mới tiếp xúc đã có một luồng sức mạnh gấp mười lần anh hình thành, bay thẳng về phía anh.
Luồng sức mạnh bay đến, nửa anh đã tê dại, trong lòng kinh hãi.
Thế nhưng, sức mạnh đàn hồi này lại kích động đến kiếm Thiên Đế trên người anh. Luồng sức mạnh xao động mấy vòng lại bị kiếm Thiên Đế hấp thụ sạch.
Mắt Ngô Bình sáng lên, anh lấy kiếm Thiên Đế ra, đâm mũi kiếm về phía cấm chế. Lần này vừa tiếp xúc với cấm chế, cấm chế lại tự tách thành một con đường, Ngô Bình dễ dàng đi vào. Sanamoba cũng vội đi theo.
Xuyên qua cấm chế, con đường đó cũng biến mất, mọi người xung quanh cũng ngây người.
“Có người xuyên qua cấm chế rồi!”. Lúc này, hơn nghìn người kia đều xông qua, còn lần lượt thông báo cho người khác.
Ngô Bình không quan tâm mấy người đó, anh xuyên qua cấm chế thì cảm nhận được trong núi Kim Quang có ẩn chứa một luồng sức mạnh đặc biệt, luồng sức mạnh có sức hút rất lớn đối với anh.
Sanamoba kinh ngạc thốt lên: “Chúng ta đi vào thôi!”
Đi lên một đoạn, họ đến chân núi. Lúc này, một con gà màu vàng bỗng chạy đến, đuổi theo một con châu chấu màu vàng.
Ngô Bình rất tò mò, đưa tay ra bắt, con châu chấu vàng kia đã nằm trong tay anh. Anh cẩn thận quan sát, phát hiện trên người châu chấu vàng có dị biến. Sức mạnh của nó rất lớn, mũi chân lướt một đường, đã khiến tay Ngô Bình bị thương, có máu chảy ra.
Anh vét châu chấu xuống, muốn bắt con gà vàng, gà vàng gáy một tiếng, bỗng tung hai cánh lao về phía anh, móng vuốt sắc nhọn.
Ngô Bình dùng một tay nắm lấy cổ nó, hai chân con gà vàng giãy loạn, lại tỏa ra ánh sáng vàng, tạo ra vết nứt sâu dưới mặt đất.
Anh cảm nhận, sức mạnh gà vàng rất mạnh, so với châu chấu kia còn mạnh hơn gấp trăm lần. Nhưng sức mạnh anh còn lớn hơn, gà vàng có liều mạng thế nào cũng vẫn bị anh kiềm chế.
Vẻ mặt Sanamoba kinh sợ, nói: “Một con gà mà đã mạnh vậy rồi?”
“Rắc!”
Ngô Bình bẻ gãy cổ gà vàng, sau đó nướng ăn tại chỗ. Anh cũng không bỏ muối, mà chỉ làm vị gà nguyên bản.
Thịt gà vào miệng đã hóa thành một luồng sức mạnh hung hãn lại kỳ lạ, chạy loạn xạ trong thân thể. Nhưng thân thể anh rất nhanh đã hấp thụ sạch sức mạnh này.
Nhắm mắt cảm nhận một lúc, anh nói: “Con gà vàng này vì hấp thụ một loại năng lượng nên đã biến thành dáng vẻ như vậy”.
Sanamoba: “Xem ra có liên quan đến ngọn núi này”.
Ngô Bình: “Chúng ta lên núi xem xem”.
Hai người leo lên núi, đi được đoạn thì một con rắn vàng lao đến, muốn giết Ngô Bình nhưng lại bị một kiếm của anh chém giết, sau đó nuốt sống gan rắn. Như dự đoán của anh, trong gan rắn có chứa một loại năng lượng kỳ lạ mà mạnh mẽ!
Lúc này, anh phát hiện ra một gốc thảo dược, thảo dược cũng có màu vàng, anh nếm thử, cảm nhận dược lực của nó. Một lúc sau, anh cảm khái nói: “Thảo dược cũng vậy. Đi, lên đỉnh núi!”