Chương 4598

Đến giữa lưng chừng núi, các loại sinh linh thảo dược sắc vàng càng lúc càng nhiều, hơn nữa trong không khí còn xuất hiện một luồng sáng vàng nhàn nhạt. Càng lên đỉnh núi, luồng sáng vàng này càng đậm.

Sanamoba: “Những luồng sáng vàng này, chính là thứ chúng ta thấy từ bên ngoài sao?”

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Có lẽ những sinh linh này chính là hấp thụ năng lượng của luồng sáng vàng này”.

Rất nhanh chóng, anh đã lên đến đỉnh núi. Đỉnh núi không lớn, một tảng đá màu vàng cao hơn một mét, tỏa ra làn sương mù vàng nồng đậm. Sương mù vàng trôi xuống bên dưới, bị ánh sáng chiếu vào tỏa ra vô vàn luồng sáng vàng.

Lúc này, một con khỉ vàng, cao cỡ chừng một người, đang dựa vào trên tảng đá vàng kia nằm ngủ.

Ngô Bình và Sanamoba vừa đến, khỉ vàng bỗng mở mắt, đôi con ngươi cũng màu vàng, nó rống lên, rồi lao về phía Ngô Bình.

Ngô Bình đẩy Sanamoba ra, đấu với khỉ vàng. Vừa động tay, Ngô Bình đã cảm nhận được sức mạnh kinh người của khỉ vàng, sức mạnh thậm chí còn vượt hơn anh đôi chút, nhưng vẫn còn thiếu sót về võ đạo.

Chỉ có mỗi sức mạnh, đương nhiên không đánh được Ngô Bình. Đấu được dăm ba chiêu, Ngô Bình dùng một quyền đánh ngã khỉ vàng, khỉ vàng ra sức giãy dụa, những có làm gì cũng không thoát ra được, dần dần bình tĩnh lại.

Ngô Bình: “Ta thả ngươi ra, đừng làm bậy, nếu không ta đánh chết ngươi”.

Giọng điệu anh bình thản, nhưng khỉ vàng lại tin, nó hoàn toàn bình tĩnh lại, Ngô Bình quả nhiên buông tay ra.

Đứng dậy, khỉ vàng khẽ nuốt nước bọt, nói tiếng người: “Ngươi là sinh linh đầu tiên vào nơi này”.

Ngô Bình: “Ngươi đang dùng cổ ngữ”.

Khỉ vàng: “Nơi này là kho tàng của Thiên Đình, núi này được dùng để chứa những bảo vật này”.

Ngô Bình: “Quả nhiên là kho tàng của Thiên Đình!”

Khỉ vàng: “Theo lý mà nói, không ai có thể tiến vào nơi này, trừ phi có ý chỉ của Thiên Đế mới được, ngươi làm sao vào được đây?”

Ngô Bình lấy kiếm Thiên Đế ra, nói: “Bởi vì nó”.

Khỉ vàng nhìn thấy kiếm Thiên Đế, kinh ngạc hỏi: “Vật của Thiên Đế sao?”

Ngô Bình: “Ừ, nó là kiếm Thiên Đế. Khỉ vàng, đây rốt cuộc là bảo bối gì?”

Khỉ vàng: “Nó là một trong những hạt nhân của vũ trụ đã tiến hóa đến giai đoạn ba”.

Ngô Bình giật mình: “Nó là hạt nhân của vũ trụ?”

Khỉ vàng: “Tôi cũng không hiểu lắm, chỉ biết vụ trụ chỗ của nó là thuộc vũ trụ giai đoạn ba. Sức mạnh của nó rất lớn, khói vàng mà ngươi nhìn thấy, chỉ là do bên ngoài nó phóng ra thôi, sức mạnh bên trong nó còn mạnh hơn nữa”.

Ngô Bình: “Thiên Đế có bảo vật như vậy, sao lại bị sụp đổ?”

Khỉ vàng: “Chẳng phải rất đơn giản sao? Thiên Đế cũng không có ai có thể hấp thụ được sức mạnh bảo bối này, chỉ có thể để nó ở đây thôi”.

Ngô Bình: “Không ai có thể luyện hóa, kể cả Thiên Đế?”

Khỉ vàng: “Lúc đó sức mạnh của nó cực kỳ khủng khiếp, Thiên Đế cũng không thể hấp thụ. Hiện tại đã trôi qua bao nhiêu năm, sức mạnh của nó đã dịu đi nhiều rồi, tuy có thể hấp thụ nhưng đáng tiếc Thiên Đế đã không còn, Thiên Đình cũng chẳng còn”.

Ngô Bình: “Ngươi ở đây bao lâu rồi?”

Khỉ vàng: “Từ năm thứ bảy bảo vật có mặt ở đây, thì tôi đã ở đây rồi. Lúc đó, tôi vẫn chỉ là một thứ đồ nhỏ không hiểu gì”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện