Chương 4596
Ngô Bình: “Không vội, cậu quay về trước, ngày mai lại đến tìm tôi”.
Khương Ngọc Lương cười nói: “Cũng được, ngày mai tôi đến mời thầy luyện đan Lý”.
Sau khi Khương Ngọc Lương đi, anh cười lạnh một tiếng, nói với Tinh Dã: “Xem ra người nhà này vẫn chưa từ bỏ ý đồ, còn muốn gài bẫy tôi”.
Hiện tại anh là Thánh Vương cảnh giới Thánh Minh, Khương Ngọc Lương vừa xuất hiện, anh đã biết phía sau sẽ có nguy hiểm.
Tinh Dã: “Chủ nhân, hây là không cần đi nữa”.
Ngô Bình nói: “Bọn họ muốn gây khó cho tôi, chỉ là mơ tưởng, cuối cùng không những không hại được tôi, mà còn giúp tôi hoàn thiện”.
Sanamoba: “Nói chung Thầy luyện đan Lý nhất định phải cẩn thận!”
Ngô Bình: “Sanamoba, cô ở nơi này cũng lâu rồi, chắc chắn hiểu rõ Nhẫn Giới này”.
Sanamoba: “Nơi này, đúng là được gọi là Thiên Bảo Giới, chỉ là rất nhiều nơi của nó đều có cấm chế, không ai có thể phá giải được”.
Ngô Bình: “Ồ, tình hình bên trong cấm chế, mọi người không thấy được?”
Sanamoba gật đầu: “Đúng vậy. Những nơi tương tự có rất nhiều. Thời gian trước, có một lượng lớn cao thủ tiến vào Thiên Bảo Giới, ý định phá vỡ một vài cấm chế, nhưng cuối cùng đều thất bại”.
Ngô Binh: “Người có thu vi thế nào?”
Sanamoba: “Có Đạo Tôn, cũng có Đại Đạo Tôn, nghe nói còn có mấy cao thủ Kỷ Nguyên đến, nhưng cuối cùng đều thất bại”.
Ngô Bình: “Có biết nguyên nhân không?”
Sanamoba: “Không rõ”.
Ngô Bình suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Xem ra Thiên Bảo Giới này rất đáng để xem xét”.
Hôm đó, Ngô Bình đã hiểu đôi chút về Thiên Bảo Giới hiện tại nhờ Sanamoba, đợi đến khi sắc trời tối dần, anh nói: “Sanamoba, cô đưa tôi đến nơi có cấm chế xem thử”.
Sanamoba gật đầu: “Được!”
Lúc hoàng hôn xế chiều, Ngô Bình đã đến trước một ngọn núi tỏa ra ánh sáng vàng. Cách chân núi chừng mười dặm, có một cấm chế rất mạnh, bất kỳ sinh linh nào cũng không thể tiến vào. Nhưng người bên ngoài có thể nhìn thấy, số lượng lớn sinh linh sinh sống bên trong cấm chế.
Sanamoba: “Nơi này chính là một nơi cấm chế có tiếng, được gọi là núi Kim Quang”.
Lúc này, Ngô Bình phát hiện xung quanh núi Kim Quang có hơn nghìn tu sĩ, bọn họ đều thử phá vỡ cấm chế, tiến vào trong núi Kim Quang, nhưng không một ai thành công.
Ngô Bình vừa đến đã nhìn thấy một nhóm người đi đến, có tám người, người đứng đầu cầm một thanh đao đầu quỷ, lớn tiếng nói: “Này, muốn thử phá vỡ cấm chế thì phải nộp tiền”.
Ngô Bình nhíu mày: “Nộp tiền? Núi Kim Quang này là nhà các anh sao?”
Người kia khoanh tay: “Không sao, núi Kim Quang này chính là nhà chúng ta!”
“Xấc xược!”, Ngô Bình trợn mắt, áp lực kinh khủng đè xuống, tám người này đều quỳ xuống đất, thất khiếu chảy máu, ai ai cũng hoảng sợ.
“Không biết cao nhân đến, tiểu nhân đáng chết, mạo phạm đến cao nhân!”
Ngô Bình: “Tôi hỏi anh, có người tiến vào núi Kim Quang không?”
Người kia lắc đầu: “Chưa từng có ai thành công”.
“Vậy ngươi biết, cấm chế này sinh ra thế nào không?”