Chương 4595

Ngô Bình: “Khương Ngọc Lương ư? Tôi biết hắn, ban nãy còn gặp lão tổ nhà hắn đấy”.

Sanamoba kinh ngạc hỏi: “Anh gặp thượng thần Huyền Thiên rồi ư?”

Ngô Bình: “Thượng thần quái gì, lũ tu sĩ tu luyện tà môn mạt đạo thì có”.

Sanamoba cảm thán: “Anh khinh họ vì anh có thực lực cao”.

Sanamoba mời Ngô Bình vào trong nhà rồi lấy trà bánh ra tiếp đãi.

Ngô Bình vừa ngồi xuống đã nghe thấy có người hét lên ở bên ngoài: “Ai dám phá cấm chế thế hả?”

Giọng nói này nghe rất quen, Ngô Bình nói: “Là Khương Ngọc Lương”.

Quả nhiên Khương Ngọc Lương đã dẫn theo một đống người đạp cửa đi vào, khi nhìn thấy Ngô Bình đang ngồi ở đây, hắn lập tức cười nói: “Đại sư Lý”, nói rồi, hắn định đi về phía Ngô Bình.

Ngô Bình hất tay, Khương Ngọc Lương đứng yên tại chỗ, dù có đi thế nào cũng không lại gần anh được.

Khương Ngọc Lương vừa sợ vừa kinh hãi nói: “Đại sư, chúng ta lâu lắm mới gặp lại, tiểu đệ chỉ muốn chào hỏi thôi mà”.

Ngô Bình: “Tôi không có người anh em như cậu, ban nãy tôi đã gặp Khương Thiên Lan rồi, ông ta rất cáo, rõ ràng cậu đã thừa hưởng gen này của ông ta”.

Khương Ngọc Lương cười ngượng: “Đại sư đừng nói thế, Khương Ngọc Lương rất kính trọng anh ạ”.

Ngô Bình nhìn hắn rồi nói: “Đừng phí lời nữa, giờ tôi hỏi cậu, cậu phải trả lời thật”.

Khương Ngọc Lương chớp mắt đáp: “Vâng, tôi sẽ không nói dối nửa lời”.

Ngô Bình: “Tôi cũng không sợ cậu nói dối”.

Sau đó, anh hỏi: “Lần trước tôi đến Nhẫn giới, nhà họ Khương các cậu đã không nói thật. Giờ tôi hỏi lại, tại sao nhà họ Khương lại ở đây, có ý đồ gì không?”

Khương Ngọc Lương đảo mắt, nói: “Nhẫn Giới này, chỉ là cách gọi một nước của Đông Doanh, tên thật sự của nó là “Thiên Bảo Giới”. Trong Thiên Bảo Giới có rất nhiều bảo bối. Nhà họ Khương chúng ta đến đây, chính là vì một món bảo bối tên “Lò thần” mà tới”.

Ngô Bình: “Lò thần?”

Khương Ngọc Lương: “Lò thần có thể luyện hóa vạn vật khắp đất trời, luyện ra năng lượng thuần túy nhất, Thiên Tiên Thần Năng. Nghe nói, Thuở đầu Thần tộc vốn không quá mạnh, không phải là đối thủ của Tiên tộc. Sau này, Tiên tộc dựa vào Lò thần, tinh luyện ra một vài thần năng, do đó thực lực tăng lên nhanh chóng, cuối cùng mới xưng bá kỷ nguyên”.

Ngô Bình: “Nếu nó đã trân quý như vậy thì sao Thần tộc lại để nó ở đây?”

Khương Ngọc Lương: “Thật ra thuở ban đầu, Thần tộc bị Tiên tộc áp chế gắt gao, cũng chính là lúc đó, Thần tộc đã đánh mất Lò thần! Lò thần biến mất không dấu, mãi đến khi tổ phụ tôi phát hiện ra tung tích của nó”.

Ngô Bình: “Các người đã tìm được Lò thần rồi?”

Khương Ngọc Lương: “Không sai. Lò thần đã tìm được, chỉ là chúng tôi không cách nào sử dụng nó được, vì vậy đối với nhà họ Khương tôi mà nói nó cũng không có tác dụng gì cả”.

Hắn nói tiếp: “Thầy luyện đan Lý, anh là thầy luyện đan rất cao minh, không biết Lò thần này có hữu ích cho anh không?”

Ngô Bình: “Có hữu dụng hay không thì xem qua mới biết được”.

Khương Ngọc Lương: “Lần trước, tôi nhờ anh luyện chế một vài đan dược. Lần này, anh có thể phải giúp tôi luyện chế nhiều hơn chút”.

Ngô Bình: “Không dám”.

Khương Ngọc Lương nghiêng người: “Thầy luyện đan Lý, chúng ta đi xem Lò thần trước đi, mời!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện