Việc đầu tiên mà chúng tôi làm sau khi rời khỏi nhi viện là đến công hội để gửi thư tới chi nhánh ở Alessa.
Tôi đã nghĩ rằng họ sẽ dùng một loại dụng cụ ma pháp nào đó cơ, ấy vậy, hóa ra trên thực tế, công hội dùng bồ câu đưa thư. À, nói là bồ câu cũng không đúng lắm, mà cũng gần như vậy. Chính xác hơn, thì họ dùng một loài ma thú nửa máu đại bàng.
Con ma thú đại bàng đó có tên là Wind Eagle, với đặc trưng là bay nhanh khiếp, vì thế mà có đe dọa hạng E. Nó nhanh đến nỗi chỉ cần một ngày là đủ để bức thư chúng tôi vừa gửi nằm gọn trong tay người nhận bên Alessa.
Chúng rất được việc, nhất là khả năng mang đi số lượng hàng hóa lớn trong thời gian siêu ngắn. Tuy nhiên, công hội không sở hữu nhiều, thậm chí một chi nhánh lớn như Barbra mà cũng chỉ có hai con. Chừng đó là đủ để đoán được rằng loại hình dịch vụ này không chỉ đắt đỏ, mà còn liên tục bị quá tải. Tôi đoán là mình phải may mắn lắm mới tới lượt ngay lập tức.
Ngoài ra, đắt đỏ là đắt đỏ. Nó ngốn tiền thiệt, chỉ nội một bức thư thôi mà phải bỏ ra đến 10.000 Golde. Mười nghìn đấy! Ơ thế sao mình không dùng tiền đó để đi quyên góp nhi viện luôn cho lành mạnh nhỉ? Tuy nhiên, tôi vẫn bỏ tiền ra để gửi, vì như thế có tầm nhìn xa hơn.
Hiện tại, dù sao đi nữa, cả tôi lẫn Fran đều hiểu Amanda chẳng được phép rời Alessa, nhưng điều đó không có nghĩa rằng cô ấy không giúp gì được cho chúng tôi. Có khả năng, Amanda sẽ tạo áp lực đủ nặng tay để khiến tên lãnh chủa của Barbra phải phát rét mà cho tổ chức quyên góp trở lại. Tương tự, cái tên của cô ấy cũng có thể mang vai trò như lời cảnh báo cho đứa nào mang dã tâm muốn sớ rớ quanh trại mồ côi.
Tất nhiên, lá thứ ghi nhiều hơn là những lời xin giúp đỡ. Đầu tiên, chúng tôi viết về bản thân và những chuyện gần đây xong tóm tắt lại rồi mới bắt đầu giải thích tình hình khó khăn của trại mồ côi. Lý do khiến lá thư trở nên chính đáng là: “Có rất nhiều đứa trẻ đang rất cần sự trợ giúp của Amanda, chị có thể giúp họ được không?”. Nhờ thế mà nó có sức thuyết phục hơn. Tôi cũng nghĩ rằng bản thân có hơi dựa dẫm vào Amanda quá, nhưng chúng tôi không ngại ngần tìm kiếm sự giúp đỡ, nhất là sức ảnh hưởng và khả năng của cô ấy không nhỏ chút nào. Đây không phải là vấn đề cá nhân, thành thử theo tôi, việc cân nhắc sử dụng tối đa mọi quan hệ mình biết là cần thiết.
「Gâu gâu.」
『Mừng mi trở lại, Urushi.』
Urushi quay về từ tên mạo hiểm giả côn đồ ngay lúc chúng tôi hoàn thành xong công chuyện ở Công hội.
Tuy có phần muốn lập tức đến Hội Luciel, nhưng tôi hứng thú với kết quả điều tra của Urushi hơn, nên chúng tôi đã quyết định theo chân cậu ta trước, mặc dầu đích đến ngược đường so với Hội.
『Vậy hắn đã đến đây?』
「Gâu.」
Urushi đầu tiên dẫn chúng tôi đến khu dân cư của thành phố, và rồi, cả đám dừng lại trước một biệt thự khổng lồ, có dãy hàng rào cao đến 5 mét vây lấy toàn bộ khu đất. Lớn đến cỡ này thì chắc hẳn thuộc về mấy tay quý tộc hoặc tương tự.
Thiệt tình ước gì nó có một cái gì đó như bảng tên chẳng hạn, nhưng như thế thì quý hóa quá rồi, tiện lợi được thế cũng mừng ra mặt.
Cái chúng tôi cần là thông tin. Chẳng thể đưa ra quyết định mà thiếu nó được, vì thế, chúng tôi bỏ thời gian ra đi loanh quanh cốt nhằm dò la càng nhiều càng tốt.
May mắn là Fran vẫn còn nhỏ, nên mấy câu hỏi mà em ấy gợi ra chẳng làm người khác nghi ngờ là đang có mưu đồ bất chính hay gì cả. Con bé chỉ cần diễn một chút là họ trả lời ngay. Hơi tiếc là Urushi chẳng thể hóa nhỏ hơn được nữa, nếu không Fran có thể dắt đi như chó con rồi.
Khi đi ngang qua một người đàn ông nào đó, Fran đều nghiên đầu một chút, và nhìn thẳng vào mắt của họ. Cứ như thế, hầu như không ai không đứng lại nghe chúng tôi cả.
「Quý ông?」
「V-vâng? Tôi có thể giúp được gì?」
Đa số đều cảm thấy bị quyến rũ bởi Fran. Có vẻ vì những cử chỉ của em ấy mà đã đánh thức một sở thích mới trong họ. Oops, lỗi của tôi. Đó, à, không cố ý. Hahaha...
Phụ nữ thì tự nhiên hơn, chỉ cần mỗi biểu cảm thông thường của Fran là đủ để họ trở nên thân thiện rồi.
「Thứ lỗi, quý cô.」
「Vâng?」
「Biệt thự đó. Trông thật lớn. Là của quý tộc?」
「Nhắc mới nhớ, cô nghĩ là nó lớn nhất ở khu vực xung quanh, nên có lẽ.」
「Hình như chủ không có khiếu thẩm mĩ. Trang trí nghèo nàn.」
「Ahahaha, khoản đó thì chính xác thật. Chẳng ai rõ tên chủ sở hữu là ai cả.」
「Không biết?」
「À thì, tuy chỉ là lời đồn, nhưng có vẻ nó là nơi tụ tập của đám không tốt đẹp gì. Có người còn thấy vài bóng dáng đi ra vào đó tầm nửa đêm nữa.」
「Vô pháp luật, tổ chức ngầm?」
「Cô cũng nghĩ như thế, nhưng còn có lời qua lời lại kể rằng có những xe hàng ra vào đó, mà thông thường tất đều có gia huy của lãnh chúa.」
「Lãnh chúa có liên hệ với thế giới ngầm?」
「Cô cũng chẳng rõ, lãnh chúa không phải người duy nhất có quyền đụng chạm tới hàng hóa có gia huy ông ta.」
Hầu như mọi cuộc hội thoại mà chúng tôi bắt được đều có chung một cái sườn như thế. Cho đến cuối vẫn chẳng biết được chính xác chủ sở hữu của căn biệt thự là ai. Tất cả những gì có được là những lời đồn về mấy tên ‘người xấu’ đã sử dụng căn biệt thự như thế nào. Thêm vào đó, tất cả những ai chúng tôi bắt chuyện đều cố ý kiểm tra xung quanh, rồi mới nhỏ giọng kể những lời đồn đại nêu trên.
『Này Urushi, có nhiều người bên trong không?』
「Gâu, gâu gâu.」
Urushi sủa liên tục vài tiếng nhằm khẳng định câu hỏi của tôi.
『Hmm... Vậy xông vào không phải là một ý kiến hay.』
Dù chúng có đáng ngờ hay gì đi nữa, thì không có bằng chứng cũng vô dụng.
Mà sao cũng được, mỗi việc biết cứ điểm của tụi nó nằm ở đâu là đủ vui rồi.
『Mi có nhớ mùi của chúng không?』
「Gâu.」
Tôi không chắc chắn được liệu bọn nó có định nhúng tay vào công chuyện của chúng tôi luôn không, nhưng cứ đề phòng cho chắc.
Vậy tiếp theo là Hội Luciel! Có thể họ sẽ biết một số thứ liên quan đến căn biệt thự? Ai biết đâu được.
Và như thế, một giờ nữa trôi qua.
「Được rồi! Hẳn là đủ rồi đấy.」
「Nn, cảm ơn.」
「Xin đừng bận tâm, đó là hân hạnh của tôi. Hãy cố gắng đánh bại tất cả các thí sinh khác.」
Dầu ăn, rau củ và bột mì chúng tôi đặt hàng ở Hội, tất cả đều đã được chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ đợi chúng tôi đến và mang đi thôi. Thành thật mà nói, tôi khá ấn tượng cái tốc độ mà họ sẵn sàng mọi thứ. Quy mô và uy tín của họ quả chẳng chỉ để trưng. Rengil còn chuẩn bị sẵn cả một xe hàng cùng vài chuyên gia để vận chuyển đồ đạc nữa, nên ông ấy ngây mất một lúc khi biết chúng tôi có thể dễ dàng liện chỗ đó vào chiều không gian khác. Tội lỗi thì tội lỗi thiệt, nhưng đã không cần thì đành chịu thôi.
Ông ấy đã thực sự ấn tượng đến số lượng mà chúng tôi có thể cất chứa, đến nỗi còn đề nghị Fran làm công việc vận chuyển cho họ. Những người sở hữu ma pháp không thời gian có hộp đồ vật phẩm lớn, và kích cỡ của kho đa chiều phụ thuộc vào cấp độ kĩ năng, tuy nhiên, hầu hết chẳng đạt đến gót chân của chúng tôi về khoản này. Pháp sư không thời gian vốn đã siêu hiếm rồi, cộng thêm trường hợp của chúng tôi nữa thì ước chừng chỉ một trên triệu người. Việc đó cũng khá dễ hiểu, chúng tôi không chỉ dùng được ma pháp không thời gian, mà còn có kho đa chiều riêng nữa. Chúng tôi mà không khác người thì mới là điều kì lạ. Dường như, hầu hết các thương gia đều sẵn sàng chi ra một cái giá cắt cổ chỉ để có cái kho bự như thế.
Cuộc giao dịch của chúng tôi chưa dừng lại ở những đồ ăn được, mà còn các thứ như bao giấy để khách mua hàng được thuận tiện hơn. Và thật bất ngờ, họ là nguồn cung giấy lớn đến nỗi đa số người dân Barbra đều dùng giấy của họ. Có vẻ như giấy được chia thành hai loại, một là kiểu bình thường mà nhà nhà hay dùng, hai là giấy da nhằm phục vụ các công việc liên quan đến ma pháp.
Sao đi nữa, đống bao giấy tôi nhận được từ Hội khá tương đồng với của Nhật Bản, tuy nhiên... chất lượng thua thiệt trông thấy. Chúng thô kệch, màu nâu và được làm từ nguyên liệu rẻ tiền, với hai kích cỡ. Loại nhỏ chứa được hai phần bánh mì cà ri, loại lớn thì sáu. Mỗi bao còn có tay cầm để tiện mang đi mang lại.
「Bọn bác vẫn còn nhiều lắm, nên nếu cần, cháu cứ thoải mái qua.」
「Nn, đã hiểu.」
Một chuyện khác mà tôi muốn hỏi trước khi rời đi là về khu biệt thự mà chúng tôi vừa ngó qua. Thật không may mắn, ông ấy không biết gì cả. Tuy nhiên, Rengil chẳng thoải mái chút nào khi nghe đến hoàn cảnh của nhi viện, vì thế mà hứa với chúng tôi rằng sẽ hỏi một số liên hệ của bản thân để tìm thêm thông tin, điều mà tôi không thể không cảm kích được.
「Và cuối cùng, nhưng cũng không kém quan trọng... đây.」
「Chìa khóa?」
「Bác tin là cháu có nhắc đến chuyện đang cần một nơi để nấu nướng, đúng không? Đó là chìa khóa của một nhà hàng vốn đóng cửa đã được một tháng. Hiện chưa có ai muốn mua lại nó cả, vì thế mà nơi đó cứ hiu quạnh, chẳng để làm gì lâu nay. Hội vẫn giữ nguyên trạng nó từ hồi đó đến giờ, nên không thiếu loại dụng cụ gì đâu. Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu cháu sử dụng nó vài ngày cả.」
Bác ta đưa chúng tôi đến căn nhà hàng bị bỏ rơi kia. Căn bếp và các thứ tương tự đều được giữ sạch tưng, và còn có một khu vực để cất trữ nước ở gian nhà sau nữa. Hội đã chăm sóc rất kĩ nơi này, dù có phần trống trãi, nên chẳng có nhiều bụi cho cam. Đây quả nhiên là địa điểm chúng tôi cần, và như thế, đã xin mượn nó một tuần.
Được rồi! Đó là tất cả. Giờ thì phải mang đồ đến Hội đầu bếp để khai báo tiền vốn… Errr, chờ đã. Còn chuyện nước nôi nữa.
『Ok, đến lúc chúng ta làm chút nước ma pháp để dùng rồi nhỉ?』
「Nn. Ở đâu? Phòng tắm?」
『Anh nghĩ tốt nhất là dùng Soil Magic làm hẳn cái hồ chứa luôn đi.』
Một mặt của căn bếp chúng tôi mượn hướng ra một nền đất bùn, thành thử khỏi lo chuyện tai mắt dòm ngó. Tuy nhiên, phải thử nghiệm nhanh trước đã. Đó là liệu phải cần bao nhiêu lượng Potion of Attribute Reversal để khiến một lít nước đầm lầy biến chuyển? Ngoài ra, việc nên dùng đầm lầy độc hay Highest Grade Poison Mixture cũng cần được xác định. Đến cuối, tôi tạo ra nhiều thùng chứa khác nhau để thử nghiệm mọi trường hợp có thể.
「Nn. Trông thú vị.」
「Gâu, *ruff*」
「Tiếp theo, đây.」
「Gâu gâu!」
「Nn? Còn cái này?」
「Gâu!」
Những bài kiểm tra của chúng tôi chẳng khác nào làm thí nghiệm hóa học; chúng tôi trộn lẫn các chất lại với nhau, xong quan sát và đánh giá kết quả. Fran thấy trò đó vui đến nỗi còn đòi Urushi trích ra tí độc của mình để kiểm tra ngoài lề.
Tất nhiên càng dùng nguyên liệu tốt, tiền vốn càng tăng theo cấp số nhân, nên sau khi nhờ Rengil tư vấn, chúng tôi quyết định tốt nhất là dùng Water of Recovery. Water of Recovery có khả năng xóa bỏ trạng thái bất lợi bị trúng phải vài ngày trước đó, lâu hơn thì chịu. Đó là điểm yếu nhằm bù lại cho khả năng đáng ngạc nhiên của nó.
Tôi không phân biệt được rõ ràng, nhưng dường như nó không được tính là một loại Potion. Potion được xác định rõ ràng như một loại thuốc, và vì một lý do nào đó, nước ma pháp chẳng phù hợp với những tiêu chuẩn kia.
Dù sao đi nữa, chúng tôi đã thực nghiệm đầy đủ. Chúng tôi làm một mớ những thứ nào là từ nước đầm lầy, độc dược, tạo nước bằng ma pháp, bằng thuật giả kim, và đủ trò khác nhau.
Mất rất nhiều thời gian, nhưng cuối cùng, chúng tôi đã tìm được công thức đúng để sản xuất số lượng lớn Water of Recovery. Tuy số lượng hình như có hơi quá mức. Mà sao chả được, một lần nữa, thừa còn hơn thiếu.
『Phù, chừng đó là đủ. Hãy nhanh chóng làm một số sản phẩm thử nghiệm rồi mang đến Hội đầu bếp nào.』
「Nn, cuối cùng.」
Tôi đã nghĩ rằng họ sẽ dùng một loại dụng cụ ma pháp nào đó cơ, ấy vậy, hóa ra trên thực tế, công hội dùng bồ câu đưa thư. À, nói là bồ câu cũng không đúng lắm, mà cũng gần như vậy. Chính xác hơn, thì họ dùng một loài ma thú nửa máu đại bàng.
Con ma thú đại bàng đó có tên là Wind Eagle, với đặc trưng là bay nhanh khiếp, vì thế mà có đe dọa hạng E. Nó nhanh đến nỗi chỉ cần một ngày là đủ để bức thư chúng tôi vừa gửi nằm gọn trong tay người nhận bên Alessa.
Chúng rất được việc, nhất là khả năng mang đi số lượng hàng hóa lớn trong thời gian siêu ngắn. Tuy nhiên, công hội không sở hữu nhiều, thậm chí một chi nhánh lớn như Barbra mà cũng chỉ có hai con. Chừng đó là đủ để đoán được rằng loại hình dịch vụ này không chỉ đắt đỏ, mà còn liên tục bị quá tải. Tôi đoán là mình phải may mắn lắm mới tới lượt ngay lập tức.
Ngoài ra, đắt đỏ là đắt đỏ. Nó ngốn tiền thiệt, chỉ nội một bức thư thôi mà phải bỏ ra đến 10.000 Golde. Mười nghìn đấy! Ơ thế sao mình không dùng tiền đó để đi quyên góp nhi viện luôn cho lành mạnh nhỉ? Tuy nhiên, tôi vẫn bỏ tiền ra để gửi, vì như thế có tầm nhìn xa hơn.
Hiện tại, dù sao đi nữa, cả tôi lẫn Fran đều hiểu Amanda chẳng được phép rời Alessa, nhưng điều đó không có nghĩa rằng cô ấy không giúp gì được cho chúng tôi. Có khả năng, Amanda sẽ tạo áp lực đủ nặng tay để khiến tên lãnh chủa của Barbra phải phát rét mà cho tổ chức quyên góp trở lại. Tương tự, cái tên của cô ấy cũng có thể mang vai trò như lời cảnh báo cho đứa nào mang dã tâm muốn sớ rớ quanh trại mồ côi.
Tất nhiên, lá thứ ghi nhiều hơn là những lời xin giúp đỡ. Đầu tiên, chúng tôi viết về bản thân và những chuyện gần đây xong tóm tắt lại rồi mới bắt đầu giải thích tình hình khó khăn của trại mồ côi. Lý do khiến lá thư trở nên chính đáng là: “Có rất nhiều đứa trẻ đang rất cần sự trợ giúp của Amanda, chị có thể giúp họ được không?”. Nhờ thế mà nó có sức thuyết phục hơn. Tôi cũng nghĩ rằng bản thân có hơi dựa dẫm vào Amanda quá, nhưng chúng tôi không ngại ngần tìm kiếm sự giúp đỡ, nhất là sức ảnh hưởng và khả năng của cô ấy không nhỏ chút nào. Đây không phải là vấn đề cá nhân, thành thử theo tôi, việc cân nhắc sử dụng tối đa mọi quan hệ mình biết là cần thiết.
「Gâu gâu.」
『Mừng mi trở lại, Urushi.』
Urushi quay về từ tên mạo hiểm giả côn đồ ngay lúc chúng tôi hoàn thành xong công chuyện ở Công hội.
Tuy có phần muốn lập tức đến Hội Luciel, nhưng tôi hứng thú với kết quả điều tra của Urushi hơn, nên chúng tôi đã quyết định theo chân cậu ta trước, mặc dầu đích đến ngược đường so với Hội.
『Vậy hắn đã đến đây?』
「Gâu.」
Urushi đầu tiên dẫn chúng tôi đến khu dân cư của thành phố, và rồi, cả đám dừng lại trước một biệt thự khổng lồ, có dãy hàng rào cao đến 5 mét vây lấy toàn bộ khu đất. Lớn đến cỡ này thì chắc hẳn thuộc về mấy tay quý tộc hoặc tương tự.
Thiệt tình ước gì nó có một cái gì đó như bảng tên chẳng hạn, nhưng như thế thì quý hóa quá rồi, tiện lợi được thế cũng mừng ra mặt.
Cái chúng tôi cần là thông tin. Chẳng thể đưa ra quyết định mà thiếu nó được, vì thế, chúng tôi bỏ thời gian ra đi loanh quanh cốt nhằm dò la càng nhiều càng tốt.
May mắn là Fran vẫn còn nhỏ, nên mấy câu hỏi mà em ấy gợi ra chẳng làm người khác nghi ngờ là đang có mưu đồ bất chính hay gì cả. Con bé chỉ cần diễn một chút là họ trả lời ngay. Hơi tiếc là Urushi chẳng thể hóa nhỏ hơn được nữa, nếu không Fran có thể dắt đi như chó con rồi.
Khi đi ngang qua một người đàn ông nào đó, Fran đều nghiên đầu một chút, và nhìn thẳng vào mắt của họ. Cứ như thế, hầu như không ai không đứng lại nghe chúng tôi cả.
「Quý ông?」
「V-vâng? Tôi có thể giúp được gì?」
Đa số đều cảm thấy bị quyến rũ bởi Fran. Có vẻ vì những cử chỉ của em ấy mà đã đánh thức một sở thích mới trong họ. Oops, lỗi của tôi. Đó, à, không cố ý. Hahaha...
Phụ nữ thì tự nhiên hơn, chỉ cần mỗi biểu cảm thông thường của Fran là đủ để họ trở nên thân thiện rồi.
「Thứ lỗi, quý cô.」
「Vâng?」
「Biệt thự đó. Trông thật lớn. Là của quý tộc?」
「Nhắc mới nhớ, cô nghĩ là nó lớn nhất ở khu vực xung quanh, nên có lẽ.」
「Hình như chủ không có khiếu thẩm mĩ. Trang trí nghèo nàn.」
「Ahahaha, khoản đó thì chính xác thật. Chẳng ai rõ tên chủ sở hữu là ai cả.」
「Không biết?」
「À thì, tuy chỉ là lời đồn, nhưng có vẻ nó là nơi tụ tập của đám không tốt đẹp gì. Có người còn thấy vài bóng dáng đi ra vào đó tầm nửa đêm nữa.」
「Vô pháp luật, tổ chức ngầm?」
「Cô cũng nghĩ như thế, nhưng còn có lời qua lời lại kể rằng có những xe hàng ra vào đó, mà thông thường tất đều có gia huy của lãnh chúa.」
「Lãnh chúa có liên hệ với thế giới ngầm?」
「Cô cũng chẳng rõ, lãnh chúa không phải người duy nhất có quyền đụng chạm tới hàng hóa có gia huy ông ta.」
Hầu như mọi cuộc hội thoại mà chúng tôi bắt được đều có chung một cái sườn như thế. Cho đến cuối vẫn chẳng biết được chính xác chủ sở hữu của căn biệt thự là ai. Tất cả những gì có được là những lời đồn về mấy tên ‘người xấu’ đã sử dụng căn biệt thự như thế nào. Thêm vào đó, tất cả những ai chúng tôi bắt chuyện đều cố ý kiểm tra xung quanh, rồi mới nhỏ giọng kể những lời đồn đại nêu trên.
『Này Urushi, có nhiều người bên trong không?』
「Gâu, gâu gâu.」
Urushi sủa liên tục vài tiếng nhằm khẳng định câu hỏi của tôi.
『Hmm... Vậy xông vào không phải là một ý kiến hay.』
Dù chúng có đáng ngờ hay gì đi nữa, thì không có bằng chứng cũng vô dụng.
Mà sao cũng được, mỗi việc biết cứ điểm của tụi nó nằm ở đâu là đủ vui rồi.
『Mi có nhớ mùi của chúng không?』
「Gâu.」
Tôi không chắc chắn được liệu bọn nó có định nhúng tay vào công chuyện của chúng tôi luôn không, nhưng cứ đề phòng cho chắc.
Vậy tiếp theo là Hội Luciel! Có thể họ sẽ biết một số thứ liên quan đến căn biệt thự? Ai biết đâu được.
Và như thế, một giờ nữa trôi qua.
「Được rồi! Hẳn là đủ rồi đấy.」
「Nn, cảm ơn.」
「Xin đừng bận tâm, đó là hân hạnh của tôi. Hãy cố gắng đánh bại tất cả các thí sinh khác.」
Dầu ăn, rau củ và bột mì chúng tôi đặt hàng ở Hội, tất cả đều đã được chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ đợi chúng tôi đến và mang đi thôi. Thành thật mà nói, tôi khá ấn tượng cái tốc độ mà họ sẵn sàng mọi thứ. Quy mô và uy tín của họ quả chẳng chỉ để trưng. Rengil còn chuẩn bị sẵn cả một xe hàng cùng vài chuyên gia để vận chuyển đồ đạc nữa, nên ông ấy ngây mất một lúc khi biết chúng tôi có thể dễ dàng liện chỗ đó vào chiều không gian khác. Tội lỗi thì tội lỗi thiệt, nhưng đã không cần thì đành chịu thôi.
Ông ấy đã thực sự ấn tượng đến số lượng mà chúng tôi có thể cất chứa, đến nỗi còn đề nghị Fran làm công việc vận chuyển cho họ. Những người sở hữu ma pháp không thời gian có hộp đồ vật phẩm lớn, và kích cỡ của kho đa chiều phụ thuộc vào cấp độ kĩ năng, tuy nhiên, hầu hết chẳng đạt đến gót chân của chúng tôi về khoản này. Pháp sư không thời gian vốn đã siêu hiếm rồi, cộng thêm trường hợp của chúng tôi nữa thì ước chừng chỉ một trên triệu người. Việc đó cũng khá dễ hiểu, chúng tôi không chỉ dùng được ma pháp không thời gian, mà còn có kho đa chiều riêng nữa. Chúng tôi mà không khác người thì mới là điều kì lạ. Dường như, hầu hết các thương gia đều sẵn sàng chi ra một cái giá cắt cổ chỉ để có cái kho bự như thế.
Cuộc giao dịch của chúng tôi chưa dừng lại ở những đồ ăn được, mà còn các thứ như bao giấy để khách mua hàng được thuận tiện hơn. Và thật bất ngờ, họ là nguồn cung giấy lớn đến nỗi đa số người dân Barbra đều dùng giấy của họ. Có vẻ như giấy được chia thành hai loại, một là kiểu bình thường mà nhà nhà hay dùng, hai là giấy da nhằm phục vụ các công việc liên quan đến ma pháp.
Sao đi nữa, đống bao giấy tôi nhận được từ Hội khá tương đồng với của Nhật Bản, tuy nhiên... chất lượng thua thiệt trông thấy. Chúng thô kệch, màu nâu và được làm từ nguyên liệu rẻ tiền, với hai kích cỡ. Loại nhỏ chứa được hai phần bánh mì cà ri, loại lớn thì sáu. Mỗi bao còn có tay cầm để tiện mang đi mang lại.
「Bọn bác vẫn còn nhiều lắm, nên nếu cần, cháu cứ thoải mái qua.」
「Nn, đã hiểu.」
Một chuyện khác mà tôi muốn hỏi trước khi rời đi là về khu biệt thự mà chúng tôi vừa ngó qua. Thật không may mắn, ông ấy không biết gì cả. Tuy nhiên, Rengil chẳng thoải mái chút nào khi nghe đến hoàn cảnh của nhi viện, vì thế mà hứa với chúng tôi rằng sẽ hỏi một số liên hệ của bản thân để tìm thêm thông tin, điều mà tôi không thể không cảm kích được.
「Và cuối cùng, nhưng cũng không kém quan trọng... đây.」
「Chìa khóa?」
「Bác tin là cháu có nhắc đến chuyện đang cần một nơi để nấu nướng, đúng không? Đó là chìa khóa của một nhà hàng vốn đóng cửa đã được một tháng. Hiện chưa có ai muốn mua lại nó cả, vì thế mà nơi đó cứ hiu quạnh, chẳng để làm gì lâu nay. Hội vẫn giữ nguyên trạng nó từ hồi đó đến giờ, nên không thiếu loại dụng cụ gì đâu. Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu cháu sử dụng nó vài ngày cả.」
Bác ta đưa chúng tôi đến căn nhà hàng bị bỏ rơi kia. Căn bếp và các thứ tương tự đều được giữ sạch tưng, và còn có một khu vực để cất trữ nước ở gian nhà sau nữa. Hội đã chăm sóc rất kĩ nơi này, dù có phần trống trãi, nên chẳng có nhiều bụi cho cam. Đây quả nhiên là địa điểm chúng tôi cần, và như thế, đã xin mượn nó một tuần.
Được rồi! Đó là tất cả. Giờ thì phải mang đồ đến Hội đầu bếp để khai báo tiền vốn… Errr, chờ đã. Còn chuyện nước nôi nữa.
『Ok, đến lúc chúng ta làm chút nước ma pháp để dùng rồi nhỉ?』
「Nn. Ở đâu? Phòng tắm?」
『Anh nghĩ tốt nhất là dùng Soil Magic làm hẳn cái hồ chứa luôn đi.』
Một mặt của căn bếp chúng tôi mượn hướng ra một nền đất bùn, thành thử khỏi lo chuyện tai mắt dòm ngó. Tuy nhiên, phải thử nghiệm nhanh trước đã. Đó là liệu phải cần bao nhiêu lượng Potion of Attribute Reversal để khiến một lít nước đầm lầy biến chuyển? Ngoài ra, việc nên dùng đầm lầy độc hay Highest Grade Poison Mixture cũng cần được xác định. Đến cuối, tôi tạo ra nhiều thùng chứa khác nhau để thử nghiệm mọi trường hợp có thể.
「Nn. Trông thú vị.」
「Gâu, *ruff*」
「Tiếp theo, đây.」
「Gâu gâu!」
「Nn? Còn cái này?」
「Gâu!」
Những bài kiểm tra của chúng tôi chẳng khác nào làm thí nghiệm hóa học; chúng tôi trộn lẫn các chất lại với nhau, xong quan sát và đánh giá kết quả. Fran thấy trò đó vui đến nỗi còn đòi Urushi trích ra tí độc của mình để kiểm tra ngoài lề.
Tất nhiên càng dùng nguyên liệu tốt, tiền vốn càng tăng theo cấp số nhân, nên sau khi nhờ Rengil tư vấn, chúng tôi quyết định tốt nhất là dùng Water of Recovery. Water of Recovery có khả năng xóa bỏ trạng thái bất lợi bị trúng phải vài ngày trước đó, lâu hơn thì chịu. Đó là điểm yếu nhằm bù lại cho khả năng đáng ngạc nhiên của nó.
Tôi không phân biệt được rõ ràng, nhưng dường như nó không được tính là một loại Potion. Potion được xác định rõ ràng như một loại thuốc, và vì một lý do nào đó, nước ma pháp chẳng phù hợp với những tiêu chuẩn kia.
Dù sao đi nữa, chúng tôi đã thực nghiệm đầy đủ. Chúng tôi làm một mớ những thứ nào là từ nước đầm lầy, độc dược, tạo nước bằng ma pháp, bằng thuật giả kim, và đủ trò khác nhau.
Mất rất nhiều thời gian, nhưng cuối cùng, chúng tôi đã tìm được công thức đúng để sản xuất số lượng lớn Water of Recovery. Tuy số lượng hình như có hơi quá mức. Mà sao chả được, một lần nữa, thừa còn hơn thiếu.
『Phù, chừng đó là đủ. Hãy nhanh chóng làm một số sản phẩm thử nghiệm rồi mang đến Hội đầu bếp nào.』
「Nn, cuối cùng.」
Danh sách chương