(bánh mì cà ri)
____________________
『Được, xong xuôi cả rồi.』
Lô bánh trước mắt của tôi gần như y hệt với chỗ mà tôi thường thấy khi còn ở Nhật.
「Để việc thử bánh cho em.」
「Gâu gâu gâu!」
Cả Fran lẫn Urushi vừa quẩy đuôi, vừa lại gần ngay lúc tôi vừa lấy bánh ra khỏi dầu rán. Cả hai hầu như còn chẳng thèm đợi tôi thấm hết dầu mỡ ra trước đã. Tôi dám thề là bọn nhỏ đã ăn chiều rồi cơ mà…
『Chờ đã, phải đợi cho khô hết dầu ăn trước.』
「Whaaa.」
「*Whimper*…」
Cả hai gượng ngồi một cách thiếu kiên nhẫn ngay trước lô bánh. Ngồi đó và nhìn chằm chằm vào chúng không khiến dầu khô nhanh hơn đâu, biết không…? Hiện đang có ba loại, và sáu miếng bánh cho mỗi loại, vậy tổng cộng có 18 phần. Loại đầu có nhân là cà ri ngọt, làm từ thịt heo, với mặt ngoài trơn mịt nhất, và trông khá đơn giản, mang màu nâu ánh đỏ. Loại thứ hai thì cay hơn chút đỉnh, có nhân là cà ri thịt bò, mang một màn ớt mỏng bắt mắt bên ngoài. Loại cuối là cà ri gà, và không như hai cái đầu, chúng cay đến khiếp. Hơn nữa, loại này mang màu xanh lá; mang âm hưởng rau củ.
Mất đến mười lăm phút để chúng trở nguội và dầu thấm hết. Đáng buồn cười ở chỗ trong suốt thời gian đó, cả Fran lẫn Urushi đều không hề rời mắt sang chỗ khác lấy một khắc.
Tôi lập tức ném vào kho một nửa chỗ đó để có thể gửi mẫu cho Hội đầu bếp, nửa còn lại tất nhiên cho hai đứa háu ăn này.
『Sẵn sàng rồi đó, thoải mái đi.』
「Nn!」
「Gâu gâu!」
Ngay lúc đèn xanh vừa nháy, là cả hai nhảy cái tưng đến bên cái dĩa.
「Nom nom nom.」
「*Ruff ruff ruff*」
Fran xử lý xong một trong số loại thịt bò chỉ trong ba cú. Tất nhiên đó là do ẻm không muốn hoàn tất trong cái một thôi.
『Thế nào?』
「Hoàn hảo. Cà ri với cơm đưa ta đến thiên đường, cà ri với bánh mì thì đến tận đâu nơi cõi niết bàn.」
「Gâu!」
Con bé nói cái quỷ gì thế? Bộ chúng tôi lạc vào manga nấu nướng hay gì đó rồi á?
Mà sao cũng được, quan trọng là nó ngon.
「Cái này cũng tuyệt.」
「Gâu.」
『Có vẻ Urushi thích loại thứ hai hơn. Còn em thì sao, Fran?』
「Không chọn được, cả hai đều ngon.」
Dường như Fran thích cả ngọt lẫn trung bình cay. Hmm… Thế loại cay nhất thì sao?
「Cay… nom… cay.」
「Gâu gâu gâu!」
Trông Fran có vẻ không ưa loại này như với hai cái đầu. Còn Urushi thì phát cuồng luôn, phấn khích hẳn.
Hmm… Vậy nên làm bao nhiêu cái mỗi thứ đây? Ý là dù loại cay chẳng có mấy người chuộng, tuy nhiên không phải là không có… Chờ đã, có lẽ tôi nên bắt đầu bằng cách bán loại ngọt và cay vừa trước, rồi ngày thứ hai mới bán loại cay toét mồm? Lúc đó lời đồn đã được truyền đi rồi, chắc chắn nhiều người sẽ đến hơn.
『À được rồi, dù gì đi nữa, chúng trông khá tốt, vậy hiện hãy gói chúng lại và đến Hội đầu bếp đã.』
「Nn, em hiểu rồi.」
Chúng tôi được đưa đến một căn phòng dưới lòng đất rộng rãi. Tuy trần nhà được trang trí rất lộng lẫy, quý phái, nhưng về tổng thể, do một nguyên nhân kỳ lạ nào đấy, nơi đây trông như phòng gym vậy.
「Cô có thể đưa tất cả nguyên vật liệu sẽ được sử dụng trong bài thi của Master vào phòng? Nếu phát sinh khó khăn về việc vận chuyển do số lượng hoặc tương tự, Hội có thể giúp đỡ.」
「Không sao.」
「Cô có chắc không? Sẽ chẳng tiện chút nào nếu cứ đến và trở lại để lấy đồ, dù có túi vật phẩm đi chăng nữa…」
「Nn. Lấy đồ ra ngay.」
「Hả? Chờ đã, cái gì?」
Fran tay trắng đến, nên chắc viên tiếp tân đã cho rằng em ấy chỉ mang đến một số ít thứ bằng túi vật phẩm, số còn lại thì còn ở nhà chứa hoặc nơi nào đó tương tự.
Dường như đa số các thí sinh khác đều vậy. Họ thường chỉ mang bên mình một số thứ đại diện thay vì mang tất cả theo.
Khuôn mặt của nữ tiếp tân trở nên trống rỗng, sau khi hứng trọn cú sốc từ cái cách mà Fran lôi ra lần lượt mọi thứ từ kho đa chiều, nhưng cô ấy cũng hồi phục nhanh chóng và bắt đầu phần việc của mình.
Cô tiếp tân lập tức sử dụng kĩ năng để đánh giá các thứ mà chúng tôi đưa ra.
「Để xem… rau củ, bột mì, một thùng dầu ăn, một lượng lớn gia vị, và…」
Cô ấy vừa đi qua từng vật phẩm, vừa ghi chép chúng vào một cuốn sổ tay.
「Đây là nước ma pháp? Sang thật đó. Ồ, còn là thịt của Gullinbursti, Apis, và Gullinkambi nữa chứ!」
Mất đến một giờ, cô ấy mới xem xét hết toàn bộ. Tóm lại, tất cả nguyên vật liệu chúng tôi có mang đến có giá trị tầm 150.000 Golde. Chừng đó nếu dùng hết, chúng tôi có thể làm ra 30.000 phần bánh mì cà ri, có nghĩa là sẽ lời 5 Golde mỗi ổ, nếu bán với giá 10 Golde. Tiền vốn thật sự nhiều hơn so với dự kiến.
Tuy nói thế, nhưng vẫn không đến nỗi tệ lắm. Ở Nhật còn mệt chuyện hơn nhiều kia, vô số thứ chi phí ngoài lề khác cần phải trả. Hao túi nhất là tiền thuê nhân công.
Đa số các thí sinh của cuộc thi đều là đầu bếp, những người tập trung hoàn toàn vào việc phát triển hương vị. Kết quả là giá thành khá đắt đỏ, dẫn đến một hệ quả tất yếu là ít người mua. Chiến lược của chúng tôi thì bán với số lượng lớn, với giá tiền rẻ, khả thi hơn nhiều.
Một yếu tố quan trọng khác cũng cần được để ý là lợi nhuận có chút chênh lệch so với thực tế. Nó chỉ tính các thứ như nguyên vật liệu dùng để chế biến, chứ các thứ ví như nhân công hay giá trị của bao giấy thì được bỏ qua. Chúng được xét tương đương với chi phí cá nhân, chứ không liên quan đến phí kinh doanh. Tuy nhiên, các thí sinh cũng bị cấm sử dụng các loại chén đĩa quá xa hoa, khiến việc đánh giá hương vị không được công bằng.
「Được rồi, tiếp theo, Hội sẽ nếm qua món mẫu để đánh giá chất lượng.」
「Nn.」
「Wow! Không chỉ bí ẩn, mà hương vị của nó thật sự rất ngon.」
Cô ấy quả thật rất có trình độ trong nghề, chỉ với một lần nếm qua là đủ để kết luận hương vị của nó chẳng giống với bất cứ món ăn nào khác, thêm nữa, cô ấy còn khá quyết đoán, lập tức gật đầu ưng thuận mà không chần chừ chút nào.
「Hiểu rồi, vậy ông ấy (Master) đang dự định bán nhiều hương vị khác nhau. Dựa vào vị, có thể thấy chúng khớp với các nguyên liệu đã được đưa ra, nên ổn cả.」
Cô ấy dùng Tongue of Analysis (“Vị giác phân tích”) để nghiên cứu các món ăn khi ăn. Một kĩ năng có khả năng lập tức xác định từng loại nguyên liệu một đã được sử dụng. Được rồi, nghiêm túc đấy, đây là manga nấu ăn à? Bởi vì mấy thứ này chẳng khác nào lấy từ trong mấy thể loại truyện như vậy ra á.
Sau đó, chúng tôi được dẫn tới một khu vực chất đầy những xe hàng bởi một nhân viên của Hội. Các thí sinh buộc phải chọn một trong số chúng.
Chúng tôi không do dự chọn ngay chiếc xe tuy không có không gian chế biến rộng, nhưng gian trưng bày thì khá lớn, đủ chỗ cho đến ba nhân viên bán hàng.
Một yêu cầu khác nữa mà chúng tôi cũng cần phải thực hiện là quyết định biểu tượng của mình để treo trước quầy. Hội cho chúng tôi quyền lựa chọn, sau đó cứ để họ lo số còn lại. Chúng tôi tự gọi là ‘The Black Tail’, vì thế chúng tôi chỉ vẽ đại một cái đuôi mèo, với tên cửa hiệu bên cạnh.
Và thế là xong. Giờ chỉ cần đưa cho họ công thức nữa thôi.
「Đây.」
「Được rồi. Xin đừng lo lắng về việc nó sẽ bị lộ ra ngoài. Chúng tôi vô cùng cẩn thận, đủ để đảm bảo rằng sẽ chẳng bao giờ có chuyện không may đó.」
「Nn. Xong chưa?」
「V-vâng. Nhưng phải nói là với tờ công thức này, cả hai có phần vô tư quá.」
「Nn?」
「Hầu hết mọi người đều cho vào phong bì, phòng những kẻ vô tình liếc mắt qua. Và khi đến lúc giao tờ công thức ra, họ cũng rất do dự.」
Chúng tôi chỉ ghi cho có lệ trên một mẩu giấy bình thường, nên việc mà người nhân viên trở nên lúng túng cũng dễ hiểu.
「Các món ăn càng đặc trưng như món này đây, chuyện sẽ càng rắc rối.」
「Không sao, tin tưởng Hội.」
「Thật hân hạnh khi được nghe như vậy. Niềm tin của cô cậu đã được đặt đúng chỗ, chúng tôi cam đoan sẽ hết mình giữ bí mật.」
「Vậy không có vấn đề gì.」
Thành thật mà nói, chúng tôi không quan tâm lắm. Nó ngay từ đầu không phải do tôi sáng tạo ra rồi, vì thế mà bản thân không có lấy chút mong muốn giữ bí mật hay gì cả.
Dù có thể bán chúng rất chạy, tuy nhiên, tôi không thật sự cần tiền lắm, với cả săn ma thú còn nhiều tiền hơn.
Cạnh đó, sẽ chẳng sao nếu nó bị phát tán. Nhiều khi việc đó sẽ càng khiến Fran vui vẻ nữa cơ. Họ càng quen với món đó, thì sự đa dạng càng phát triển, và yup, nhiều cà ri hơn.
『Được rồi, giờ chúng ta hãy trở lại và bắt đầu chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.』
「Nn.」
Tuyệt, giờ là lúc để thức trắng đêm và làm 5000 phần cà ri mỗi loại. Tôi đang tính cho Fran tự mình làm một vài cái, tuy nhiên, đó cũng chỉ là hình thức lôi kéo khách hàng thôi. Đa số những cái mang đi bán sẽ được làm trước. Như vậy, chúng tôi không cần phải lo chuyện thiếu hụt nguồn cung.
Thông thường thì người ta cũng có lo lắng đến lượng đồ ăn có thể bị lãng phí, nhưng chúng tôi thì không. Chúng tôi muốn bảo quản bao lâu cũng được, và cả Urushi lẫn Fran đều không phiền dùng cà ri như đồ nhắm dọc đường.
「Ồ, không phải là Fran đây sao!」
「Colbert? Ở đây, tại sao?」
Colbert gọi chúng tôi ngay lúc cả ba vừa thong dong rời tầng hầm của Hội đầu bếp và trở lại đại sãnh.
「Chính xác thì bác đang tìm cô bé! Cuộc thi sẽ bắt đầu vào ngày mai, nên tới xem thử liệu cả hai đang cần sự hỗ trợ nào không.」
Chỉ nhìn lướt qua là đủ hiểu ông ta đang rất phấn khích và nhiệt huyết.
「Đây hoàn toàn là thiện ý muốn giúp đỡ! Bác không hề mong đợi được nếm một chút thành quả của Master đâu, 100%.」
Ồ, ra đó là điều ổng muốn. Mà cũng ổn thôi. Tôi không lấy làm phiền mang cho Colbert một chút nếu có thể đổi được sự hỗ trợ của ổng.
(Master, phải làm gì?)
『Chắc là nên hỏi bác ta thử liệu có biết một ai đó có thể giúp việc bán hàng không.』
Tôi đang tính nhờ Rengil giới thiệu vài người, nhưng dường như nhờ mạo hiểm giả tốt hơn, nhất là khi họ không chỉ có thể đóng vai trò bán hàng đơn thuần, mà còn bảo vệ nữa.
「Tìm kiếm người giúp bán hàng. Yêu cầu: Giỏi toán, ưu tiên biết nấu ăn. Lý tưởng nhất là nhóm ba người.」
「Cứ để đó cho bác! Vào sáng mai, bác sẽ mang đến cho cả hai ba người ngay!」
「Sẽ trả tiền hậu hĩnh.」
「Hiểu rồi, nếu vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Bác sẽ làm hết sức mình, cứ yên tâm chờ!」
Được rồi, để chuyện đó sang một bên. Còn đến hai ngày nữa, cuộc thi mới thực sự bắt đầu. Trong khoảng thời gian đó, tôi chắc chắn sẽ nấu loại cà ri bánh mì ngon nhất thế giới! (cả thế giới trước lẫn thế giới này)
『Em có muốn giúp không, Fran?』
「Nn, sẽ cố gắng hết sức.」
『Còn Urushi lo việc canh chừng nghe.』
「Gâu gâu!」
Danh sách chương