「Này! Mày nhận ra thứ này chứ!?」

「C-cái đó...」

「Là thứ công thức ngu xuẩn chết dẫm mà chúng mày đã đưa cho tao!」

Dự định ban đầu của chúng tôi là ngó qua đối thủ cạnh tranh chút thôi, ấy vậy, khi đến gần, chào mừng trước mắt là một tràn tiếng gào thét giận dữ.

Tiếng la to khiếp, đến mức chúng tôi còn dễ dàng nghe được từ bên ngoài hàng bờ tường đá vây lấy căn nhà. Bị cơn tò mò thúc đẩy, chúng tôi tiến sát lại bên cửa để hiểu thêm chuyện gì đang xảy ra.

「Tao sẽ không để mày yên nếu mày dám mở mồm bảo không nhận ra thứ chó chết này!」

「V-vâng, tôi biết nó. Tôi nhớ rất rõ, đó là công thức mà các anh ép tôi đưa ra. Anh đã nói sẽ không làm phiền chúng tôi nữa nếu vâng theo.」

「Đ*t m*, mày bị ngu chắc? Tao nói là đưa ra cái công thức làm súp mà mày dùng để tham gia cuộc thi mỗi năm ấy.」

「N-nhưng chính là nó mà.」

Có vẻ như trại mồ côi đang vị đe dọa bởi một tên du cồn đòi nợ đầu trâu mặt chó thông thường. Họ có nhắc đến từ ‘công thức’ vài lần, nên chắc hẳn chuyện có liên quan đến cuộc thi.

Qua hình ảnh gào thét bằng toàn bộ dung tích phổi của anh chàng kia, ta có thể nhận ra hình tượng ‘đầu trâu mặt chó’ được gột tả tinh tế và chân thật đến nhường nào.

Giữa hắn và đám trẻ là một người phụ nữ đơn độc đang ra sức bảo vệ những gì đằng sau lưng của mình. Bác ấy có vẻ đã đến độ ngũ tuần, mặc chiếc áo chùng bọc lấy thân hình mảnh mai quá mức của mình.

「Mày nghĩ là có thể yên thân khi đưa thứ c*t nửa này vời cho tao á? Thậm chí còn chẳng có cái gì được ghi rõ ràng, mà toàn những phỏng đoán chó chết.」

「Nhưng đấy là cách mà tôi hay chuẩn bị...」

「Cái gì? Ngậm mõm lại. Mày nghĩ sao mà nói mày có thể vượt qua vòng sơ khảo bằng thứ này? Cái c*t đây còn nói vứt một mớ rau củ vớ vẩn rẻ tiền chó đẻ vào cái nồi khốn nạn mới hay cơ chứ. Đ*t m*, mày nghĩ mày đang chơi ai đấy, con đi*m?」

「Đó thật sự là cách mà tôi chuẩn bị! Tôi không thường dùng bất cứ dụng cụ đo lường nào cả, chỉ có thể ước chừng!」

Có vẻ tờ giấy mà tên du côn đang đứng vung vẩy là tờ ghi công thức của loại súp đặc trưng của nhi viện. Tôi dám cá là hắn đã cố đoạt lấy nó bằng phương pháp bẩn thỉu nào đấy, nhưng sau đó, hắn lại còn đi phàn nàn rằng tờ công thức chưa hoàn thiện nữa. Tuy nhiên thành thật mà nói, hắn cơ bản cũng có lý, chẳng có mấy chữ được ghi trên tờ giấy.

Có điều, người phụ nữ không nói dối. Bác ấy đã thành thật ngay từ lúc đầu rồi.

Bác ta chỉ đơn giản là không biết được chi tiết lượng gia vị mình đã sử dụng, nhưng vẫn có thể nghiễm nhiên đoạt lấy vị trí thứ tư trong lần thi năm ngoái. Sự bất cân xứng như thế không khỏi khiến tôi tò mò, và để rồi, tôi trở nên kính trọng bác ấy, khi được biết chi tiết về khả năng nấu ăn phi thường kia. Io có cấp độ nấu ăn đến lv.9, sở hữu kĩ năng tăng cường vị giác và quan trọng nhất là bảo hộ thần thánh của God of Cuisine. Nói cách khác, bác ấy được chọn bởi chính vị thần cai trị lĩnh vực ẩm thực chứ không ai khác nữa.

Với Io, quá trình ước đoán chẳng sai biệt gì cách mà những đầu bếp khác tính toán kĩ lưỡng lượng gia vị sử dụng, khác ở chỗ cần thêm công việc cân bằng nữa. Hay có thể nói, là bác ấy đã kiên định không ngừng nêm nếm món ăn của mình cho đến khi đạt đến chất lượng hoàn hảo nhất có thể. Thật sự quá tuyệt vời, nhưng đời nào tên du côn của chúng ta đây có thể hiểu được.

「Tao sẽ chém mày tại chỗ nếu không nói ra ngay!」

Vvvvvvà thế đó, vậy luôn đấy.

(Master, em sẽ giúp.)

『Đừng mạnh tay quá nghe.』

(Nn, em hiểu rồi.)

Fran sử dụng ma thuật gây câm lặng khu vực xung quanh, nhảy qua hàng rào, lẻn ra đằng sau tên côn đồ mà không hề khiến hắn chú ý đến một chút.

「Nghe này, con điế-- charhgh!」

Fran đạp một cú nhẹ tơn chỗ gáy của hắn, khiến cho cặp mắt của hắn muốn lộn tròng ra đằng sau luôn. Tên côn đồ ngay lập tức rơi vào trạng thái bất tỉnh tại chỗ.

Chờ đã, tôi nhớ là đã bảo em ấy nhẹ tay rồi mà? Thề luôn, rõ ràng con bé đã đồng ý rồi...

『Này, à... Fran? Cái ‘Nn, em hiểu rồi’ của em liện đi đâu rồi vậy?』

(Nn? Không giết, không chém rồi.)

Đệch, có lẽ tốt hơn hết lần sau, tôi cần định nghĩa rõ ràng cho em ấy thế nào là ‘mạnh tay quá’ mới được. Mà ôi cũng đành thôi.

「B-bác không biết cháu là ai, nhưng thật sự cảm ơn!」

Io liên tục cảm kích chúng tôi trước khi bình tĩnh trở lại, và chỉ đợi đến lúc đó, chúng tôi bắt đầu hỏi chuyện gì vừa xảy ra.

「Thật sự thì, chính bác cũng không rõ nữa...」

Io dường như cũng chẳng biết chính xác tình hình đã biến chuyển đến đâu, tuy nhiên, bác ấy vẫn cố gắng hết sức để kể tất cả những gì mình biết. May mắn là chừng nó đã đủ để tóm gọn sơ bộ tình hình chung rồi.

Chuyện bắt đầu vào cỡ vài năm về trước, khi đó, đột nhiên chẳng nói chẳng rằng, lãnh chúa của Barbra cắt nguồn quyên góp cho nhi viện cái rụp, vì một lý do có Chúa mới biết nào đấy. Từ đó, họ phải gồng mình chịu vấn đề kinh tế do thiếu đi nguồn thu nhập ổn định. Khó khăn tới nỗi bọn trẻ hôm nay ăn, mai nhịn đói.

Rất nhiều bận phía nhi viện đã cố gắng thuyết phục lãnh chúa thay đổi quyết định, tuy nhiên, ông ta không một lần đồng ý dừng việc chặn dòng tiền quyên góp. Rồi một ngày, một thương nhân có vẻ như được giới thiệu bởi lãnh chúa đến, cho họ vay một số tiền với lãi suất thấp, nhưng tình hình chẳng hề được cải thiện.

「Người thương nhân không chấp nhận nhượng bộ ngày trả nợ, dù số tiền có phần quá phi thực tế. Làm sao có thể làm ra 300.000 Golde chỉ trong nửa năm... Dù phía nhi viện rất muốn hỏi xin dời hạn cuối, nhưng bọn bác chẳng tài nào tìm được nơi ở của người thương nhân kia.」

「Nn? Không thể tìm được?」

「Hiệu trưởng đã làm hết khả năng của ông ấy để tìm kiếm, tuy nhiên chẳng thể nào lần được ông ta ở đâu. Hóa ra, người thương nhân kia không hề đăng kí hội viên của Thương Hội Barbra.」

Ừ, quả thật, nếu mà chuyện này nó mà không đáng ngờ thì tôi cũng chả biết nói sao. Tính ra thì đã quá rõ ràng rằng họ đã bị lợi dụng từ ban đầu rồi. Tên thương nhân kia đưa ra một món tiền vay với lãi suất tuyệt cú mèo ngay cái chóc mà họ khó khăn nhất, hơn nữa, còn đòi trả lại với thời hạn ngắn đến phi thường, chứng tỏ điều hắn muốn chắc chắn không phải tiền mà là thứ gì đấy khác. Có khi dù được trả lại tiền đầy đủ, tụi nó còn giở trò chó mèo, phán chưa nhận ấy chứ.

Quả thật tình huống này là ‘Dưới đe trên búa’, nhưng kì lạ ở chỗ tất cả những gì chúng muốn chỉ là công thức súp thay cho mấy thứ thông thường như đất đai hay bọn trẻ.

「Tên du côn là tay sai của tên thương nhân?」

「Bác nghĩ vậy. Hắn yêu cầu giao ra công thức nấu ăn, đổi lại cho việc không trả ngay khoảng nở trong vòng nửa năm.」

Được rồi, ừ, việc này ắt có liên đới với cuộc thi nấu ăn này. Tuy nhiên chẳng phải chuẩn bị như thế có phần thái quá không? Về cơ bản, chúng ném ra ngoài đường 300 nghìn Golde mà chẳng có một lý do rõ ràng nào cả. Dù phần lớn các đầu bếp chẳng coi số tiền cỡ chừng đấy là một khoảng lớn khi xét đến việc họ ắt sẽ đầu tư thêm nhiều nữa cho cuộc thi.

Đó cũng có thể giải thích được, nhưng mà tại sao lại là công thức nấu ăn? Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu chỉ đơn giản là ép họ không được tham gia cuộc thi? Ừ, đúng rồiiiiii, tôi éo hiểu gì sấc. Tôi bắt đầu muốn thẩm vấn tên du côn này rồi đấy, tuy nhiên ý kiến đó không hay cho lắm. Sử dụng bạo lực chắc chắn sẽ gây thêm rắc rối cho nhi viện nên yuppppp, né được thì né.

Kéo hắn mà liện vào một góc nào đấy cũng vô dụng. Gì chứ bị nhắm đến bởi một tổ chức ngầm kì lạ nào đó thì tôi xin kiếu.

(Master, phải làm sao với hắn đây?)

『Hm... Được rồi, không thể vừa đi vừa ngủ, vừa muốn tránh dây dưa mà vừa muốn đào sâu thêm, nên cứ chơi đùa với tâm trí của hắn chút đi.』

(Nn!)

Việc mà hắn không nhận ra Fran khi em ấy lẻn ra đằng lưng hắn đã giúp có thêm lựa chọn để đối phó. Chúng tôi có tất cả những gì cần thiết để giải quyết tình huống hiện tại.

『Ok, em nhớ bám sát kế hoạch đó.』

「Nn. Heal.」

「Hả?」

「Dậy chưa?」

「Ugh... Chuyện gì vừa xảy ra thế?」

「Bất tỉnh khi đang nói chuyện.」

「Ta á?」

「Nn. Mạo hiểm giả, chuyện xảy ra khi đang ngang qua, chứng kiến thấy anh đổ gục xuống. Dùng ma thuật để giúp.」

Theo dự tính, tôi muốn hắn nghĩ là chúng tôi chẳng liên hệ gì đến việc tự nhưng hắn té sấp mặt bên vệ đường. Trên thực tế, tôi còn muốn hắn nghĩ là mình được giúp đỡ nữa kia.

「Xin lỗi, có vẻ đã làm phiền rồi.」

「Tự nhiên bất tỉnh, dấu hiệu cho bệnh tình nghiêm trọng. Nếu đang nói mà bị, có thể đang ở giai đoạn cuối.」

「T-thật á? Nghiêm túc à?」

「Nn. Nên rời đi ngay. Tốt nhất là cố nghỉ ngơi.」

「Ừ-ừ, có vẻ hợp lý.」

「Ý kiến hay đó.」

「N-này, đám c*t! Tao sẽ rời đi bây giờ, nhưng đừng có mà nghĩ tao sẽ không trở lại! Chúng mày nợ ta tờ công thức đấy, khốn kiếp!」

Tôi đã xoay sở được để ép hiệu ứng của Principle of Falsehood lên lời nói của Fran vì em ấy đang trang bị tôi. Thành thật mà nói, tôi hơi bị bất ngờ vì nó hoạt động trơn tru vậy đó.

Fran tệ hết chỗ chê trong diễn xuất, tuy nhiên nhờ hiệu ứng của kĩ năng, kết hợp với tình trạng đầu óc vẫn còn đang ‘trời đất quay cuồng’ mà hắn trở nên hoàn toàn tin lời của con bé. Hắn nhìn về phía nhi viện bằng tia giận dữ cuối cùng, xong khập khiễn ra khỏi cổng và khuất dạng.

『Urushi, theo đuôi hắn.』

「Gâu.」

Nhờ thế, tệ nhất cũng giúp Urushi nhớ mùi hắn. Nếu may mắn hơn thì chúng tôi còn có thể biết được tên đồng loãng của hắn luôn. Còn giả như thật sự may mắn hơn nữa, thì cái tên của tay chủ nợ sẽ lòi ra. Và dù gì thì chúng tôi đều cũng có lợi, ví như nếu biết mùi của hắn, thì vẫn có thể chặn hắn làm gì đó ‘vui nhộn’ suốt thời gian diễn ra cuộc thi.

***

Năm phút hay cỡ đó trôi qua.

「Thật sự cảm ơn cháu vì chuyện khi nãy. Có thật là cháu không yêu cầu gì nữa không?」

「Nn.」

Fran hiện đang bên trong trại mồ côi. Io muốn đền đáp gì đó cho Fran, nên em ấy đã xin thử một phần thứ súp nổi tiếng của nhi viện.

「Cảm ơn.」

Bác ấy không cho rằng món súp là một lời trả ơn xứng đáng, nhất là khi nó chỉ được làm từ những loại rau củ rẻ tiền nhất. Tuy nhiên, trái ngược với mong đợi, nó thật sự ngon, đến nỗi còn khiến biểu cảm thường ngày của Fran phải thay đổi.

『Em thấy sao?』

Tôi vẫn hỏi con bé dù đã biết câu trả lời. Khuôn mặt của ẻm nhăn nhó đầy thất vọng.

(Dạ ngon.)

『Hơn cả đồ anh nấu?』

(Nn... Thành phần của súp tan ra một cách hoàn hảo, thật sự phi thường.)

Công nhận là nó phi thường thiệt. Hoàn toàn chẳng giống với bất cứ nhà hàng nào cả, súp được nấu lên bằng rau củ rẻ tiền, nước và muối, chấm hết. Tôi phải nhờ Fran hỏi bác ta đến hai lần, kết quả là đến cả tiêu cũng không dùng luôn. Thế mà còn ngon hơn cả đồ tôi nấu. Kinh thật chứ đùa, quá sức tuyệt vời. Io mà tài năng thứ nhì thị trấn thì chắc chắn chả ai dám nhận thứ nhất.

「Tham gia cuộc thi nấu ăn?」

「Kế hoạch là vậy.」

「Dùng loại súp này?」

「Ừ. Người dân của Barbra rất tốt. Họ đều biết chuyện khó khăn của nhi viện liên quan đến tiền quyên góp, nên ai cũng sẵn sàng chi ra đến 10 Golde mỗi bát. Bác thật sự cảm kích những hành động của họ, vì số tiền sau cuộc thi luôn là nguồn hỗ trợ rất lớn cho nhi viện. Có lẽ bọn bác đã không thể tồn tại được lâu như vầy mà không nhờ sự hào phóng của tất cả mọi người.」

Bác ấy không có nhiều sự tự tin, vì thế mà cho rằng hành động mua súp của trại là một dạng quyên góp. Tuy công nhận là tấm lòng thông cảm trước hoàn cảnh khó khăn cũng là một lời giải thích, nhưng thành thật mà nói, món súp cũng sẽ bán chạy như tài liệu gặp mùa thi như thường mà chẳng cần hoàn cảnh gì kham đâu. Nó ngon đến nỗi còn làm cho Fran phải nhăn mặt kia kìa.

Dù giá bán có ngang bằng chúng tôi, nhưng xét đến tiền vốn bỏ ra giữa hai bên là một trời một vực. Vị trí thứ tư trong cuộc thi bữa trước phải nói là hoàn toàn xứng đáng.

Một cô bé gầy guộc, tàn nhàn lại gần Fran khi em ấy ăn xong tô súp của mình. Con bé đưa cho Fran một chiếc dĩa với một chiếc bánh quy duy nhất.

「Gì thế?」

「Nó là đồ ăn của em, nhưng em muốn đưa cho chị để cảm ơn vì đã cứu bác Io. Cảm ơn chị, onee-chan.」

Vừa nở một nụ cười e thẹ, con bé vừa đưa cho Fran mẩu bánh. Rõ ràng là con bé dù rất muốn ăn, nhưng vẫn kệ mà tặng cho Fran.

Cô bé tốt thiệt chứ! Dù không bằng Fran, nhưng vẫn thật sự dễ thương!

Fran bẻ một nửa ra, và chia với cô bé. Vừa ăn, em ấy vừa xoa đầu ẻm. Fran luôn được người khác đối xử như trẻ con, nên khi có người khác ngưỡng mộ và coi như chị lớn, thì em ấy có vẻ vui lắm.

Được rồi, bạn biết không? Tôi quyết định rồi. Tên khốn lãnh chúa Barbra, hắn dám bỏ rơi những đứa trẻ đáng yêu đến như vầy, dám cắt đứt nguồn quyên góp luôn đấy!

『I will make him an offer he can not refuse. Đây là lúc để gọi bà cô nào đó.』

(Nn, em đồng ý.)

Công hội có khả năng gửi nhanh thông điệp đến các chi nhánh khác, điều đó có nghĩa là chúng tôi có thể dễ dàng liên hệ với công hội ở Alessa.

「Sẽ không im lặng đâu. Amanda là kiểu như thế.」

『Ừ, hãy làm hết khả năng của chúng ta để giúp họ.』

Và như thế, chúng tôi rời khỏi nhi viện, sau khi đã gửi cho họ một số thứ mua ở Alessa và Dharz. Nào là ngũ cốc, khoai tây, thịt khô và cá khô, những cái mà có thể dễ dàng bảo quản. Dù không có nhiều, nhưng hy vọng chừng đó sẽ giúp họ vui vẻ hơn chút đỉnh, cũng như ăn uống lành mạnh hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện