『Mình thật sự thích Andou-kun!』

.

Và sau đó, mình đang lăn lộn trong bếp với sự xấu hổ đến chết đây này.

.

「Uwaaaaaahh! Mình ngốc quá, ngốc quá quá quá~… Sao mình lại nói như vậy… Tệ hơn nữa là trong lúc hoảng loạn mình đã bảo Andou-kun tới nhà mình……」

.

May là ba mẹ mình không có ở nhà lúc này nhưng Andou-kun vẫn ở trong phòng mình. Mình đã nói mình sẽ mang thứ gì đó để uống dưới nhà nên mình cần phải ra ngoài nhanh… Nhưng sao lại lỡ miệng như vậy—không, thật ra mình cũng biết lý do tại sao.

Câu mình định nói lúc đó là…

『Mình thật sự thích light novel, giống như Andou-kun!』

Nhưng bởi vì lúc đó mình quá hoảng loạn, câu đó lại trở thành—

『Mình thật sự thích (light novel, giống như) Andou-kun!』

Và thế là mình đã bỏ qua mấy từ trong ngoặc!

Đúng rồi! Chỉ là vì mình quá hoảng và nói quá nhanh, trong một khoảnh khắc mình đã bỏ qua phần quan trọng nhất. Không phải là mấy từ mình nói là cảm xúc thật đâu, chắc chắn không phải rồi! Không phải là mình 『thích』Andou-kun theo kiểu khác giới đâu!

Đúng rồi. Hơn nữa, nếu là về tình yêu thì đáng lẽ cậu ấy phải thích mình chứ! Chỉ vì mình đã quyết định ngừng giấu rằng mình thích light novel với cậu ấy, nó chẳng liên quan tới mình thích cậu ấy hay không. Đầu tiên là mình không hề thích cậu ấy. Nếu mình đã nói không thì chắc chắn là không rồi! Không đời nào!

.

「……Được rồi, mình nghĩ đủ rồi. Đầu tiên là mình phải xong ba nhiệm vụ.」

Đầu tiên, mình phải làm Andou-kun hiểu được mấy lời ở hiệu sách chỉ là mình lỡ miệng kể cả bằng vũ lực.[poor Andou =))]

Và rồi sau khi giải quyết vụ hiểu lầm, mình sẽ nói rằng rằng mình thích light novel.

Cuối cùng là không đời nào mình thích cậu ấy.

Tốt rồi, không sai sót chút nào cả. A, mình quên mất! Mình đã nói là lấy đồ gì đó để uống, mình nên lấy cái gì nhỉ… Andou-kun, cậu ấy không dị ứng với sữa nhỉ? Không, có thể cậu ấy không thích nó… Hay là nước ép sầu riêng! A, nhưng cái này có vị rất nồng, phải kiếm cái khác… Trong trường hợp này thì nước giấp cá nhỉ? Nhưng kể cả vậy, mình nên làm gì nếu nó vẫn không vừa với sở thích của Andou-kun? Đặc biệt là cậu ấy tới nhà mình, mình muốn tiếp đãi cậu ấy cho ra trò… Eh! K-Không phải là mình quan tâm tới thứ cậu ấy muốn uống đâu! Ý-Ý mình là, mình rõ ràng không có ý nghĩ gì với cậu ấy một chút nào! Đúng rồi, người như cậu ấy một cốc nước ép táo 100% nguyên chất là đủ! 」

Nhưng mình tự hỏi sao mình lại giữ cậu ấy lại và đưa cậu ấy về nhà? Hm-- -- Ah, mình nhớ rồi!

『……Fue! M-m-m-mình vừa nói—chờ đã! Sai rồi! Giờ mình đã không nói đúng rồi, có lẽ mình chưa luyện tập đầy đủ…không~gg! Mình lỡ miệng rồi~ii!』

『A, Asakura-san……nói cách khác là cậu nói nhầm hả? Không, không sao! Tớ là một tên cô độc, bởi vậy tớ sẽ không hiểu nhầm kì lạ gì đâu nhỉ? Trước hết là không thể nào Asakura-san đây lại thích một tên cô độc như tớ! Đ-Đúng rồi! Tớ phải đi trước đây—』

Đúng là như vậy! Mình không biết tại sao nhưng cậu ấy nói lúc đó là 『không thể nào Asakura-san đây lại thích một tên cô độc như tớ! 』làm mình rất là bực. Giờ thì… Nhớ lại lần nữa, cậu ấy ám chỉ『Asakura-san ĐÂY』là ai chứ! Mình không phải là một học sinh ngẫu nhiên Văn A nào đó hay xuất hiện trong anime! Nhất định mình phải làm rõ mấy từ đó. Yep, phải rồi. Dứt khoát phải như vậy.

Và rồi sau khi quyết định, mình đem cốc nước ép cho hai người vào phòng riêng của mình.

.

「Cậu phải chờ rồi.」

.

Bỗng nhiên nhớ lại làm mình bực thật.

Như để trút cơn giận, mình đặt cốc nước cam trước mặt cậu ấy『rầm!』và mở miệng nói.

.

「Vậy giờ, ta sẽ nói về……」

.

Mình, nhất định không phải là mình thích cậu!

__________________________

Too tsun in this chapter =)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện