Chap này toàn suy nghĩ của Andou, nên chẳng cần ngoặc nghiếc gì nhé :v
.
「Giờ chờ ở đây nhé Andou-kun. Mình đi lấy đồ uống. 」
「À, ừ.」
.
Nói rồi Asakura-san ra khỏi phòng cô ấy.
…Đúng hơn, tại sao mình lại ở trong nhà của cô gái đã thổ lộ với mình…? 「Không, quan trọng là sao mình lại trong nhà của Asakura-san!?」
Chờ chờ một chút,... vào những lúc như thế này, chỉ cần đếm số nguyên tố để bình tĩnh lại. 1,2,3,... Éc 1 chỉ có một ước thôi mà? Không, không phải cái này!
Trước hết là phải nhớ lại chuyện đã xảy ra với mình khi Asakura-san còn đang trong bếp lấy đồ uống.
Nếu mình nhớ không nhầm thì—
Chuyện là thế này
Khi mình tặng Asakura-san một cuốn light novel như một món quà, cô ấy thổ lộ với mình.
Lúc đó mình đã nghĩ ‘C-Cậu đang nói cái gì thế, tớ chưa hiểu’. Mình còn chưa thông chuyện gì đã xảy ra…
Mình nghĩ có lẽ mình hơi phê cần rồi...
Có lẽ vì mình đã cô đơn quá lâu hoặc do chuỗi cô độc chưa bao giờ đứt, nhưng đây không phải loại vớ vẩn ấy. Mình vừa trải qua một thứ kinh khủng hơn nhiều…
Hmm, tình cảnh lúc đó mình cũng nhớ mập mờ… Hình như sau đó Asakura-san cũng—
『……Fue! M-m-m-mình vừa nói—chờ đã! Sai rồi! Giờ mình đã không nói đúng rồi, có lẽ mình chưa luyện tập đầy đủ…không~gg! Mình lỡ miệng rồi~ii!』
『A, Asakura-san……nói cách khác là cậu nói nhầm hả? Không, không sao! Tớ là một tên cô độc, bởi vậy tớ sẽ không hiểu nhầm kì lạ gì đâu nhỉ? Đúng hơn là là không đời nào Asakura-san đây lại thích một tên cô độc như tớ! Đ-Đúng rồi! Tớ phải đi trước đây—』
『Ch-Chờ đã!』
『……Hả?』
『Andou-kun……tới nhà mình ngay bây giờ đi. Không sao đâu, nhà mình gần đây thôi… bởi thế chúng ta nói chuyện thêm ở đó nhé??』
--Và thế là, Asakura-san dẫn mình tới phòng cô ấy.
…Ể, mình được tỏ tình thật ư!?
.
「Cậu phải chờ rồi.」
.
Asakura-san quay về phòng cùng với hai cốc nước ép trên tay. Cô để cốc nước ép trước mặt mình với một tiếng 『rầm! 』rồi nhìn tôi nói,
.
「Vậy giờ, ta sẽ nói về……」
.
Oi, sai lầm rồi. Đây không phải là không khí ngọt ngào của một cuộc tỏ tình gì cả. Chắc là mình sẽ bị làm thịt tại đây.
Ánh mắt chết người trên mặt cô ấy làm mình nghĩ vậy. Mẹ ơi cứu con với!
.
「Giờ chờ ở đây nhé Andou-kun. Mình đi lấy đồ uống. 」
「À, ừ.」
.
Nói rồi Asakura-san ra khỏi phòng cô ấy.
…Đúng hơn, tại sao mình lại ở trong nhà của cô gái đã thổ lộ với mình…? 「Không, quan trọng là sao mình lại trong nhà của Asakura-san!?」
Chờ chờ một chút,... vào những lúc như thế này, chỉ cần đếm số nguyên tố để bình tĩnh lại. 1,2,3,... Éc 1 chỉ có một ước thôi mà? Không, không phải cái này!
Trước hết là phải nhớ lại chuyện đã xảy ra với mình khi Asakura-san còn đang trong bếp lấy đồ uống.
Nếu mình nhớ không nhầm thì—
Chuyện là thế này
Khi mình tặng Asakura-san một cuốn light novel như một món quà, cô ấy thổ lộ với mình.
Lúc đó mình đã nghĩ ‘C-Cậu đang nói cái gì thế, tớ chưa hiểu’. Mình còn chưa thông chuyện gì đã xảy ra…
Mình nghĩ có lẽ mình hơi phê cần rồi...
Có lẽ vì mình đã cô đơn quá lâu hoặc do chuỗi cô độc chưa bao giờ đứt, nhưng đây không phải loại vớ vẩn ấy. Mình vừa trải qua một thứ kinh khủng hơn nhiều…
Hmm, tình cảnh lúc đó mình cũng nhớ mập mờ… Hình như sau đó Asakura-san cũng—
『……Fue! M-m-m-mình vừa nói—chờ đã! Sai rồi! Giờ mình đã không nói đúng rồi, có lẽ mình chưa luyện tập đầy đủ…không~gg! Mình lỡ miệng rồi~ii!』
『A, Asakura-san……nói cách khác là cậu nói nhầm hả? Không, không sao! Tớ là một tên cô độc, bởi vậy tớ sẽ không hiểu nhầm kì lạ gì đâu nhỉ? Đúng hơn là là không đời nào Asakura-san đây lại thích một tên cô độc như tớ! Đ-Đúng rồi! Tớ phải đi trước đây—』
『Ch-Chờ đã!』
『……Hả?』
『Andou-kun……tới nhà mình ngay bây giờ đi. Không sao đâu, nhà mình gần đây thôi… bởi thế chúng ta nói chuyện thêm ở đó nhé??』
--Và thế là, Asakura-san dẫn mình tới phòng cô ấy.
…Ể, mình được tỏ tình thật ư!?
.
「Cậu phải chờ rồi.」
.
Asakura-san quay về phòng cùng với hai cốc nước ép trên tay. Cô để cốc nước ép trước mặt mình với một tiếng 『rầm! 』rồi nhìn tôi nói,
.
「Vậy giờ, ta sẽ nói về……」
.
Oi, sai lầm rồi. Đây không phải là không khí ngọt ngào của một cuộc tỏ tình gì cả. Chắc là mình sẽ bị làm thịt tại đây.
Ánh mắt chết người trên mặt cô ấy làm mình nghĩ vậy. Mẹ ơi cứu con với!
Danh sách chương