「…………」
「…………」
.
[(K-khó xử quá)]
.
「Andou-kun, cậu không định uống nước ép à?」
「Eh, aa! Itadakimasu!」
「T-Thế nào?」
「Eh……?」
「Nước ép ý. Nó có ngon không?」
「Yeah, nó rất ngon」
「……Vậy à」
.
(Tạ ơn chúa. Có vẻ như nó vừa miệng Andou-kun)
[Uwaa~ mình thậm chí còn không thưởng thức được vị nước ép bởi sự căng thẳng này]
.
「N-Nhân tiện Andou-kun. Ở hiệu sách…
về cái mà mình đã nói ở đó」
「Ừ!」
.
[Đ-Đến rồiii! Như dự đoán, Asakura-san đem mình tới nhà cô ấy để nói về việc này.]
.
「Đó là… đó không phải là ý mình muốn nói!」
「Ừ! Không sao đâu! Tớ hiểu! Tớ hoàn toàn hiểu! Đó chỉ là lỡ miệng và nó không hề liên quan tới cảm xúc thực sự của Asakura-san!」
「Cậu nhầm rồi! Eh…hử?」
「Nn? Eh, hể……?」
.
(H-Huh? Tại sao mình lại phủ nhận lời nói Andou-kun! Phủ nhận, giống như là mình thật sự thích cậu ấy, phải không!)
[Đ-Đó là nói dối phải không? Có lẽ Asakura-san thật sự nghiêm túc với mình… Nhưng không! Không đời nào!]
.
「A, Andou-kun!」
「D, Dạ!」
「Cái đó là… nai」
「N, nai?」
「Mình cắn nhầm vào lưỡi… cái đó là sai」
「S-Sai?」
「Ừ, đó là『sai』……hiểu chưa?」
「Umm……đó là về lời cậu vừa nói lúc nãy? Hay là lúc ở hiệu sách—-」
「D-Dù là cái nào thì cũng『sai』hết! Geez, làm ơn hãy hiểu đi! Cả hai lời mình đã nói vừa nãy và lúc ở hiệu sách đều『sai』!」
.
(Đúng rồi! Mình thích Andou-kun là 『sai』! Điều đó không thể tồn tại!)
[MÌNH.KHÔNG.BIẾTTT! Thật sự, chuyện gì đang xảy ra vậy
Chờ đã, lúc này mình phải nhớ lại Ba Quy Tắc Của Kẻ Cô Độc để bình tĩnh lại.
『Không bao giờ quay đầu lại nếu bạn được gọi』
Nếu
bạn quay lại và nhận ra mình bị nhầm với người khác, bạn sẽ cảm thấy thật tủi nhục. Không có ai sẽ chào một tên cô độc.
『Đừng bao giờ mở lòng khi đang nói chuyện với người khác giới』
Một tên cô độc không thể yêu được. Bạn sẽ nhận được một sự ghẻ lạnh nếu bạn thổ lộ, bởi vậy đừng bao giờ hi vọng một khởi đầu tốt đẹp.
『Nếu ai đó nói chuyện với bạn, đừng bao giờ hiểu nhầm ý tốt của họ』
Người đang nói chuyện với mình bởi vì mình có ích cho họ. Không có ai nói chuyện với mình mà không có lý do nào.
Vậy, một lần nữa, nếu mình suy nghĩ về vấn đề Asakura-san dựa trên ba luận điểm
trên… Mình hiểu rồi, sự thật sẽ được sáng tỏ!
Mình chắc hẳn đã không nghe chính xác lời Asakura-san đã nói với mình ở hiệu sách!
Nói một cách chính xác, bộ não cô độc rẻ mạt của mình thiếu mùi gái đã hiểu lời nói của Asakura-san theo ý muốn của nó. Đó là lý do tại sao Asakura-san đã nhắc đi nhắc lại rằng 『sai』với mình… Phải rồi, phải rồi… Từ 『sai』đó là bởi vì lời cô ấy đã nói khác với ý hiểu của mình. Nhưng Asakura-san thật sự muốn nói gì? Hmm, nghĩ lại, Asakura-san nói chuyện với mình thật. Nhưng chắc không phải là như kiểu cảm giác ‘yêu’ mà là bởi 『lợi ích』cô ấy kiếm được khi nói chuyện với mình. 『Lợi ích』cô ấy lấy được và sự tương đồng giữa mình và Asakura-san… là 『light novels』?
Mình hiểu rồi! Nói cách khác, Asakura-san đến nói chuyện với mình tới mức đó là do cô ấy muốn tán ngẫu về 『light novels』với mình! Rồi lúc đó, Asakura-san đã nói thế này,
『Mình thật sự thích Andou-kun』
Không phải,
『Mình thật sự thích (light novel, giống như) Andou-kun』
Phải là vậy! Chắc là bộ não cô độc của mình đã vô thức lược bỏ câu chữ trong ngoặc. Nguy hiểm quá… Mình suýt chút nữa đã hiểu nhầm rằng Asakura-san thật sự thích mình! Tuy nhiên mặc dù vô tình mình đã có sự hiểu nhầm cực kỳ lớn với lời nói của Asakura-san chp tới khi mình đến đây, nhưng mình đã thích Asakura-san
rồi mà không hề nhận ra? Mà nó cũng hợp lý… Rốt cuộc thì Asakura-san là cô gái xinh đẹp nhất trường. Có lẽ là ‘nó’?? Có lẽ Asakura-san là loại “người đẹp làm thất vọng”? Mặc dù nghĩ vậy, sự thật thứ đáng thất vọng là bộ não của mình.]
.
「—Andou-kun? Andou-kun!」
「……Uwaa! Asakura-san!」
「Đừng có ‘uwa’ với mình! …… Chuyện gì thế? Cậu đột nhiên im lặng」
.
(Mình biết rồi, cậu ấy không thích nước ép táo chăng?)
[Asakura-san có vẻ đang lo lắng cho mình, cô ấy nhìn mình với đôi mắt ngước lên… ng-nguy hiểm! Khi mình lại nhận ra mình đã thích Asakura-san, bỗng nhiên cô ấy trông dễ thương lạ thường!]
.
「K-Không có gì! Bỏ qua nó đi, tớ hiểu rồi! Lời Asakura-san nói ở hiệu sách, đó là… khi cậu nói thế, không phải là tớ mà là về thứ khác đúng không?」
「Đúng rồi!」
.
(Ể, không thể nào! Làm thế nào Andou-kun nhận ra đó là do lỡ miệng?)
[Tạ ơn chúa! Như dự đoán, mình đã không nghe nó chính xácccc!]
.
「U–um……Lời nói lúc đó và cả vừa nãy, chúng đều sai hết」
「Uh huh……」
「N-Nhưng… mình thích 『light novels』!」
「Nn!」
.
(Mình đã nói đượccc!)
[ Aa, như dự đoán, nó là như vậy! Mình cảm thấy bớt căng thẳng rồi… Bỏ qua điều đó, mình chợt nhận ra đây là phòng của Asakura-san. Nghĩ lại thì đây là phòng cô gái đầu tiên mình bước vô lại là phòng của cô gái xinh đẹp nhất trường… đây là light novels hả?]
.
「Nên nói thế nào nhỉ, đây là lần đầu tiên mình vào phòng của một cô gái, nhưng……có một giá sách eh」
「Hyaa!K-không! Đừng nhìn chằm chằm vào nó!」
.
(Nghĩ là thì, thế nào mình lại đưa cậu ấy vô phòng. M-mình xấu hổ quá!)
[Mình nghĩ là phòng của một cô gái sẽ có đống đồ chơi dễ thương và mùi thơm ngây ngất nhưng trong phòng Asakura-san, chỉ có toàn sách, hơn nữa giá sách lại đầy light novel… Chả có gì mùi thơm nào ngoài mùi sách làm mình thấy như đang ở trong phòng của mình.]
.
「Nhưng, thú vị là thấy toàn light novels trong giá sách có mỗi thể loại isekai cheat」
「Kyaaaa! M, mình xấu hổ đó! Đừng nhìn vào trong giá sách như thế!」
「Ể, xấu hổ!?」
「Nếu mình không xấu hổ thì mình đã không giấu rằng mình thích light novel tới bây giờ!」
.
[Éc... Asakura-san thẹn thùng siêu dễ thương!]
(Geez! An-Andou-kun là người duy nhất thấy mặt xấu hổ của mình… Hah! Đ-Đây gọi là ‘bí mật chỉ chia sẻ giữa hai người’ nhỉ!?)
.
「Về nhà rồi đây~~」
「「Ể」」
.
[Ai đó… trở về nhà Asakura-san?]
(Oh không! Có lẽ nào!)
.
「Có ai ở trong hông~ ?」
「A–Asakura-san, có lẽ đây là……」
「Tệ rồi… mẹ mình đã về nhà」
「Mẹ!? Cái gì tệ cơ!?」
.
[Bước chân này! Nó đang đến gần!]
(Éc! Mẹ đang đến gần)
.
「Ara, nee, con đã dẫn người bạn này ghé qua nhà à~~??」
「「Ah」」
「Ara, ara ara ara……」
.
[Ng-người này là… mẹ Asakura-san?]
.
「Nee, đứa bé này là ai đây~yy?」
「B-bạn của con…….Andou-kun」
「Ara, ara ara ara ara ara……ufufu」
「Mooooou! Gì thế mẹ! Nếu mẹ muốn nói gì thì cứ nói ra đi!」
「Ara ara ara ara ara ara ara……」
「Ch-cháu chào cô! Ch-cháu là Andou!」
「Ara ara lễ phép quá……chào cháu, cô là mẹ của đứa bé này. Ufufu」
.
[Mẹ Asakura-san trẻ thật! Không có gì lạ nói cô ấy là chị của Asakura-san! O, oi… 『Ngực』cô ấy!]
.
「Ara ara ara……」
*lắc lắ-c* //cái âm thanh mà bạn biết rồi đấy//
.
[Quá bự! Oppai của cô ấy siêu bự! Cỡ nào đây!? E!? F!? Mặc dù vậy! Sánh với…]
.
「……này, chuyện gì thế Andou-kun?」
*phẳng l---ì*
.
[Quá đỗi bình thường… Có lẽ là cỡ B.]
.
「—! R-Ra ngoài mauuuuuu!!」
「Ara ara……fufu」
「…………」
.
[(K-khó xử quá)]
.
「Andou-kun, cậu không định uống nước ép à?」
「Eh, aa! Itadakimasu!」
「T-Thế nào?」
「Eh……?」
「Nước ép ý. Nó có ngon không?」
「Yeah, nó rất ngon」
「……Vậy à」
.
(Tạ ơn chúa. Có vẻ như nó vừa miệng Andou-kun)
[Uwaa~ mình thậm chí còn không thưởng thức được vị nước ép bởi sự căng thẳng này]
.
「N-Nhân tiện Andou-kun. Ở hiệu sách…
về cái mà mình đã nói ở đó」
「Ừ!」
.
[Đ-Đến rồiii! Như dự đoán, Asakura-san đem mình tới nhà cô ấy để nói về việc này.]
.
「Đó là… đó không phải là ý mình muốn nói!」
「Ừ! Không sao đâu! Tớ hiểu! Tớ hoàn toàn hiểu! Đó chỉ là lỡ miệng và nó không hề liên quan tới cảm xúc thực sự của Asakura-san!」
「Cậu nhầm rồi! Eh…hử?」
「Nn? Eh, hể……?」
.
(H-Huh? Tại sao mình lại phủ nhận lời nói Andou-kun! Phủ nhận, giống như là mình thật sự thích cậu ấy, phải không!)
[Đ-Đó là nói dối phải không? Có lẽ Asakura-san thật sự nghiêm túc với mình… Nhưng không! Không đời nào!]
.
「A, Andou-kun!」
「D, Dạ!」
「Cái đó là… nai」
「N, nai?」
「Mình cắn nhầm vào lưỡi… cái đó là sai」
「S-Sai?」
「Ừ, đó là『sai』……hiểu chưa?」
「Umm……đó là về lời cậu vừa nói lúc nãy? Hay là lúc ở hiệu sách—-」
「D-Dù là cái nào thì cũng『sai』hết! Geez, làm ơn hãy hiểu đi! Cả hai lời mình đã nói vừa nãy và lúc ở hiệu sách đều『sai』!」
.
(Đúng rồi! Mình thích Andou-kun là 『sai』! Điều đó không thể tồn tại!)
[MÌNH.KHÔNG.BIẾTTT! Thật sự, chuyện gì đang xảy ra vậy
Chờ đã, lúc này mình phải nhớ lại Ba Quy Tắc Của Kẻ Cô Độc để bình tĩnh lại.
『Không bao giờ quay đầu lại nếu bạn được gọi』
Nếu
bạn quay lại và nhận ra mình bị nhầm với người khác, bạn sẽ cảm thấy thật tủi nhục. Không có ai sẽ chào một tên cô độc.
『Đừng bao giờ mở lòng khi đang nói chuyện với người khác giới』
Một tên cô độc không thể yêu được. Bạn sẽ nhận được một sự ghẻ lạnh nếu bạn thổ lộ, bởi vậy đừng bao giờ hi vọng một khởi đầu tốt đẹp.
『Nếu ai đó nói chuyện với bạn, đừng bao giờ hiểu nhầm ý tốt của họ』
Người đang nói chuyện với mình bởi vì mình có ích cho họ. Không có ai nói chuyện với mình mà không có lý do nào.
Vậy, một lần nữa, nếu mình suy nghĩ về vấn đề Asakura-san dựa trên ba luận điểm
trên… Mình hiểu rồi, sự thật sẽ được sáng tỏ!
Mình chắc hẳn đã không nghe chính xác lời Asakura-san đã nói với mình ở hiệu sách!
Nói một cách chính xác, bộ não cô độc rẻ mạt của mình thiếu mùi gái đã hiểu lời nói của Asakura-san theo ý muốn của nó. Đó là lý do tại sao Asakura-san đã nhắc đi nhắc lại rằng 『sai』với mình… Phải rồi, phải rồi… Từ 『sai』đó là bởi vì lời cô ấy đã nói khác với ý hiểu của mình. Nhưng Asakura-san thật sự muốn nói gì? Hmm, nghĩ lại, Asakura-san nói chuyện với mình thật. Nhưng chắc không phải là như kiểu cảm giác ‘yêu’ mà là bởi 『lợi ích』cô ấy kiếm được khi nói chuyện với mình. 『Lợi ích』cô ấy lấy được và sự tương đồng giữa mình và Asakura-san… là 『light novels』?
Mình hiểu rồi! Nói cách khác, Asakura-san đến nói chuyện với mình tới mức đó là do cô ấy muốn tán ngẫu về 『light novels』với mình! Rồi lúc đó, Asakura-san đã nói thế này,
『Mình thật sự thích Andou-kun』
Không phải,
『Mình thật sự thích (light novel, giống như) Andou-kun』
Phải là vậy! Chắc là bộ não cô độc của mình đã vô thức lược bỏ câu chữ trong ngoặc. Nguy hiểm quá… Mình suýt chút nữa đã hiểu nhầm rằng Asakura-san thật sự thích mình! Tuy nhiên mặc dù vô tình mình đã có sự hiểu nhầm cực kỳ lớn với lời nói của Asakura-san chp tới khi mình đến đây, nhưng mình đã thích Asakura-san
rồi mà không hề nhận ra? Mà nó cũng hợp lý… Rốt cuộc thì Asakura-san là cô gái xinh đẹp nhất trường. Có lẽ là ‘nó’?? Có lẽ Asakura-san là loại “người đẹp làm thất vọng”? Mặc dù nghĩ vậy, sự thật thứ đáng thất vọng là bộ não của mình.]
.
「—Andou-kun? Andou-kun!」
「……Uwaa! Asakura-san!」
「Đừng có ‘uwa’ với mình! …… Chuyện gì thế? Cậu đột nhiên im lặng」
.
(Mình biết rồi, cậu ấy không thích nước ép táo chăng?)
[Asakura-san có vẻ đang lo lắng cho mình, cô ấy nhìn mình với đôi mắt ngước lên… ng-nguy hiểm! Khi mình lại nhận ra mình đã thích Asakura-san, bỗng nhiên cô ấy trông dễ thương lạ thường!]
.
「K-Không có gì! Bỏ qua nó đi, tớ hiểu rồi! Lời Asakura-san nói ở hiệu sách, đó là… khi cậu nói thế, không phải là tớ mà là về thứ khác đúng không?」
「Đúng rồi!」
.
(Ể, không thể nào! Làm thế nào Andou-kun nhận ra đó là do lỡ miệng?)
[Tạ ơn chúa! Như dự đoán, mình đã không nghe nó chính xácccc!]
.
「U–um……Lời nói lúc đó và cả vừa nãy, chúng đều sai hết」
「Uh huh……」
「N-Nhưng… mình thích 『light novels』!」
「Nn!」
.
(Mình đã nói đượccc!)
[ Aa, như dự đoán, nó là như vậy! Mình cảm thấy bớt căng thẳng rồi… Bỏ qua điều đó, mình chợt nhận ra đây là phòng của Asakura-san. Nghĩ lại thì đây là phòng cô gái đầu tiên mình bước vô lại là phòng của cô gái xinh đẹp nhất trường… đây là light novels hả?]
.
「Nên nói thế nào nhỉ, đây là lần đầu tiên mình vào phòng của một cô gái, nhưng……có một giá sách eh」
「Hyaa!K-không! Đừng nhìn chằm chằm vào nó!」
.
(Nghĩ là thì, thế nào mình lại đưa cậu ấy vô phòng. M-mình xấu hổ quá!)
[Mình nghĩ là phòng của một cô gái sẽ có đống đồ chơi dễ thương và mùi thơm ngây ngất nhưng trong phòng Asakura-san, chỉ có toàn sách, hơn nữa giá sách lại đầy light novel… Chả có gì mùi thơm nào ngoài mùi sách làm mình thấy như đang ở trong phòng của mình.]
.
「Nhưng, thú vị là thấy toàn light novels trong giá sách có mỗi thể loại isekai cheat」
「Kyaaaa! M, mình xấu hổ đó! Đừng nhìn vào trong giá sách như thế!」
「Ể, xấu hổ!?」
「Nếu mình không xấu hổ thì mình đã không giấu rằng mình thích light novel tới bây giờ!」
.
[Éc... Asakura-san thẹn thùng siêu dễ thương!]
(Geez! An-Andou-kun là người duy nhất thấy mặt xấu hổ của mình… Hah! Đ-Đây gọi là ‘bí mật chỉ chia sẻ giữa hai người’ nhỉ!?)
.
「Về nhà rồi đây~~」
「「Ể」」
.
[Ai đó… trở về nhà Asakura-san?]
(Oh không! Có lẽ nào!)
.
「Có ai ở trong hông~ ?」
「A–Asakura-san, có lẽ đây là……」
「Tệ rồi… mẹ mình đã về nhà」
「Mẹ!? Cái gì tệ cơ!?」
.
[Bước chân này! Nó đang đến gần!]
(Éc! Mẹ đang đến gần)
.
「Ara, nee, con đã dẫn người bạn này ghé qua nhà à~~??」
「「Ah」」
「Ara, ara ara ara……」
.
[Ng-người này là… mẹ Asakura-san?]
.
「Nee, đứa bé này là ai đây~yy?」
「B-bạn của con…….Andou-kun」
「Ara, ara ara ara ara ara……ufufu」
「Mooooou! Gì thế mẹ! Nếu mẹ muốn nói gì thì cứ nói ra đi!」
「Ara ara ara ara ara ara ara……」
「Ch-cháu chào cô! Ch-cháu là Andou!」
「Ara ara lễ phép quá……chào cháu, cô là mẹ của đứa bé này. Ufufu」
.
[Mẹ Asakura-san trẻ thật! Không có gì lạ nói cô ấy là chị của Asakura-san! O, oi… 『Ngực』cô ấy!]
.
「Ara ara ara……」
*lắc lắ-c* //cái âm thanh mà bạn biết rồi đấy//
.
[Quá bự! Oppai của cô ấy siêu bự! Cỡ nào đây!? E!? F!? Mặc dù vậy! Sánh với…]
.
「……này, chuyện gì thế Andou-kun?」
*phẳng l---ì*
.
[Quá đỗi bình thường… Có lẽ là cỡ B.]
.
「—! R-Ra ngoài mauuuuuu!!」
「Ara ara……fufu」
Danh sách chương