- Tần Thiên, không cho anh làm loạn. Em nói trước, anh chỉ được giúp em thái thức ăn, không được táy máy!
Trong phòng bếp, Lâm Hiểu Di cảnh giác nhìn Tần Thiên nói, cô thực sự sợ hắn chỉ mượn cớ vào đây để chơi đùa. Nếu là lúc bình thường, Lâm Hiểu Di có thể sẽ không cự tuyệt, nhưng hiện tại mẹ cô đang ở đây thì không thể được.
- Hắc hắc, lão bà tốt của anh, em yên tâm, anh không làm loạn đâu!
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di hắc hắc cười nói, ánh mắt nhìn thẳng vào ngực cô. Mặc dù hai người vừa mới triền miên một trận nhưng dù sao cũng nhịn đã lâu, mới như thế làm sao đã thỏa mãn được, nên trong lòng hắn lại bắt đầu rục rịch.
- Anh đem hành cùng cà rốt xắt nhỏ ra cho em là được, làm xong anh ra ngoài đi!
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên khẩn trương nói, đem hành cùng cà rốt đưa cho hắn. Tần Thiên cười cười, sau đó lấy dao thớt bên cạnh chuẩn bị thái.
- Hắc hắc, lão sư, em xem này, anh biểu diễn kỹ thuật làm bếp cho em xem!
Tần Thiên đắc ý nói, Lâm Hiểu Di lại càng xem thường hắn, một đại nam nhân làm sao có thể nấu ăn a, chỉ biết ăn thì không sai biệt lắm. Trong lòng chỉ mong Tần Thiên không cắt vào tay là may mắn lắm rồi.
Tần Thiên một tay cầm cà rốt, một tay cầm dao thái, hít một hơi thật sâu, tay phải bắt đầu chuyển động, tốc độ càng lúc càng nhanh.
- Phập phập phập!
Lập tức, âm thanh nhịp nhàng có tiết tấu vang lên, thái dao trên tay Tần Thiên nhanh chóng chớp động hiện lên từng đạo tàn ảnh, Lâm Hiểu Di nhìn mà ngây người.
Không tới năm giây sau đã thái xong một củ cà rốt, Tần Thiên bỏ dao qua một bên, nhìn một chút, làu bàu nói:
- Còn thiếu chút hỏa hầu, trước kia còn tốt hơn thế này.
Lâm Hiểu Di bên cạnh vừa nghe, thiếu chút nữa té xuống, đủ ngưu bức nha! Đao pháp đã ngang hàng với trình độ đầu bếp cao cấp, ngươi còn muốn thái nhỏ hơn nhanh hơn nữa, đắc ý đi, đắc ý cho sét đánh chết ngươi đi!
- Thế nào? Lão sư, thái dày như này đã được chưa, nếu em không hài lòng để anh thái mỏng thêm chút nữa!
Tần Thiên lại cầm một củ cà rốt khác đi đến trước mặt Lâm Hiểu Di hỏi.
- A... Được rồi, được rồi, không cần mỏng hơn nữa!
Lâm Hiểu Di nghĩ Tần Thiên có khả năng gì mà lợi hại như thế, so với cô còn lợi hại hơn.
- Hắc hắc, vậy thì tốt, lão sư, anh thái thế nào? Có được không? Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di đắc ý nói.
- Được rồi! Anh lợi hại được chưa, á... Mau thái thịt nữa, em đang chờ!
Lâm Hiểu Di có chút ấm ức nhìn Tần Thiên nói. Mình nấu ăn nhiều năm như vậy nhưng thái thức ăn còn không lợi hại bằng một tên nam nhân, điều này làm trong lòng cô có chút khó chịu.
- Hắc hắc, lão sư, em giận sao? Có phải vì anh quá lợi hại hay không?
Tần Thiên giống như đoán được tâm tư của Lâm Hiểu Di, càng đắc ý đo tới trước mặt Lâm Hiểu Di mà nói.
- Hừ! Không có!
Lâm Hiểu Di quay mặt đi không thèm để ý tới Tần Thiên nữa.
- Hiểu Di! Có muốn anh dạy cho em không?
Tần Thiên nói xong liền ôm lấy eo Lâm Hiểu Di, khiến cô nhất thơi kinh hãi, vội vàng dãy ra.
- Tần Thiên, anh buông em ra, mẹ em còn ở trên lầu!
Lâm Hiểu Di vội vàng nói, vừa dứt tiếng, ngực cô đã bị tập kích, hai tay Tần Thiên bắt lấy hai khối thịt trước ngực cô mà chơi đùa, thân thể Lâm Hiểu Di liền mềm nhũn.
- Không được! Tần Thiên, anh mau buông em ra!
Lâm Hiểu Di gấp gáp nói.
- Yên tâm đi lão sư, a di ngủ rồi, không biết đâu!
Tần Thiên lộ ra vẻ mặt háo sắc vừa nói vừa dùng sức nhào nặn hai bầu nãi tử lớn của Lâm Hiểu Di làm cô không tự chủ được kêu lên. Lâm Hiểu Di cố gắng ngậm miệng không để cho mình phát ra thanh âm miễn cho bị mẹ cô nghe thấy, đồng thời ra sức giãy dụa.
Nhưng cô làm sao có thể là đối thủ của Tần Thiên, Tần Thiên trực tiếp đưa tay tới phía dưới, tiến vào trong váy ngắn của cô, lướt qua thảm cỏ thơm, ngón giữa ở địa phương kia khẽ lộng làm cả người Lâm Hiểu Di run rẩy, trong miệng không khỏi phát ra một tràng thanh âm rên rỉ không thể áp chế, sức chống cự của cô lập tức giảm đi hơn một nửa.
Ngón tay Tần Thiên ở phía dưới càng tăng nhanh tốc độ, Lâm Hiểu Di run rẩy liên tục, cô đã hoàn toàn mất đi sức chống sự.
- Lão sư, có thoải mái không a?
Tần Thiên thổi một hơi nóng rực vào tai Lâm Hiểu Di, khiến cô run rẩy một trận.
- Hừ... Hừ... Tần Thiên, anh mau buông em ra không bị mẹ phát hiện đấy!
Lâm Hiểu Di hữu khí vô lực nói, nhưng trên mặt lại lộ ra bộ dáng cho Tần Thiên muốn làm gì thì làm.
Tần Thiên mặc kệ Lâm Hiểu Di, ngón tay tại cái miệng nhỏ bên dưới Lâm Hiểu Di lộng hành, bên trong đã chảy ra đại lượng cam lộ, thấm ướt đẫm ngón tay của hắn.
Tần Thiên cảm thấy đã đến lúc rồi, kéo quần lót của cô xuống, cầm đại bổng của mình dứ dứ bên ngoài cái miệng nhỏ phía dưới của Lâm Hiểu Di.
- A!
Lâm Hiểu Di không nhịn được mà kêu lớn, thân thể chấn động mãnh liệt, Tần Thiên cầm lấy đại bổng mài mài bên ngoài cửa động mấy cái rồi trực tiếp phá quan đi vào, bắt đầu chuyển động.
- A... Ư... A...!
Lâm Hiểu Di muốn kêu to lên nhưng lại không dám, muốn đẩy Tần Thiên ra nhưng bên dưới truyền đến khoái cảm làm cô không thể hành động.
Phía dưới Tần Thiên vận động, phía trên cũng không nhàn rỗi, đem nãi tử của Lâm Hiểu Di lấy ra, dùng sức xoa nắn, Lâm Hiểu Di hai má đỏ bừng, toàn thân mất khống chế.
Tần Thiên vừa chơi đùa với nãi tử Lâm Hiểu Di, vừa liều chết xung phong. Làm như vậy vài phút đồng hồ, nhìn Lâm Hiểu Di đang quằn quại, hắn đột nhiên cười ranh mãnh, đang hùng hục chuyển động liền mạnh mẽ ngừng lại.
Nhất thời, Lâm Hiểu Di đang thoải mái liền cảm thấy trống rỗng, phía dưới ngứa ngáy vô cùng.
- Tần Thiên, mau, tiếp tục đi a, đừng có ngừng!
Lâm Hiểu Di vội vàng nói, dùng sức giãy dụa.
- Hắc hắc, lão sư, không phải em vừa nói không được sao? Giờ lại muốn nữa à? Cần thận bị mẹ em phát hiện thì không tốt lắm đâu! Nếu không anh rút ra nha!
Tần Thiên đắc ý nói.
- Không được! Anh nếu dám rút ra, sau này em sẽ không cho anh đụng vào em nữa.
Lâm Hiểu Di uy hiếp.
- Được! Lão sư, không nên gấp gáp quá, anh chuyển động ngay đây!
Tần Thiên nói, ngay sau đó là những cú trùng kích mãnh liệt sâu vào bên trong, phía dưới Lâm Hiểu Di liền bùng lên từng đợt thư thái, lúc này cho dù cô muốn dừng Tần Thiên cũng không chịu.
Tần Thiên nâng cao mông Lâm Hiểu Di lên, dùng sức trùng kích, Lâm Hiểu Di thoải mái rên rỉ, trong phòng bếp lại tràn ngập cảnh xuân sắc!