- Sắc lang, anh quá lớn mật, nếu bị mẹ em biết thì thảm rồi!
Trong phòng bếp, Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên trách cứ, nhưng trên khuôn mặt lại tràn ngập thỏa mãn.
- Hắc hắc, không việc gì, không phải là không bị phát hiện sao? Lão sư, có muốn một lần nữa không? Nghe Tần Thiên nói sắc mặt Lâm Hiểu Di nhất thời đại biến, vội tránh xa hắn ra, cầm một cái vung chắn trước mặt Tần Thiên.
- Không được, anh đi ra mau!
Lâm Hiểu Di cảnh giác nhìn Tần Thiên, nếu lại tiếp một lần nữa thì cơm cũng không kịp nấu mất. Hiện tại đã đến trưa, bụng đã đói, ngay cả bữa sáng cô và hắn cũng chưa ăn.
- Hắc hắc, được rồi, đừng vội, để anh giúp em thái đồ ăn, anh bảo đảm sẽ không làm loạn nữa, bảo đảm đấy!
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di nghiêm túc nói.
- Thật chứ?
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên đầy nghi ngờ.
- Thật!
Tần Thiên lại một lần nữa nghiêm túc nói, nhưng tiếp theo lại giả vờ ngượng ngùng:
- Trừ phi em lại muốn, anh sẽ không cự tuyệt, nhưng lão sư này, em phải ôn nhu một chút, người ta hơi sợ!
- Mắc ói! Cút ra ngoài! Mắc ói muốn chết!
- Thiệt là, người ta thuần khiết như thế, em sao có thể nói là buồn nôn a? Quá đả thương trái tim người ta rồi!
- Anh còn nói, em lấy muỗng đập anh bây giờ!
Lâm Hiểu Di tức giận nhìn Tần Thiên nói, Tần Thiên liền cười hì hì không chọc giận nàng nữa.
Sau đó, hai người bắt đầu nấu ăn, Tần Thiên cũng không làm loạn nữa mà thành thật giúp Lâm Hiểu Di thái thức ăn, đồng thời giúp Lâm Hiểu Di nấu thêm hai món. Lâm Hiểu Di nhìn thấy mà cả cằm đều rớt xuống vì trình độ nấu ăn của hắn.
- Tần Thiên, sao anh nấu ăn giỏi vậy? Anh đã từng đi học nấu ăn ở Tân Đông Phương sao?
Lâm Hiểu Di giật mình nhìn Tần Thiên nói.
- Không, đây là lão tỷ dạy anh. Tân Đông Phương? Đó không phải là nơi học tiếng Anh sao, còn dạy cả nấu ăn à?
Tần Thiên thắc mắc.
- Đương nhiên là có rồi, anh chưa xem quảng cáo sao? Đầu bếp là nghề vinh quang, gần như không bao giờ thất nghiệp, muốn học nấu ăn thì nên tới Tân Đông Phương.
Lâm Hiểu Di cầm đồ đảo thức ăn vung vung, bộ dáng rất nghiêm túc.
- Quá nghịch thiên rồi! Giáo viên Anh văn kiêm đầu bếp!
Tần Thiên kinh hãi.
Một lát sau, bữa trưa làm xong, hai người bưng món ăn ra ngoài bày, sau đó Lâm Hiểu Di đi vào trong phòng dìu mẹ cô đi ra dùng bữa.
- A di, ngồi chỗ này a!
Tần Thiên kéo ghế cho bà.
- Được, được!
Mẹ Lâm Hiểu Di luôn miệng cười, bà tâm trạng đang rất tốt.
Hai người cũng ngồi xuống theo.
- A di, Người ăn cái này!
Tần Thiên gắp đồ ăn tới tấp cho bà, bà mặc dù ăn không hết nhưng cũng rất vui vẻ nhận lấy.
- Được rồi, các con cũng ăn đi, để tự ta gắp!
Tần Thiên cũng cười cười, sau đó cũng gắp một miếng cho Lâm Hiểu Di, Lâm Hiểu Di cũng gắp cho Tần Thiên một miếng. Nhìn tình cảnh ngọt ngào của hai người, mẹ Lâm Hiểu Di càng thêm cao hứng.
- Tần Thiên, Hiểu Di này, hai con định khi nào thì kết hôn?
Mẹ Lâm Hiểu Di bỗng nói.
Vừa nói ra, nhất thời hai người liền ngây ra, không biết trả lời như thế nào cho tốt. Kết hôn! Chuyện này cho tới bây giờ hai người đều chưa từng nghĩ qua. Hai người mặc dù quen biết nhau từ lâu rồi nhưng chính thức quan hệ thì chỉ mới một tháng mà thôi. Hơn nữa, Tần Thiên nhiều nữ nhân như vậy, Lâm Hiểu Di cũng không nghĩ có thể thật sự cưới hắn.
- Mẹ! Mẹ đừng vội, hiện giờ Tần Thiên lấy sự nghiệp làm trọng, chúng con cũng mới bắt đầu yêu nhau cách đây không lâu, định ở chung với nhau một thời gian ngắn rồi tính tiếp!
[ truyen cua tui ʘʘ vN ]
Lâm Hiểu Di vội giúp Tần Thiên giải vây, Tần Thiên cũng áy náy nhìn Lâm Hiểu Di, cô tốt với mình như vậy nhưng mình không thể cho cô một danh phận, quả thực hổ thẹn.
- Nga, cũng được, vậy thì ở chung một thời gian, là mẹ quá vội vã rồi!
Ăn cơm xong, Tần Thiên cùng mẹ con Lâm Hiểu Di hàn huyên một hồi rồi rời đi bệnh viện. Phong tử còn đang trong đó, đến nhìn một chút xem hắn như thế nào rồi.
Vừa vào phòng bệnh, Tần Thiên nhất thời trợn tròn mắt, Phong tử này đang ôm một hộ sĩ mà sờ mó. Thấy Tần Thiên đi vào, hai người vội vàng tách ra, hộ sĩ kia ngượng ngùng cúi đầu rời đi.
- Ta kháo! Phong tử, ngươi quá ngưu, vết thương còn chưa khỏi đã cua gái rồi!
Tần Thiên vô cùng bội phục nhìn Phong tử.
- Đương nhiên, những nữ nhân thế này chỉ cần lão tử vung tiền ra là cả lũ lao đầu về phía trước!
Phong tử đắc ý nói, đây là chỗ tốt của kẻ có tiền mà.
- Ngươi thật sự là tai họa! Cho ngươi nằm đây mười ngày nửa tháng, chẳng phải ngươi cua hết tất cả hộ sĩ trong bệnh viện này sao?
Tần Thiên nhìn Phong tử nói.
- Đương nhiên, ta là ai chứ!
Phong tử càng đắc ý.
- Được rồi, thân thể ngươi ra sao rồi?
Tần Thiên hỏi.
- Ta à? Tốt vô cùng, bác sĩ nói ta không bị thương quá nặng, chỉ bị vài vết thương ngoài da. Nhưng ta nhớ rõ là ta bị thương rất nặng nha!
Phong tử kỳ quái nói. Tần Thiên vừa nghe liền đoán chừng tối hôm qua tên hộ vệ kia đã giúp Phong tử chữa thương.
- Được rồi, không bị thương chẳng lẽ không tốt sao? Lại muốn bán thân bất toại mới vừa ý chắc!
- Không phải! Ta chỉ cảm thấy kỳ quái thôi. Đúng rồi, sáng nay A Bưu cùng Sấu tử tới, nói chúng ta bây giờ là đệ nhất Tửu Ba nhai có thật hay không vậy? Hai tên kia chắc không nói dối, nhưng ta nhớ là tối hôm qua chúng ta bị tên Hoàng Đế khốn kiếp kia tính kế mà!
- Dĩ nhiên là thật, tối hôm qua...
Tần Thiên đem mọi chuyện tối hôm qua xảy ra toàn bộ kể lại cho Phong tử.
- Ta kháo! A Thiên! Thân thế ngươi như thế nào mà trâu như thế a, còn có cả hộ vệ!
Phong tử giật mình.
- Ta cũng không biết, nhưng đoán chừng mấy ngày nữa sẽ biết!
- Sách sách, ngươi chắc chắn là một tên công tử bột rồi, hơn nữa còn là siêu cấp công tử, nếu không làm sao lại có người âm thầm bảo vệ ngươi. Xem ra từ nay ta phải bám dính lấy người, đến lúc đó nói không chừng chỉ cần nói một câu thôi là mỹ nữ cởi sạch toàn bộ mà nhào lên người, tiền cũng khỏi cần chi, hắc hắc!
Phong Tử cười hèn mọn.
- Cút! Toàn nghĩ chuyện xấu xa!
Ngươi dưỡng thương cho tốt, chuẩn bị cùng ta đi diệt Lang Bang.
- Ừ! Con mẹ nó! Dám giết nhiều người của chúng ta như vậy, chờ thương thế ta tốt hơn sẽ đem đầu bọn chúng vặt xuống!
Tần Thiên cùng Phong tử nói chuyện một hồi liền rời đi vì Tiêu Du gọi điện cho hắn, gia tộc đã phái người đến, muốn hắn nhanh chân đi về.
Tần Thiên vừa nghe, lập tức lái xe vọt về nhà, tâm tình vô cùng kích động, nghi vấn trong lòng rốt cục cũng sắp được tháo gỡ.