- Được! Không thành vấn đề!

Tần Thiên vừa nói xong lập tức há miệng ngậm lấy hạt nho mà nhấm nháp, đã mấy ngày không được hưởng thụ cảm giác này, hắn phải phát tiết hết ra mới được.

- A!

Lâm Hiểu Di không chịu nổi lớn tiếng kêu lên, hai tay nắm chặt ga giường, môi xinh hé mở, hạ thân lại càng cố gắng động đậy cọ xát lên đại bổng của Tần Thiên, để cho nó không ngừng trùng kích tại nơi mẫn cảm của mình, cảm giác cực kỳ thư thái.

Tần Thiên nhìn bộ dáng thoải mái của Lâm Hiểu Di, hai tay lại dùng lực lớn hơn một chút, làm cho cô gấp gáp rên rỉ, mặt đỏ ửng lên như say rượu.

- Tần Thiên, đừng đùa nghịch nữa, lão sư không nhịn được nữa rồi, anh mau cho vào đi!

Kể từ khi nếm được cảm giác sung sướng trong nam nữ giao hoan, cô cơ hồ không thể khống chế nổi bản thân, chỉ hận không được ngày ngày đại chiến cùng Tần Thiên.

- Hắc hắc! Quả nhiên là một sắc nữ, bất quá ta thích!

Tần Thiên cười to phóng đãng, hắn cũng nhịn không nổi nữa, khúc dạo đầu đã làm đủ. Hắn xoay người đè Lâm Hiểu Di xuống, thuận tay đem quần ngủ của cô cởi bỏ.

- Sách sách, lão sư, thật không ngờ a, em lại không mặc quần lót, không phải cố ý đó chứ? Tần Thiên nhìn hạ thân Lâm Hiểu Di cười dâm, quả đúng là bên trong cái gì cũng không có, quần ngủ đã bị cởi ra, phương thảo đen nhánh mê người trực tiếp lộ ra ngoài, hai cánh hoa hồng hồng trốn trong bụi cỏ đã hơi hé mở, mật dịch dinh dinh tỏa ra làn hương lôi cuốn.

- Không phải, anh mau vào đi, lão công, em không nhịn được nữa!

- Được! Lão công tuân mệnh!

Tần Thiên mê đắm nói, đem đại bổng của mình hướng về phía cánh hoa từ từ đi vào.

- A!

Lâm Hiểu Di kêu to một tiếng đầy thỏa mãn, cái miệng nhỏ phía dưới như đang dùng sứt hút lấy đại bổng thô to của Tần Thiên, như thú hoang bị bỏ đói lâu ngày vậy.

Tần Thiên bất chấp tất cả tiến sâu vào bên trong sau đó ra sức trùng động thỏa mãn nhu cầu của Lâm Hiểu Di, trong phòng ngủ dâng lên vô hạn xuân sắc.

Hai người làm việc từ chín giờ tới tận mười một giờ mới ngừng lại, tuy chưa thật sự thỏa mãn nhưng hôm nay là ngày quốc khánh, mẹ Lâm Hiểu Di xuất viện, lại còn phải dọn nhà, nhiều việc trọng yếu nên không thể không ngừng lại.

Hai người nghỉ ngơi một lát rồi đứng dậy. Bởi vì y phục của Tần Thiên mặc hôm qua toàn là máu, không thể mặc lại, Lâm Hiểu Di liền đi mua một bộ tây trang cùng nội y mang về cho hắn. Tần Thiên vừa thay quần áo, nhất thời trở nên đẹp trai gấp trăm lần, ngay cả hắn cũng không ngờ mình mặc tây phục lại đẹp như thế. Hơn nữa, y phục Lâm Hiểu Di mua vô cùng vừa vặn với dáng người Tần Thiên lại càng tôn thêm vè suất khí của hắn đến mức Lâm Hiểu Di nhìn mà cũng ngây người. Bộ dáng này so với vẻ mặt lưu manh lúc bình thường khác biệt một trời một vực.

- Tần Thiên, anh nên cắt tóc đi, tóc anh quá dài rồi đó.

Tần Thiên gật gật đầu, sau đó quay người ra ngoài tìm một cửa hiệu cắt tóc, để nhân viên tạo hình một lúc, lập tức cả bộ dáng của Tần Thiên đều thay đổi, càng nhìn càng giống một tên trai bao tiểu bạch kiểm.

- Hắc hắc, lão sư, nhìn anh đẹp trai như vậy, đi cùng anh có phải rất hãnh diện không?

Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di đắc ý nói.

- Xì! Tự sướng ít thôi! Đẹp trai cũng chỉ để đi câu dẫn nữ nhân khác, chỉ có em là thiệt thòi!

Lâm Hiểu Di càng đắc ý hơn, hai người nhìn nhau cười rộ lên. Nhà tạo mấu tóc chứng kiến hai người làm trò mà mồ hôi lạnh ứa ra, làm sao lại có những người không biết xấu hổ như vậy, cho dù là đẹp trai cũng không cần quá đắc ý như thế a!

Tần Thiên cắt tóc xong, hai người lên xe taxi đi tới bệnh viện, đón mẹ Lâm Hiểu Di xuất viện.

Ngôi nhà mới bên kia đã có đầy đủ thiết bị cho nên mấy thứ đồ này nọ không cần mang qua. Trước đó một ngày Lâm Hiểu Di đã mang hết quần áo cùng một số đồ vật cần thiết qua đó rồi, còn lại cũng chỉ là mấy thứ đồ dùng trong nhà đã cũ không thể dùng nữa nên cũng không cần mang qua, để lại chỗ cũ.

Hai người đến bệnh viện, giúp mẹ Lâm Hiểu Di làm thủ tục xuất viện, sau đó đón bà đến nhà mới. Trên đường đi, mẹ Lâm Hiểu Di càng nhìn Tần Thiên lại càng vừa ý, không nghĩ tới bạn trai của con gái mình lại đẹp trai như vậy, hơn nữa còn có rất nhiều tiền, bỏ tiền giúp bà chữa bệnh lại mua nhà cho Lâm Hiểu Di, cao hứng đến mức cười không khép miệng được.

Ba người đi một lát thì tới nơi. Tần Thiên cùng Lâm Hiểu Di dìu mẹ cô đi vào nhà, lấy chìa khóa mở cửa, ba người đi vào.

- Mẹ! Chính là chỗ này, có đẹp không?

Lâm Hiểu Di giới thiệu.

- Đẹp quá!

Mẹ Lâm Hiểu Di nhìn phòng ốc trang trí tinh mỹ khác thường mà gật đầu liên tục, mắt không khỏi chảy ra hai hàng lệ.

- Mẹ, mẹ làm sao vậy?

Lâm Hiểu Di nhìn mẹ cô khóc mà khẩn trương hỏi.

- Mẹ không sao, không có chuyện gì đâu, là vui vẻ quá thôi, con tìm được nơi chốn tốt như vậy, mẹ không lo lắng nữa. Tần Thiên, hi vọng con đối xử tốt với Hiểu Di, nhà ta tuy không phải là danh môn vọng tộc nhưng cũng là đại gia khuê tú, sau này hai con sống chung với nhau nên bao dung một chút.

Mẹ Lâm Hiểu Di cầm tay hai người đưa lại với nhau, nắm chặt lấy.

- Mẹ! Con biết mà!

Hai người cùng vâng dạ gật đầu, mẹ Lâm Hiểu Di liền nở nụ cười vừa ý.

- Được rồi, ta hơi mệt, đi nghỉ ngơi trước, hai người các con trò chuyện với nhau đi!

Sau đó Lâm Hiểu Di dìu mẹ cô vào phòng ngủ.

- Được rồi, Tần Thiên, anh chờ một chút, em đi nấu cơm, nhanh thôi!

Lâm Hiểu Di từ phòng ngủ đi ra nói.

- Để anh giúp em!

- Anh giúp em? Anh có thể nấu cơm sao? Hay là anh cứ ngồi xem tv đi thôi!

Lâm Hiểu Di đương nhiên không cho rằng Tần Thiên có thể nấu ăn, có lẽ hắn lại muốn đùa nghịch cái gì thôi.

- Hắc hắc, lão bà, em quá coi thường anh rồi đấy, anh rất lợi hại đó!

Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di, vừa nói vừa ôm Lâm Hiểu Di đi vào phòng bếp, Lâm Hiểu Di nhất thời kinh hãi tưởng hắ sẽ làm chuyện kia với cô ngay trong bếp, vội vàng giãy dụa ra khỏi vòng tay của hắn.

- Lão công, không được a, mẹ em còn ở đây!

Lâm Hiểu Di nóng nảy.

- Em nghĩ đi đâu vậy? Anh chỉ ôm em vào phòng bếp thôi, lão sư à, tư tưởng của em quá không thuần khiết rồi!

Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di nghiêm túc nói.

- Thật chứ?

- Dĩ nhiên!

- Vậy sao tay anh lại nhéo vào mông em?

Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên làm bộ tức giận nói.

- A... Cái này sao? Chỉ là ngoài ý muốn, thói quen thôi!

Tần Thiên hắc hắc cười giải thích.

- Thật sao? Vậy một tay vừa đặt lên ngực em đâu rồi? Cũng là ngoài ý muốn sao?

Lâm Hiểu Di tiếp tục truy vấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện