Azusa tức giận phồng má gườm tôi.
Mà bảo là gườm chứ khuôn mặt đáng yêu kia làm ẻm trông chẳng đáng sợ chút nào.
Tóm lại là ẻm giận tôi, giận vì bị tôi đối xử như con nít.
「Azusa không phải con nít đâu nhé!」
「Rồi rồi, anh biết Azusa là người lớn hẳn hoi. Nhưng vì muốn đuổi mấy người kia đi, anh nghĩ...... biết đâu để thế lại xử lý được bọn họ」
「Đuổi được thì mừng...... nhưng em vẫn thấy bực. Onii-chan là đồ ngốc! Năm sau Azusa lên mười tám đấy nhé? Là người lớn đàng hoàng luôn!」
Nhưng nói năng hành xử vẫn trẻ con lắm em ạ.
Tuy dạo này đã trưởng thành chỗ này chỗ kia, về cơ bản Azusa trông vẫn như con nít. Đó là lý do mấy tên tán tỉnh kia không hề nghi ngờ khi nghe tôi bảo em ấy học cấp hai.
「Anh xin lỗi mà. Đừng giận quá...... Cũng nhờ có em mà chúng ta mới thoát được đó kìa」
「Nhưng bị onii-chan đối xử như con nít làm em bực lắm」
Tôi khó xử trước thông tin vừa rồi.
Trên thực tế Azusa khá là con nít trong mắt tôi.
Trông em ấy trẻ con tới mức có tâng bốc cũng không dùng hai chữ 『người lớn』 được.
「......Nếu đã là người lớn, anh nghĩ em có thể tự dậy thay vì để anh gọi đó」
Thương thì thương chứ vẫn có những chỗ hơi thiếu thuyết phục trong phát ngôn của Azusa.
Chuyện khi nãy khiến tôi áy náy, nhưng hãy để tôi phản bác một chút vậy.
Azusa à, em là trẻ con đó biết không? Đó là những gì tôi muốn nói.
「Người lớn thì phải biết nấu ăn lúc không có anh giúp, biết dọn dẹp phòng và biết cả giặt giũ, em thấy anh nói có đúng không? Ít ra cũng chẳng có người con gái trưởng thành nào bắt anh mình giặt đồ lót của mình đâu. Còn để anh chăm sóc thì em vẫn còn là trẻ con đó」
Thường ngày Azusa sống theo lối tự do tự tại.
『Tự lập á? Cái gì vậy? Ăn được không anh?』
Như thể muốn nói thế, em ấy không biết và cũng không muốn biết sống tự lập là thế nào. Ta có thể nói đó là suy nghĩ của một đứa trẻ đã quen được chăm sóc chiều chuộng.
Ít ra mấy thứ như đồ lót thì tự mình giặt đi, chứ mỗi lần thấy quần lót con gái là tôi lại mông lung chẳng biết động vào có bị sao không nữa.
Đó là lý do tôi thấy mình không khác gì người bảo hộ của Azusa.
「Anh nói gì cơ? Azusa đâu có để anh chăm sóc? Đó là 『để anh được chăm sóc』 cơ mà???」
Tôi nhận ra mình đã hiểu nhầm sau khi nghe câu trả lời nằm ngoài mong đợi.
Nói tóm lại, Azusa không hề coi tôi là người bảo hộ.
Nếu phải đưa ví dụ, tôi thấy ẻm cứ như hoàng thượng coi tôi là con sen hầu hạ mình ấy.
「Onii-chan thương em lắm nhỉ? Cái đồ siscon này」
「......Ừ thì anh không phản bác」
「Thế nên anh cũng vui mừng khi được chăm sóc cô em gái đáng yêu của mình đúng hong nào?」
「Vui mừng......!?」
「Chứ gì nữa. Chăm sóc Azusa là lẽ sống, là sở thích, là lý do tồn tại của anh. Giờ tước nó đi thì lại tội cho anh lắm」
Đời nào lại có chuyện đó.
Cũng chẳng phải tôi vui mừng gì khi đi lo cho Azusa hết ngày này đến ngày khác.
Hình như Azusa nghĩ ẻm đang 『cho tôi được làm việc nhà』.
Ra thế...... giờ thì tôi đã hiểu.
Tôi cứ tưởng ẻm giận vì bị tôi đối xử như con nít, nhưng không...... Chính vì coi tôi như con sen nên Azusa không thể chấp nhận việc bị tôi đối xử như con nít.
Cô em kế của tôi có hơi, à không...... phải nói là đang tương đối tinh tướng.
Nhưng cảm thấy điểm đó cũng đáng yêu cho thấy tôi cũng khá là siscon rồi――