Ơ mà khoan.

Nãy giờ tôi độc thoại nhiều quá.

Dạo này tôi không còn nghĩ nhiều nữa, tất nhiên theo nghĩa tốt, nhưng những suy nghĩ này...... trông có khác gì thời tôi còn tin mình là nhân vật nền đâu.

Quá tiêu cực sẽ không giải quyết được gì.

Tôi học được điều đó từ Shiho và đúng ra đã sửa chữa rồi mới phải.

Nhưng vừa nãy, lối suy nghĩ của tôi cứ như nhân vật chính chứ không phải bản thân.

Về lại con người ngày xưa chứ không phải chính mình...... cảm giác không chắc chắn về bản thân khiến tôi bồn chồn không yên.

Rốt cuộc chuyện này là sao―― tôi chán ngán khi nhận ra mình lại suy nghĩ.

Dao động trước sự thay đổi thì không tránh được.

Nhưng hiện tại tôi có cần phải nghĩ về mấy chuyện đó đâu.

Đã cất công đến đây tắm biển rồi, chuyện không liên quan cứ để sau đi đã.

Chừng đó mà còn không xong thì mình đúng là hết cứu...... và rơi vào vòng lặp thù ghét bản thân cũng là chuyện hay có ngày xưa.

Trước mắt phải thay đổi tâm trạng cái đã.

Sau ngần ấy thời gian, những suy nghĩ hướng nội của tôi cuối cùng cũng chịu hướng ra ngoài.

Mỗi tội nó đi đâu mất cùng với mấy kẻ tản tỉnh kia rồi.

Mà phản ứng của Shiho với Azusa đang như nào vậy nhỉ? Hừmmmm. Tôi của không lâu trước hẳn bây giờ đã lo lắng rồi đó. Tuy vẫn như mọi khi, vẫn chưa rõ tình trạng mình đang thế nào, tạm thời tôi phải xác nhận tình hình mới được.

Cũng có khả năng hai người họ đang bất mãn với cách xử lý của tôi.

Lỡ như họ vỡ mộng thì tôi biết làm sao đây...... Ài, thiệt tình luôn á!

Phiền phức quá đấy Nakayama Koutarou.

Phải hành động trước khi nghĩ đi chứ!

Tôi tự nhủ mình thế rồi tập trung một nửa sự chú ý vào Azusa và Shiho.

「Em không phải học sinh cấp hai đâu nghe onii-chan!? Này nhé, nãy giờ anh toàn trả lời qua loa thôi, anh có thực sự hiểu không thế!? Ưnyaaaaaaaaa!!」

Đến giờ tôi mới để ý Azusa đang đập đập lưng mình.

Quá nhiều thứ suy nghĩ trong đầu có lẽ là nguyên nhân khiến tôi trả lời qua loa mọi câu hỏi. Cỡ đâu tầm vài phút nhỉ? Lưng tôi hơi rát, chắc giờ đã đỏ rần lên vì bị đánh không chỉ nhiều mà còn vào cùng một chỗ.

「À, ừm. Anh xin lỗi」

「Anh cứ 『ừm』 suốt thôi, còn gì khá―― Ớ, xin lỗi thật kìa!? Anh có nghe em nói đúng không?」

「Ừ thì...... có mà. Anh xin lỗi vì bảo em còn học cấp hai」

「......Thật không đó? Sao nhìn Onii-chan cứ lơ đãng thế nào ấy mà?」

Tuy có bị nghi ngờ, tôi vẫn xoay xở để nắm được nội dung. Toàn bộ nội dung thì tôi không nghe hết nhưng ý chính thì có thể đúc kết được từ những gì em ấy nói mới nãy.

Đó là tôi đã nói dối việc 『Azusa học cấp hai』 vì mục đích đuổi mấy kẻ tán tỉnh đi. Bị bảo học cấp hai đã khiến Azusa tức lộn ruột.

「Không phải cấp hai đâu nhé. Azusa là người lớn đàng hoàng rồi!」

Vì mặc cảm với vẻ ngoài nhỏ nhắn hay sao mà Nakayama Azusa cực kỳ ghét bị đối xử như con nít.

Lúc nãy ẻm không nói gì vì còn có mấy kẻ tán tỉnh, chứ Azusa thực sự không phục trước cái cách người ta đối xử với mình――

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện