“...Và như vậy, đã có quyết định là chúng ta sẽ huy động toàn bộ lực lượng để trấn áp những phần tử dân thường cực đoan. Ừm thì.. thay vì gọi là ‘quyết định’ thì, nó như kiểu một mình ta mới là người thực hiện việc đó hơn.”
Tôi đang nói chuyện người bạn Achille, lúc này đang ngồi trước mặt tôi.
“Và cái sự việc với cô gái đó thì,”
“Chúng ta sẽ bắt cô ta luôn… Ta rất muốn nghe cái lý do mà cô ta lại động tay vào cả ngươi và Camille.”
Cậu ấy vốn là ng tài năng nên cậu ấy hẳn sẽ hiểu ý đằng sau những câu từ đó.
Rất có khả năng cô gái đó cũng có liên quan tới số lượng những sự việc cực đoan xảy ra gần đây.
“...Có vẻ như vài hôm trước, đám người cực đoan đã chiếm quyền kiểm soát thị trấn rồi nhỉ, phải không?”
“Người đúng là thính tai thật nhỉ. Không sai, dùng lực lượng quân đội, chúng đã cướp được thị trấn. Hình như chúng tính dùng nơi đó để làm căn cứ thì phải.”
Thành thật mà nói thì phải ngồi yên nhìn đám người cực đoan đó tự tung tự tác, đúng là thảm hại mà.
“Khu vực đó cũng không hẳn là có liên quan gì tới chúng ta, nhưng nó khá gần với một cái biệt thự nên ta cũng có chút lo lắng.”
Nhân tiện thì, tôi nghĩ là cái thị trấn đó không quá xa căn biệt thự của Achille.
“Như người có thể thấy, giờ thì chúng đã hoàn thành việc chiếm đóng thị trấn, chúng ta không thể cứ ngồi yên mà ngó được nữa. Thần đang tự hỏi là mấy tay quan chức già đó có chịu nhấc cái mông lười nhác lên hay không đây.”
Tôi đã từng lên tiếng về những mối nguy hiểm của đám dân thường cực đoan.
Bất chấp việc đó, đám cao tầng trong lâu đài vẫn cứ để yên cho chúng thích làm gì thì làm.
Bọn họ cứ tỏ ra lạc quan và nói mấy câu nghe điên tiết như kiểu “Rồi mọi chuyện sẽ kết thúc sớm thôi” và không thèm thực hiện bất cứ biện pháp phòng ngừa nào cả.
...Hay nói ngược lại, chính bọn họ lại còn tiếp tay để che dấu sự tồn tại của phong trào.
Cái lý do mà tôi không nắm được nhiều thông tin, hẳn là cũng bởi vì chuyện này mà ra.
Sự tồn tại của một nhóm thường dân cực đoan đang ấp ủ mối bất mãn đối với chính sách của đất nước sẽ là một thứ gì đó cực kỳ khó chịu đối với mấy lão già thuộc thượng tầng.
Thế nên là tới tận bây giờ, phong trào của đám người cực đoan vẫn chưa bị lộ ra với các nước ngoại bang và tương tự.
Mà, với những hành động cực đoan của đám người này thì suy cho cùng cũng chỉ là vấn đề thời gian cho tới khi tất cả mọi người đều biết.
“Và, như vậy, Achille.”
“Có chuyện gì?”
“Ta chắc sẽ nghỉ học. Không hẳn là ta sẽ nghỉ ngay bây giờ, nhưng sẽ sớm thôi.”
“...Thần hiểu.”
Achille không có vẻ gì đặc biệt phản đối. Cậu ấy, bằng một cách nào đó, hẳn đã biết tôi đang suy tính chuyện gì.
Có vài việc tôi cần phải thực hiện.
“Thành thật mà nói thì ta...muốn tận hưởng quãng thời gian học đường với hai ngươi thêm một lúc nữa.”
“Thần cũng vậy. Nhưng nếu đó là ý người muốn, Điện Hạ, thần sẽ theo người, người biết không?”
“Nếu ngươi làm thế, thì ta sẽ giao cho ngươi làm vài việc vừa khó khăn lại vừa khó chịu nữa đấy…”
“Thần đã xác định việc đó ngay từ đầu rồi. Có chăng chỉ là thần sẽ phải thực hiện sớm hơn một chút, thế thôi…”
Khi tôi nhìn vào Achille khi cậu ấy trả lời một cách thờ ơ, tôi hiểu rằng cậu ấy đã tự có quyết định cho mình rồi.
“Còn Camille thì sao?”
“Đây chắc chắn là chuyện cần phải cân nhắc.”
Liệu có ổn không khi kéo nàng ấy ra khỏi cuộc sống học đường bình thường…? Nếu tôi mở lời, nàng ấy hẳn là sẽ vui vẻ mà đồng ý và theo tôi.
Tôi chỉ là có chút xấu hổ khi chỉ vì tôi mà nàng ấy sẽ bị kéo ra khỏi ngôi trường mà nàng ấy đã phải nỗ lực hết sức để thi vào.
Hơn thế nữa, nếu Camille bị cuốn vào sự việc lần này...nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, nàng ấy có thể sẽ bị gửi ra tiền tuyến.
Nàng ấy thực sự mạnh tới mức đó.
Bản thân nàng ấy thì không biết đâu, nhưng ngay trong nội bộ các ma thuật sư, nàng ấy vốn đã được đối xử như một chiến binh hàng đầu rồi.
Việc nàng ấy xử đẹp một con rồng ngay khi còn nhỏ chính là ví dụ tuyệt vời cho chuyện này.
Tôi thành thật không muốn người bạn quý giá của tôi phải dấn thân vào những chuyện nguy hiểm, nhưng số quân bài mà tôi có thể dùng lại vô cùng giới hạn…
Achille cũng hiểu điều này, đó là tại sao cậu ấy lại đang muốn nghe câu trả lời của tôi.
“Achille, ngươi muốn Camille làm gì?”
Cậu ấy cau mày.
“Người hỏi thần ư? Dĩ nhiên, nếu có thể, thần sẽ muốn nàng ấy ở yên trong nhà rồi, người biết mà. Thần muốn nàng ấy nghỉ học khi mà tại ngôi trường này, sự an toàn của nàng ấy vốn không hề được đảm bảo, và rồi sau đó, đem nàng ấy nhốt vào trong dinh cơ của Hầu Tước để đảm bảo nàng ấy sẽ được an toàn suốt quãng đời còn lại… Nhưng, nếu thần thực sự làm như vậy, vậy thì ước muốn của Điện Hạ sẽ không thể nào thành hiện thực được.”
“...Ừm.”
Để hiện thực hóa ước muốn của tôi thì Achille và Camille, những người mà tôi tin tưởng hơn bất cứ ai chính là những quân bài quan trọng.
“Hơn thế nữa, bản thân Camille hẳn là sẽ muốn chọn được đi theo để bảo vệ người, Điện Hạ.”
Achille có vẻ có chút bất mãn.
Cậu ấy vốn cực kỳ yêu quý Camille, nên là… tôi có thể phần nào hiểu được cảm xúc của cậu ấy.
Mặc dù vậy, cuối cùng, Achille vẫn ưu tiên ước muốn của Camille. Đây chính là cách mà cậu ấy yêu Camille.
“Nhân tiện thì, Điện Hạ, thần muốn hỏi về chuyện với tiểu thư Beatrix, nhưng mà…”
“Ahh, ta đã nhận được một câu trả lời thuận lợi, nên có thể nói mọi chuyện đều tốt đẹp.”
Chỉ là gần đây tôi đã đề xuất một thỏa thuận với Vua của Topageria.
“Thật tình luôn đó… Nếu cô ấy mà có ghét người thì thần sẽ không thèm quan tâm đâu đấy, người biết không. Dám đối xử với Vua nước người ta kiểu đó, rồi còn ép buộc một cuộc đính hôn nữa…”
“Đừng nói vậy mà, Achille. Nhờ có cái thỏa thuận đó, chẳng phải ta đã cứu ngươi một bàn rồi sao? Từ giờ thì ngươi sẽ không cần phải lo lắng chuyện tay Hoàng Tử đó sẽ len lén cướp Camille của ngươi đi nữa, đúng không?”
Có vẻ như tay Hoàng Tử của quốc gia láng giềng có vài lý do để chú ý tới Camille.
Cũng như tôi, cậu ta cũng liên tục dùng quyền lực của mình để nhắm vào nàng ấy.
...Xin lỗi nhé, nhưng ta đã chặn hết mọi đường binh của cậu rồi. Dù sao thì cả hai người họ đều rất quan trọng đối với ta mà.
“Dường như kế hoạch của đám người cực đoan sẽ được đưa vào thực hiện rất sớm thôi. Ta muốn hai ngươi tiếp tục nghỉ ngơi để phục hồi…”
“Thần hiểu, thần sẽ đi nói lại với Camille.”
Trong khi nhìn Achille rời đi, tôi thở dài.
“Đây là lựa chọn của mình. Mình sẽ không hối hận.”
Kể từ giờ trở đi, sẽ có hàng núi việc mà tôi cần phải làm. Thẳng thắn mà nói thì tôi chẳng muốn làm chút nào.
Nhưng mà...tôi cần phải làm.
“Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, ta nghĩ mình cũng cần phải gửi lời cảm ơn vì đã có thể tận hưởng một cuộc sống học đường yên bình.”
Như thế này là đủ rồi. Tôi đã có thể trải nghiệm một cuộc sống học đường bình thường cùng với Achille và Camille.
Với những kỷ niệm này tiếp thêm sức mạnh, tôi có thể tiếp tục tiến lên.
************************
************************
* Cũng khoảng thời gian này, Camille đang lang thang gần nhà kính.
Giỏ hoa của nàng ấy tràn ngập với rất nhiều loại hoa vừa hái hôm nay.
“Hái thật nhiều, hái được thật nhiều ♪”
<Lựa chọn xuất hiện>
→ Đi thẳng về nhà
→ Lang thang thêm một lúc trước khi về nhà.
→ Đi tìm hiệu trưởng
**************************
Author: Nếu nàng ấy mà không về phòng trước khi Achille ghé thăm, cái kết Bị La chắc chắn sẽ xảy ra (cười).
Tôi đang nói chuyện người bạn Achille, lúc này đang ngồi trước mặt tôi.
“Và cái sự việc với cô gái đó thì,”
“Chúng ta sẽ bắt cô ta luôn… Ta rất muốn nghe cái lý do mà cô ta lại động tay vào cả ngươi và Camille.”
Cậu ấy vốn là ng tài năng nên cậu ấy hẳn sẽ hiểu ý đằng sau những câu từ đó.
Rất có khả năng cô gái đó cũng có liên quan tới số lượng những sự việc cực đoan xảy ra gần đây.
“...Có vẻ như vài hôm trước, đám người cực đoan đã chiếm quyền kiểm soát thị trấn rồi nhỉ, phải không?”
“Người đúng là thính tai thật nhỉ. Không sai, dùng lực lượng quân đội, chúng đã cướp được thị trấn. Hình như chúng tính dùng nơi đó để làm căn cứ thì phải.”
Thành thật mà nói thì phải ngồi yên nhìn đám người cực đoan đó tự tung tự tác, đúng là thảm hại mà.
“Khu vực đó cũng không hẳn là có liên quan gì tới chúng ta, nhưng nó khá gần với một cái biệt thự nên ta cũng có chút lo lắng.”
Nhân tiện thì, tôi nghĩ là cái thị trấn đó không quá xa căn biệt thự của Achille.
“Như người có thể thấy, giờ thì chúng đã hoàn thành việc chiếm đóng thị trấn, chúng ta không thể cứ ngồi yên mà ngó được nữa. Thần đang tự hỏi là mấy tay quan chức già đó có chịu nhấc cái mông lười nhác lên hay không đây.”
Tôi đã từng lên tiếng về những mối nguy hiểm của đám dân thường cực đoan.
Bất chấp việc đó, đám cao tầng trong lâu đài vẫn cứ để yên cho chúng thích làm gì thì làm.
Bọn họ cứ tỏ ra lạc quan và nói mấy câu nghe điên tiết như kiểu “Rồi mọi chuyện sẽ kết thúc sớm thôi” và không thèm thực hiện bất cứ biện pháp phòng ngừa nào cả.
...Hay nói ngược lại, chính bọn họ lại còn tiếp tay để che dấu sự tồn tại của phong trào.
Cái lý do mà tôi không nắm được nhiều thông tin, hẳn là cũng bởi vì chuyện này mà ra.
Sự tồn tại của một nhóm thường dân cực đoan đang ấp ủ mối bất mãn đối với chính sách của đất nước sẽ là một thứ gì đó cực kỳ khó chịu đối với mấy lão già thuộc thượng tầng.
Thế nên là tới tận bây giờ, phong trào của đám người cực đoan vẫn chưa bị lộ ra với các nước ngoại bang và tương tự.
Mà, với những hành động cực đoan của đám người này thì suy cho cùng cũng chỉ là vấn đề thời gian cho tới khi tất cả mọi người đều biết.
“Và, như vậy, Achille.”
“Có chuyện gì?”
“Ta chắc sẽ nghỉ học. Không hẳn là ta sẽ nghỉ ngay bây giờ, nhưng sẽ sớm thôi.”
“...Thần hiểu.”
Achille không có vẻ gì đặc biệt phản đối. Cậu ấy, bằng một cách nào đó, hẳn đã biết tôi đang suy tính chuyện gì.
Có vài việc tôi cần phải thực hiện.
“Thành thật mà nói thì ta...muốn tận hưởng quãng thời gian học đường với hai ngươi thêm một lúc nữa.”
“Thần cũng vậy. Nhưng nếu đó là ý người muốn, Điện Hạ, thần sẽ theo người, người biết không?”
“Nếu ngươi làm thế, thì ta sẽ giao cho ngươi làm vài việc vừa khó khăn lại vừa khó chịu nữa đấy…”
“Thần đã xác định việc đó ngay từ đầu rồi. Có chăng chỉ là thần sẽ phải thực hiện sớm hơn một chút, thế thôi…”
Khi tôi nhìn vào Achille khi cậu ấy trả lời một cách thờ ơ, tôi hiểu rằng cậu ấy đã tự có quyết định cho mình rồi.
“Còn Camille thì sao?”
“Đây chắc chắn là chuyện cần phải cân nhắc.”
Liệu có ổn không khi kéo nàng ấy ra khỏi cuộc sống học đường bình thường…? Nếu tôi mở lời, nàng ấy hẳn là sẽ vui vẻ mà đồng ý và theo tôi.
Tôi chỉ là có chút xấu hổ khi chỉ vì tôi mà nàng ấy sẽ bị kéo ra khỏi ngôi trường mà nàng ấy đã phải nỗ lực hết sức để thi vào.
Hơn thế nữa, nếu Camille bị cuốn vào sự việc lần này...nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, nàng ấy có thể sẽ bị gửi ra tiền tuyến.
Nàng ấy thực sự mạnh tới mức đó.
Bản thân nàng ấy thì không biết đâu, nhưng ngay trong nội bộ các ma thuật sư, nàng ấy vốn đã được đối xử như một chiến binh hàng đầu rồi.
Việc nàng ấy xử đẹp một con rồng ngay khi còn nhỏ chính là ví dụ tuyệt vời cho chuyện này.
Tôi thành thật không muốn người bạn quý giá của tôi phải dấn thân vào những chuyện nguy hiểm, nhưng số quân bài mà tôi có thể dùng lại vô cùng giới hạn…
Achille cũng hiểu điều này, đó là tại sao cậu ấy lại đang muốn nghe câu trả lời của tôi.
“Achille, ngươi muốn Camille làm gì?”
Cậu ấy cau mày.
“Người hỏi thần ư? Dĩ nhiên, nếu có thể, thần sẽ muốn nàng ấy ở yên trong nhà rồi, người biết mà. Thần muốn nàng ấy nghỉ học khi mà tại ngôi trường này, sự an toàn của nàng ấy vốn không hề được đảm bảo, và rồi sau đó, đem nàng ấy nhốt vào trong dinh cơ của Hầu Tước để đảm bảo nàng ấy sẽ được an toàn suốt quãng đời còn lại… Nhưng, nếu thần thực sự làm như vậy, vậy thì ước muốn của Điện Hạ sẽ không thể nào thành hiện thực được.”
“...Ừm.”
Để hiện thực hóa ước muốn của tôi thì Achille và Camille, những người mà tôi tin tưởng hơn bất cứ ai chính là những quân bài quan trọng.
“Hơn thế nữa, bản thân Camille hẳn là sẽ muốn chọn được đi theo để bảo vệ người, Điện Hạ.”
Achille có vẻ có chút bất mãn.
Cậu ấy vốn cực kỳ yêu quý Camille, nên là… tôi có thể phần nào hiểu được cảm xúc của cậu ấy.
Mặc dù vậy, cuối cùng, Achille vẫn ưu tiên ước muốn của Camille. Đây chính là cách mà cậu ấy yêu Camille.
“Nhân tiện thì, Điện Hạ, thần muốn hỏi về chuyện với tiểu thư Beatrix, nhưng mà…”
“Ahh, ta đã nhận được một câu trả lời thuận lợi, nên có thể nói mọi chuyện đều tốt đẹp.”
Chỉ là gần đây tôi đã đề xuất một thỏa thuận với Vua của Topageria.
“Thật tình luôn đó… Nếu cô ấy mà có ghét người thì thần sẽ không thèm quan tâm đâu đấy, người biết không. Dám đối xử với Vua nước người ta kiểu đó, rồi còn ép buộc một cuộc đính hôn nữa…”
“Đừng nói vậy mà, Achille. Nhờ có cái thỏa thuận đó, chẳng phải ta đã cứu ngươi một bàn rồi sao? Từ giờ thì ngươi sẽ không cần phải lo lắng chuyện tay Hoàng Tử đó sẽ len lén cướp Camille của ngươi đi nữa, đúng không?”
Có vẻ như tay Hoàng Tử của quốc gia láng giềng có vài lý do để chú ý tới Camille.
Cũng như tôi, cậu ta cũng liên tục dùng quyền lực của mình để nhắm vào nàng ấy.
...Xin lỗi nhé, nhưng ta đã chặn hết mọi đường binh của cậu rồi. Dù sao thì cả hai người họ đều rất quan trọng đối với ta mà.
“Dường như kế hoạch của đám người cực đoan sẽ được đưa vào thực hiện rất sớm thôi. Ta muốn hai ngươi tiếp tục nghỉ ngơi để phục hồi…”
“Thần hiểu, thần sẽ đi nói lại với Camille.”
Trong khi nhìn Achille rời đi, tôi thở dài.
“Đây là lựa chọn của mình. Mình sẽ không hối hận.”
Kể từ giờ trở đi, sẽ có hàng núi việc mà tôi cần phải làm. Thẳng thắn mà nói thì tôi chẳng muốn làm chút nào.
Nhưng mà...tôi cần phải làm.
“Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, ta nghĩ mình cũng cần phải gửi lời cảm ơn vì đã có thể tận hưởng một cuộc sống học đường yên bình.”
Như thế này là đủ rồi. Tôi đã có thể trải nghiệm một cuộc sống học đường bình thường cùng với Achille và Camille.
Với những kỷ niệm này tiếp thêm sức mạnh, tôi có thể tiếp tục tiến lên.
************************
************************
* Cũng khoảng thời gian này, Camille đang lang thang gần nhà kính.
Giỏ hoa của nàng ấy tràn ngập với rất nhiều loại hoa vừa hái hôm nay.
“Hái thật nhiều, hái được thật nhiều ♪”
<Lựa chọn xuất hiện>
→ Đi thẳng về nhà
→ Lang thang thêm một lúc trước khi về nhà.
→ Đi tìm hiệu trưởng
**************************
Author: Nếu nàng ấy mà không về phòng trước khi Achille ghé thăm, cái kết Bị La chắc chắn sẽ xảy ra (cười).
Danh sách chương