“Cảm ơn vì hôm nay nhé, Tri-sama.”
Nhờ có cậu ấy mà tôi thu hoạch được rất nhiều loại thực vật khác nhau.
Tôi chắc là tôi sẽ có thể tạo ra được một hình xăm tuyệt vời.
“Cứ rủ tớ theo khi nào cậu tính ghé thăm nhà kính một lần nữa.”
“...Miễn là không dính trong tiết học.”
Cuối cùng thì Tria-sama đã cúp nguyên một buổi học chiều nay mà.
...Tôi có chút lo lắng về việc Beatrix hẳn là sẽ nổi sùng lên khi biết việc này.
“Ah-. đúng rồi Camille. Sau chuyện này, sao chúng ta không ghé phòng tớ để tán dóc một lúc?”
“Tán dóc?”
“Tớ muốn học thêm một vài điều về ma thuật của cậu.”
“Mmmn…”
Tôi thì ổn với chuyện này thôi, nhưng có vẻ như Achille sẽ lại nổi giận với tôi nữa mất, đúng không? Lần trước khi tôi một thân một mình ghé phòng Tria, tôi cuối cùng đã phải nhận khá khá bài giảng của Achille trong khi anh ấy đứng sừng sững ở đó như bức tượng Nioh.
Rồi sau đó là kabedon...và nụ hôn đầu của tôi.
“Uuu…”
Nếu tôi tái phạm cùng một việc lần nữa, tôi có cảm giác là lần này sẽ không chỉ ngừng lại ở việc hôn thôi đâu…
Tôi quyết định là sẽ từ chối.
Trong sự việc với Dominique, dù sao thì tôi đã tự tuyên bố là “Em chắc chắn sẽ không một thân một mình mà đi theo bất cứ người đàn ông nào khác ngoài anh, Royce-sama và Otou-sama.” mà…
“Tớ vẫn đang trong quá trình hồi phục, nên chắc là hôm nay thì không được rồi.”
“Ehhhhh-!?”
Tria nhìn cực kỳ bất mãn.
“Chẳng phải ghé chơi một chút cũng được sao? Mà dù cậu có nói là cậu đang trong quá trình hồi phục, chẳng phải trông cậu hoàn toàn ổn đó sao…”
“Không phải, nhưng mà… Uwoh-?”
Trong khi đang tìm lời để nói, tôi đã đạp lên một thứ gì đó.
L-, Là bẫy hả?
...Có vẻ không phải vậy. Dù sao thì chúng tôi cũng đang ở trong nhà kính mà.
“Ouchh.”
Tôi nghe một giọng nói, và khi tôi nhìn xuống…
Tôi đang đạp lên lưng của một người đàn ông trong bộ đồng phục công sở.
“Ah-, tôi xin lỗi.”
Tôi nhanh chóng nhấc chân ra.
Trong khi đang vô cùng thắc mắc là tại sao có người lại đi nằm dưới này làm gì, tôi vẫn quyết định sẽ xin lỗi trước cho chắc.
Người đàn ông mà tôi đạp phải đã ngồi lên một cách uể oải.
Nếu xét về tuổi người này thì khoảng đâu đó nửa sau cái tuổi hai mươi.
Ông ấy có một mái tóc bạc suôn mượt thả dài tới hông, và một cặp mắt hoàng kim lúc nào cũng mệt mỏi… Huh?
“Hiệu trưởng…?”
Tria lầm bầm trong sự bất ngờ.
“Hai trò không ở trong lớp học sao?”
“Tiết học kết thúc rồi mà ~”
Mặc dù Tria đã trả lời một cách tầm phào và xuồng xã, vị Hiệu Trưởng vẫn không có dấu hiệu gì là sẽ giận dữ.
Đột nhiên, Hiệu Trưởng ngước lên nhìn tôi.
“Ah-, Camille Rhodolite.”
“...Dạ có em, mà sao ạ…?”
Tại sao thầy ấy lại nhìn tôi với sự ngạc nhiên như vậy?
“Camille, trò…”
“WAKA-SAMAAAAAAAA-!”
Khoảnh khắc Hiệu Trưởng đang tính nói với tôi điều gì đó, từ phía cổng vào nhà kính vang lên tiếng hét giận dữ của Beatrix, người lúc này đang lao tới chỗ chúng tôi với gương mặt như của Hannya-san. Với một khí phách đáng kinh ngạc.
“Geh-, Bea-chin!”
Mặc Tria ngay lập tức tái mét.
“Xin lỗi nhé, Camille. Có gì bữa nào nói chuyện sau nhé-!”
Sau khi thốt ra câu đó, cậu ấy nhanh chóng lẩn đi theo hướng ngược lại với cổng vào nhà kính bằng một tốc độ tối đa.
“BA-...WAKA-SAMAAAA!”
Beatrix vẫn đuổi theo một Tria đang tìm cách trốn thoát.
Nh-, Nhanh vãi… Cứ thế này thì có vẻ như Tria sẽ bị tóm lại sớm thôi.
Cứ thế, hai người họ chạy ra khỏi nhà kính. Cầu cho cậu ra đi thanh thản.
“Mn? Huh?”
Vị Hiệu Trưởng mới nãy còn đang nằm dài ở đây, giờ đã không còn thấy đâu nữa.
“Biến mất?”
Không hề có dấu hiệu gì của việc đứng dậy và di chuyển, có vẻ như Hiệu Trưởng chỉ đơn giản là tan biến.
“Mình tự hỏi nó có phải là một loại ma thuật không nhỉ…”
Là Hiệu Trưởng của học viện này, có vẻ như thầy ấy hẳn phải là một ma thuật sư cực kỳ xuất chúng.
Tôi tự hỏi khi nãy thầy ấy tính nói gì với tôi…
Mà, sao cũng được. Dù sao thì tôi cũng sẽ gặp rắc rối nếu bị thầy ấy cho một bài giảng mà. Còn giờ thì thầy ấy đã biến mất rồi nên chắc cũng chẳng còn cách nào khác nhỉ.
Thật là tuyệt khi mà hôm nay tôi có thể thu hoạch được rất là nhiều hoa.
Nhờ có cậu ấy mà tôi thu hoạch được rất nhiều loại thực vật khác nhau.
Tôi chắc là tôi sẽ có thể tạo ra được một hình xăm tuyệt vời.
“Cứ rủ tớ theo khi nào cậu tính ghé thăm nhà kính một lần nữa.”
“...Miễn là không dính trong tiết học.”
Cuối cùng thì Tria-sama đã cúp nguyên một buổi học chiều nay mà.
...Tôi có chút lo lắng về việc Beatrix hẳn là sẽ nổi sùng lên khi biết việc này.
“Ah-. đúng rồi Camille. Sau chuyện này, sao chúng ta không ghé phòng tớ để tán dóc một lúc?”
“Tán dóc?”
“Tớ muốn học thêm một vài điều về ma thuật của cậu.”
“Mmmn…”
Tôi thì ổn với chuyện này thôi, nhưng có vẻ như Achille sẽ lại nổi giận với tôi nữa mất, đúng không? Lần trước khi tôi một thân một mình ghé phòng Tria, tôi cuối cùng đã phải nhận khá khá bài giảng của Achille trong khi anh ấy đứng sừng sững ở đó như bức tượng Nioh.
Rồi sau đó là kabedon...và nụ hôn đầu của tôi.
“Uuu…”
Nếu tôi tái phạm cùng một việc lần nữa, tôi có cảm giác là lần này sẽ không chỉ ngừng lại ở việc hôn thôi đâu…
Tôi quyết định là sẽ từ chối.
Trong sự việc với Dominique, dù sao thì tôi đã tự tuyên bố là “Em chắc chắn sẽ không một thân một mình mà đi theo bất cứ người đàn ông nào khác ngoài anh, Royce-sama và Otou-sama.” mà…
“Tớ vẫn đang trong quá trình hồi phục, nên chắc là hôm nay thì không được rồi.”
“Ehhhhh-!?”
Tria nhìn cực kỳ bất mãn.
“Chẳng phải ghé chơi một chút cũng được sao? Mà dù cậu có nói là cậu đang trong quá trình hồi phục, chẳng phải trông cậu hoàn toàn ổn đó sao…”
“Không phải, nhưng mà… Uwoh-?”
Trong khi đang tìm lời để nói, tôi đã đạp lên một thứ gì đó.
L-, Là bẫy hả?
...Có vẻ không phải vậy. Dù sao thì chúng tôi cũng đang ở trong nhà kính mà.
“Ouchh.”
Tôi nghe một giọng nói, và khi tôi nhìn xuống…
Tôi đang đạp lên lưng của một người đàn ông trong bộ đồng phục công sở.
“Ah-, tôi xin lỗi.”
Tôi nhanh chóng nhấc chân ra.
Trong khi đang vô cùng thắc mắc là tại sao có người lại đi nằm dưới này làm gì, tôi vẫn quyết định sẽ xin lỗi trước cho chắc.
Người đàn ông mà tôi đạp phải đã ngồi lên một cách uể oải.
Nếu xét về tuổi người này thì khoảng đâu đó nửa sau cái tuổi hai mươi.
Ông ấy có một mái tóc bạc suôn mượt thả dài tới hông, và một cặp mắt hoàng kim lúc nào cũng mệt mỏi… Huh?
“Hiệu trưởng…?”
Tria lầm bầm trong sự bất ngờ.
“Hai trò không ở trong lớp học sao?”
“Tiết học kết thúc rồi mà ~”
Mặc dù Tria đã trả lời một cách tầm phào và xuồng xã, vị Hiệu Trưởng vẫn không có dấu hiệu gì là sẽ giận dữ.
Đột nhiên, Hiệu Trưởng ngước lên nhìn tôi.
“Ah-, Camille Rhodolite.”
“...Dạ có em, mà sao ạ…?”
Tại sao thầy ấy lại nhìn tôi với sự ngạc nhiên như vậy?
“Camille, trò…”
“WAKA-SAMAAAAAAAA-!”
Khoảnh khắc Hiệu Trưởng đang tính nói với tôi điều gì đó, từ phía cổng vào nhà kính vang lên tiếng hét giận dữ của Beatrix, người lúc này đang lao tới chỗ chúng tôi với gương mặt như của Hannya-san. Với một khí phách đáng kinh ngạc.
“Geh-, Bea-chin!”
Mặc Tria ngay lập tức tái mét.
“Xin lỗi nhé, Camille. Có gì bữa nào nói chuyện sau nhé-!”
Sau khi thốt ra câu đó, cậu ấy nhanh chóng lẩn đi theo hướng ngược lại với cổng vào nhà kính bằng một tốc độ tối đa.
“BA-...WAKA-SAMAAAA!”
Beatrix vẫn đuổi theo một Tria đang tìm cách trốn thoát.
Nh-, Nhanh vãi… Cứ thế này thì có vẻ như Tria sẽ bị tóm lại sớm thôi.
Cứ thế, hai người họ chạy ra khỏi nhà kính. Cầu cho cậu ra đi thanh thản.
“Mn? Huh?”
Vị Hiệu Trưởng mới nãy còn đang nằm dài ở đây, giờ đã không còn thấy đâu nữa.
“Biến mất?”
Không hề có dấu hiệu gì của việc đứng dậy và di chuyển, có vẻ như Hiệu Trưởng chỉ đơn giản là tan biến.
“Mình tự hỏi nó có phải là một loại ma thuật không nhỉ…”
Là Hiệu Trưởng của học viện này, có vẻ như thầy ấy hẳn phải là một ma thuật sư cực kỳ xuất chúng.
Tôi tự hỏi khi nãy thầy ấy tính nói gì với tôi…
Mà, sao cũng được. Dù sao thì tôi cũng sẽ gặp rắc rối nếu bị thầy ấy cho một bài giảng mà. Còn giờ thì thầy ấy đã biến mất rồi nên chắc cũng chẳng còn cách nào khác nhỉ.
Thật là tuyệt khi mà hôm nay tôi có thể thu hoạch được rất là nhiều hoa.
Danh sách chương