“Camille, Camille?”

Cốc, cốc, tiếng gõ cửa phòng tôi.

“Hú hồnnn! Mình vừa về kịp lúc.”

Phi vào phòng qua đường cửa sổ, tôi thu nhỏ cây bút lông. Tôi che cái giỏ hoa bằng mấy bộ đồ và đẩy chúng vào góc phòng.

Đã xong, toàn bộ chứng cứ đều đã bị thủ tiêu.

Nếu anh ấy mà phát hiện tôi lẻn ra ngoài, anh ấy chắc chắn sẽ nổi điên lên với tôi cho mà xem, đúng không? “Em ra ngay đây, được chứ ~?”

Khi tôi mở cửa, kèm theo một tiếng click, quả nhiên, Achille đang đứng ngay đó.

“Achille, chuyện gì vậy?”

“...Anh mới là người nên hỏi em đang làm gì vậy.”

Achille nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ. … T-, tôi vẫn chưa bị lộ đâu ha, đúng không?

“Kh-, Không có gì đặc biệt cả? Em chỉ đang ngủ thôi, anh biết không?”

“Hm ~mm?”

Mắt anh ấy nheo lại. Chết tôi… Cái gương mặt này nói với tôi rằng chắc chắn anh ấy đang có vấn đề gì đó.

Ngay lúc này, tôi đang tuyệt vọng đấu tranh lại cái cảm giác thôi thúc muốn ngay lập tức bò xuống sàn trong tư thế quỳ gối tạ tội.

“H, Hay là… muốn vào trong không?”

Khi tôi kéo tay anh ấy, anh ấy ngoan ngoãn đi theo.

Tôi để anh ấy ngồi xuống cái ghế sofa mềm mịn và đặt trà kế bên.

Tôi đang tính sẽ ngồi đối diện anh ấy, nhưng anh ấy đã kéo tay tôi và cuối cùng tôi lại ngồi xuống cạnh bên.

“Camille…”

Achille đang hành động có hơi lạ lùng nhỉ.

“Anh đang làm gương mặt nghiêm trọng lắm đó. Có chuyện gì vậy?”

Achille nhìn như đang suy nghĩ điều gì đó một lúc, nhưng rồi sau đó anh ấy nhìn thẳng vào mặt tôi và nói.

“...Camille, anh,”

“Mn?”

“Anh… Và Điện Hạ nữa, đã quyết định sẽ rời khỏi học viện.”

“Rời khỏi?”

“Phe thường dân cực đoan đang phát triển mạnh mẽ hơn dự tính…Để ngăn chặn chuyện này, Điện Hạ phải quay trở về lâu đài. Anh quyết định sẽ theo cùng ngài ấy.”

... Câu chuyện tự nhiên chuyển sang một chủ đề không tin nổi một cách bất ngờ luôn đấy, anh biết không?

“U-, Um,”

“Camille, em muốn làm gì?”

Chẳng phải dường như là cả Royce-sama và Achille đều đã xác định tư tưởng là sẽ nghỉ học hết rồi sao?

Chuyện quái gì đã xảy ra trong lúc tôi đang đi hái hoa vậy…?

TÌnh hình chuyển biến nghiêm trọng hơn tôi nghĩ. Cái kết Cuộc Nổi Dậy có khả năng sẽ xảy ra thật lắm đây.

… Trong trường hợp đó, tôi chỉ có duy nhất một câu trả lời.

“Vậy thì em cũng sẽ nghỉ học luôn.”

“Camille? Như vậy có thực sự ổn không? Khi mà lại quyết định một cách đột ngột như vậy…”

“Dù sao thì ngay từ đầu, việc em vào trường này vốn là để bảo vệ Royce-sama khỏi mọi nguy hiểm mà thôi. Giờ chuyện thành ra như vầy rồi, em nghĩ là kiểu gì cũng sẽ có những việc mà em cần phải làm.”

Vì vài lý do mà Achille đang làm một biểu cảm đau khổ.

“Achille? Không sao đâu, anh không cần phải lo lắng. Em sẽ hợp tác với cả hai người mà. Nghe có vẻ như sẽ rất khó khăn để có thể dập tắt được những kẻ cực đoan, nhưng nếu là em thì em vốn đã thành thạo ma thuật tới một mức độ nào đó rồi mà, đúng không?”

“Không phải vậy… Không phải vậy đâu, Camille.”

“...Không phải?”

Từ ghế cạnh bên, Achille ôm lấy tôi.

“Anh không muốn em giúp đỡ bọn anh…”

“Eh-, tại sao chứ?”

Chẳng lẽ là do tôi đã cản trở hai người họ nhiều tới vậy sao? Có chút sốc à nha.

“Thay vì vậy… tại sao em lại không hiểu chuyện đó chứ? Giúp đỡ bọn anh trấn áp đám cực đoan có nghĩa là em sẽ phải làm rất nhiều việc nguy hiểm đó, em hiểu không?”

Ahhh, thì ra ý anh ấy là vậy…

“Em chắc chắn là biết chuyện đó mà. Và dù có nguy hiểm đi nữa, vẫn ổn thôi.”

“Tùy theo cách mà sự việc diễn ra, em có thể sẽ phải gây thương tích hay thậm chí phải giết những người cực đoan đó, em biết không?”

“Uu-...”

Achille biết chuyện đó. Trong quá khứ, tôi đã từng giết một người khác.

Khi tôi lên sáu, tôi đã tước đi mạng sống của một kẻ xấu khi hắn nhắm tới việc ám sát Royce-sama

Và lần đó, tôi đã khóc lóc, run rẩy trước mặt anh ấy. Đó là lý do mà tới giờ này anh ấy vẫn còn lo lắng.

“Nh-, Nhưng mà… Em giờ đã khác với khi đó rồi.”

Nói dối đó.

Kể từ khi đó, tôi vẫn chưa hề giết bất cứ một người nào khác. Cái thứ mà tôi giết duy nhất chỉ có mấy con quái.

Nhưng tôi biết rằng tôi sẽ không thể cứ mãi thế này.

Việc trở thành cận vệ cho Royce-sama đồng nghĩa với việc tôi chắc chắn sẽ phải giết người lần nữa.

“...Em nói dối. Em đang sợ hãi này.”

Achille có thể dễ dàng nhìn thấu lời nói dối của tôi. Vì nhiều lý do Achille đã nhận ra tôi đang nói dối.

“Anh không muốn em gặp nguy hiểm, và cũng không muốn em bị tổn thương. Nên nếu có thể, anh muốn em đứng ngoài cuộc chiến lần này, và cứ ở yên trong dinh cơ Hầu Tước.”

Tay trái anh ấy đang vuốt ve lưng tôi đầy trìu mến.

Tôi vui khi Achille đã lo lắng cho tôi.

“Nhưng mà, em…”

“Nó ổn mà, anh biết. Em sẽ muốn giúp đỡ Điện Hạ bằng bất cứ giá nào, đúng không?”

Achille nở một nụ cười buồn, khiến tôi cứ có cảm giác như mình đang làm việc gì đó cực kỳ không thể tha thứ đối với anh ấy.

“...Achille, xin lỗi.”

Bởi vì lo cho tôi nên anh ấy mới không muốn tôi dính líu tới vấn đề của đám người cực đoan này.

Và bất chấp việc đã biết về cảm xúc của anh ấy, tôi vẫn không hề có ý định sẽ thay đổi hành động của mình.

Không cách gì mà anh ấy lại không cảm thấy bất mãn với chuyện này được, nhưng dẫu vậy anh ấy vẫn ưu tiên cho sự lựa chọn của tôi.

Tôi không muốn anh ấy làm cái vẻ mặt buồn bã này, nhưng suy nghĩ của tôi sẽ chẳng thay đổi được gì cả…

Tôi không biết mình nên làm gì đây.

Trước khi nhận ra, tôi đã ôm lấy gương mặt Achille.

“Xin lỗi, em xin lỗi. Nhưng cảm ơn anh đã cho lắng cho em.”

Anh ấy, vị hôn phu luôn luôn, lúc nào cũng lo lắng cho sự an nguy của tôi còn hơn cả chính bản thân tôi tự lo cho mình. Mà dù vậy, tôi vẫn không thể làm theo mong muốn của anh ấy.

“Camille…”

Đây là một trong số những dịp hiếm hoi mà anh ấy bị đóng băng với hai mắt mở to.

Nhưng, có vẻ như anh ấy ngay lập tức khôi phục và nhẹ nhàng vòng tay ôm lại tôi.

“Anh không hề có ý định sẽ để em lao vào nguy hiểm một mình đâu đấy, em biết không.”

Nhưng thành thật mà nói thì công việc của Achille vốn không phải là chiến đấu. Anh ấy thuộc kiểu tính toán hơn.

Sẽ rất kinh khủng nếu vì một chuyện gì đó mà một Achille xuất chúng lại bị thương.

“Em còn lo cho anh sẽ bị thương hơn nữa đó, Achille. Ah-, đúng rồi, em phải tạo ra hình xăm ma thuật để bảo vệ anh nữa.”

“...Hình xăm?”

Achille nhìn vào tôi với biểu cảm mơ hồ.

“Mn, mn! Cứ mong đợi tin tốt đi, được chứ?!”

Có hàng núi chuyện mà tôi phải làm trước khi rời khỏi học viện. Tinh thần chiến đấu của tôi đang bùng cháy.

Bên cạnh tôi, Achille đang mắng tôi vì một lý do nào đó mà hoàn toàn không hề nhận ra tinh thần chiến đấu đang âm thầm thiêu đốt trong trái tim này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện