Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ngay khi Nhất Minh rời khỏi Âm Phong Thành không bao lâu, một đạo huyền quang phóng lên tận trời, đồng dạng cũng hướng về Độc Hành Tông phóng đi.
Tốc độ của đạo huyền quang này kỳ thực cũng không nhanh, ẩn ẩn bên trong còn nhìn thấy một tên mập mạp béo ú với bộ y phục màu vàng tung bay bốn phía, hai mắt tràn đầy tinh quang, khóe miệng còn nhịn không được cười lên ha hả, ngữ khí rất là kích động!
“Đại ca, người kia chính là đại ca không sai, ha ha ha!”
Chư Bát đuổi theo phía sau, hắn cũng không nghĩ tới đại ca sẽ hành động nhanh như vậy, hắn vốn dĩ chạy tới Âm Phong Thành là vì chờ đợi một khoảng thời gian, phòng ngừa lúc đại ca hành động mà hắn không kịp hay biết.
Có thể còn không đợi hắn tại Âm Phong Thành chờ đợi bao lâu, đại ca liền đã xuất hiện!
Gần nửa ngày trôi qua, Nhất Minh dựa theo cực tốc của bản thân đã đuổi tới phụ cận Độc Hành Tông, nhìn thấy một tòa sơn phong bàn bạc xuất hiện trong tầm mắt, trong đó còn có một cỗ khí tức khiến cho hắn cảm giác chán ghét đồng thời, cũng ẩn chứa một loại mùi hương rất là tà môn.
Trình độ nào đó, cùng với Độc Lâm cũng không quá khác biệt.
Mà tòa sơn phong này, chiếm hữu cả một khu địa vực vô cùng to lớn, nó không những tản mác ra âm lãnh, mà phảng phất như còn chất chứa một loại quỷ dị nào đó.
Nhất Minh chỉ đưa mắt nhìn qua một chút, thân thể đều không tự chủ sinh ra cảm giác báo động mãnh liệt!
Toàn bộ tòa sơn phong này, chính là Độc Hành Tông.
Chỉ là nhìn sơ một chút, hắn có một loại cảm giác rất là bất an, nhưng loại cảm giác này lúc ẩn lúc hiện, khiến hắn vô pháp xác định là có phải đến từ tòa sơn phong này hay không, hay là đến từ một nơi nào khác.
Giờ khắc này, vô luận ban ngày hay là ban đêm, đều không quá khác biệt, toàn bộ địa vực đều bị hắc vân che phủ, lâm vào bóng đêm tĩnh mịch đồng thời, cả một khu địa vực ở xung quanh tòa sơn phong đều không có quá nhiều tiếng vang.
Tất cả, đều lâm vào yên tĩnh!
Thế là, đại địa bên dưới lâm vào trầm mặc, thương khung cũng trầm mặc, một mảnh lờ mờ cùng âm lãnh vờn quanh bốn phía, Thái Dương cũng vô pháp chiếu vào bên trong, đều bị mây đen, toàn bộ che phủ.
Mãi cho tới khi lôi đình nổ tung trên không, truyền ra thanh âm, hóa thành sấm nộ lóe lên rồi biến mất, thẳng tới từng hạt mưa chậm rãi rơi xuống, càng lúc càng lớn, nơi đây mới được coi là có thanh âm phát ra, truyền vào trong tai của hắn.
Loại cảm giác đè nén cùng khó thở này, Nhất Minh đã trải qua không biết bao nhiêu lần, cho nên hắn cũng không quá lạ lẫm, nhanh chóng tìm một nơi bí mật gần đó, ngồi xuống đả tọa.
Thời gian, chậm rãi trôi qua.
Hắn đã tại nơi này đả tọa hai canh giờ, cũng thấy được không ít võ giả hướng về tòa sơn phong phóng đi.
Những người này đa phần đều là nửa bước chân nguyên, trên người đều mặc một bộ y phục thống nhất, y phục màu tím, thắt lưng màu đen, sau lưng còn thêu lên một cái chữ “Độc” rất to màu trắng, nhìn vào liền biết là đệ tử của Độc Hành Tông không sai.
Nhiều võ giả ra ra vào vào như vậy, hẳn là đang thi hành nhiệm vụ nào đó, hắn ngồi xếp bằng hồi lâu cũng không có nhìn thấy bất kỳ tu sĩ nào hiện thân, điều này khiến hắn cũng có một chút nhíu mày.
“Thời gian ước định đã không sai biệt lắm, chẳng lẽ tên kia hắn gặp phải bất trắc gì hay sao?” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, đưa mắt nhìn về tòa sơn phong ở phía trước, sắc mặt âm trầm.
Tiểu Linh nàng cũng nhịn không được hiện ra thân hình, ngồi tại trên đầu vai của hắn, nhàn nhã thoải mái: “Nếu như người kia không đến, tiểu tử ngươi định làm cái gì?”
“Hắn sẽ đến, có lẽ là sẽ chậm một chút.” Nhất Minh bình tĩnh truyền ra thoại ngữ, “Cô đã từng nói, Ám Điện không phải nhìn từ bề ngoài đơn giản như vậy, những người trong tổ chức này mặc dù không có ràng buộc lẫn nhau, nhưng đứng trước lợi ích, ai lại sẽ chê ít đâu?”
“Ta tin tưởng hắn sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện, đến khi đó, ta mang cô đi dạo một vòng ở bên trong Độc Hành Tông, như thế nào?”
Nói tới đây, khóe miệng của Nhất Minh lộ ra một vệt nụ cười, trong mắt càng là có từng tia tinh mang lộ ra, khiến cho không khí xung quanh cũng lạnh hơn mấy phần.
“Tốt a!” Tiểu Linh cười lên hắc hắc, nàng biểu lộ so với Nhất Minh càng gian xảo hơn, hiển nhiên minh bạch ý tứ của hắn là như thế nào.
“Tiểu tử ngươi chuẩn bị cũng đầy đủ quá a, nhưng rất tiếc là tiểu tử ngươi còn thiếu một chút.” Tiểu Linh nhìn sang Nhất Minh nhếch lên một vệt nụ cười thần bí, chờ mong tên nhóc này hiếu kỳ hỏi lấy chính mình.
“Ồ?” Nhất Minh biểu lộ kinh ngạc, “Không biết cô nói còn thiếu là nói cái gì?”
Hắn đã từng suy nghĩ qua, muốn xông vào Độc Hành Tông thì cần phải có người ngăn chặn tên Bán Thần kia, thế là hắn ban bố nhiệm vụ mời cường giả của Ám Điện xuất thủ.
Đối với hộ tông đại trận, hắn đã cùng với Tô Tĩnh Tuyền cô nàng kia đổi lấy không ít Phá Trận Phù, cuối cùng là đề phòng nguy hiểm bất ngờ ập tới, hắn có Truyền Tống Phù để bảo mệnh.
Hắn quả thật không biết, chính mình còn thiếu cái gì?
Tiểu Linh nhìn hắn biểu hiện như vậy, đáy lòng cũng không khỏi dâng lên một loại cảm giác thành tựu, cười ha hả nói ra:
“Tiểu tử ngươi mặc dù đã chuẩn bị không ít đồ tốt, nhưng ngươi đã từng nghĩ chính mình phải dùng thân phận gì để xuất hiện hay là không? Chẳng lẽ ngươi nói với ta, ngươi định dùng hình dạng này xuất hiện trước mắt mọi người?”
“Có gì không ổn sao?” Nhất Minh nghi hoặc hỏi.
“Đương nhiên là không ổn!” Tiểu Linh trừng hắn liếc mắt, “Ngươi thử nghĩ xem, một tên có chiến lực mạnh mẽ xuất hiện tại bên trong Độc Hành Tông, hơn nữa hắn còn mất đi một cánh tay phải, người ta sẽ nghĩ tới cái gì?”
“Hơn nữa, ngươi đã dùng cái thân phận này xuất hiện ở Hà Thành đánh tan Huyết Ma Đường, bọn hắn đương nhiên sẽ chú ý tới ngươi, bây giờ tiểu tử ngươi lại xuất hiện ở Độc Hành Tông, mà Độc Hành Tông đang cùng với Quang Minh Điện giao chiến, lại có người hướng vào Độc Hành Tông xuất thủ, bọn hắn sẽ nghĩ tới cái gì?”
“Bọn hắn sẽ nghĩ cái tên này dù ít dù nhiều cũng sẽ cùng với Quang Minh Điện có quan hệ.”
“Cuối cùng, những người của Ám Điện chưa chắc là sẽ chú ý tới ngươi, nhưng nếu chỉ cần có người lưu tâm một chút, bọn hắn liền có thể từ những dấu vết này đại khái đoán được thân phận của ngươi, tất cả những thứ này, đều đồng thời hướng thẳng vào cùng một người, ngươi nói xem?”
“Quang Minh Điện, Nhất Minh!” Nhất Minh thì thào nói ra một câu.
“Thông minh!” Tiểu Linh vỗ vào đầu hắn khen một câu, “Ta còn tưởng đâu tiểu tử ngươi ngốc đến nỗi còn không có nghĩ ra chứ.”
Nghe được Tiểu Linh nhắc nhở, hắn mới minh bạch những vấn đề này, chính hắn quả thật là trẻ người non dạ, so với lão bà bà sống vạn năm như Tiểu Linh thì quả thật là còn non lắm.
Đương nhiên, những lời này hắn chỉ dám nghĩ ở trong đầu, cũng không dám nói ra bên ngoài, trừ phi hắn không muốn sống!
Đã minh bạch được thiếu sót của bản thân, Nhất Minh hắn cũng âm thầm tính toán một chút, cân nhắc làm sao cho “hai người” này không hề có dính dáng, đó mới là tốt nhất.
Thứ nhất là về thân phận của bản thân, “Nhất Minh” là một binh tu dùng đao, so với “Kim Hồng Tước” dùng nhục thân để đối địch hoàn toàn không hề dính dáng gì với nhau, điều này hẳn là có thể thực hiện.
“Nhất Minh” thì đã mất một cánh tay từ lâu, để tránh cho người khác nghi ngờ, “Kim Hồng Tước” phải hoàn mỹ còn hai cánh tay mới được.
Đối với chuyện này kỳ thực cũng không khó thực hiện, một là dùng khí huyết ngưng tụ thành một cánh tay mới, nhưng điều này khiến cho cánh tay cũng hóa thành huyết sắc, rất dễ bị người phát giác cánh tay này là do khí huyết hóa thành, vậy thì cũng không mang đến tác dụng quá lớn.
Hai chính là mang Dĩ Giả Loạn Chân tiến thêm một bước, hẳn là có thể hoàn mỹ thay đổi thân hình, nhưng đổi lại thì chiến lực sẽ giảm xuống một thành.
Đối với hai cách này, cách nào cũng đều có chỗ xấu và chỗ tốt, nhưng hắn rất nhanh liền quyết định chọn cách thứ hai, dù sao thì mang khí huyết hóa thành cánh tay, chẳng khác nào là nói cho người khác biết cánh tay này cũng không phải đồ thật.
Lần trước hắn còn 783 Linh điểm, cộng thêm số linh điểm tích góp trong lần xuất thủ ở Hà Thành, linh điểm đã tăng lên tới 1976, trong đó gần một nghìn linh điểm tăng lên hẳn là thu được từ những tên tu sĩ chân nguyên cảnh kia.
Hắn cũng không có chần chờ, lập tức hao tổn 500 Linh Điểm mang Dĩ Giả Loạn Chân tăng lên tầng thứ hai, ngay khi tăng lên trong sát na, tâm thần của hắn lại lần nữa bị kéo vào một cái không gian vô cùng tĩnh mịch, không hề có bất cứ thứ gì.
Nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc này, khóe miệng của Nhất Minh không khỏi co quắp!
Mà ở bên ngoài, Tiểu Linh đồng dạng cũng nhận ra trên người của hắn có gì đó khác thường, loại khác thường này trước đó nàng cũng đã gặp qua rất nhiều lần.
Nhìn thấy cả người của hắn đều lâm vào yên tĩnh, trên thân không hề có một chút khí tức nào phát ra, hai mắt nhắm nghiền, hoàn toàn vong ngã!
“Tên nhóc này, đây là lâm vào đốn ngộ!” Tiểu Linh trừng lớn hai mắt, cho dù trước kia nàng cũng đã gặp qua không ít lần, nhưng nàng vừa nói xong hắn liền lâm vào loại trạng thái này, đây là đang lĩnh ngộ một loại công pháp nào đó đi.
“Nhất niệm liền có thể đốn ngộ, tiểu tử này quả thật là yêu nghiệt a!” Tiểu Linh không khỏi tặc lưỡi, nàng càng nhìn Nhất Minh càng thêm tán thưởng, không biết hắn đang đốn ngộ cái gì, hẳn là cùng với công pháp của Hồng Trần lão già kia thoát không khỏi liên quan.
Thời gian, chậm rãi trôi qua.
Bất tri bất giác nàng đã hộ pháp ở bên cạnh của hắn gần nửa ngày thời gian, trong trạng thái đốn ngộ, toàn thân của hắn đều phảng phất như không còn sinh cơ, nếu không phải nàng đã gặp qua một vài lần, e rằng đã tưởng tên nhóc này đã vẫn lạc luôn rồi chứ.
Mà cũng vào lúc này, Thái Dương đã hoàn toàn lắng xuống, toàn bộ địa vực đều lâm vào bóng đêm vô tận, chỉ còn lại từng tòa kiến trúc nguy nga tại trên sơn phong phát ra tử sắc quang mang, phát ra quỷ dị đồng thời, cũng khiến cho người ta cảm giác hàn lãnh thấu xương.
Giờ khắc này, hộ tông đại trận của Độc Hành Tông vẫn không ngừng lóe lên rồi biến mất, hẳn là có không ít đệ tử ra ra vào vào, cho nên đại trận mới có biểu hiện như vậy.
Tất cả các đệ tử đều vẫn như thường lệ, vẫn làm nhiệm vụ như thường ngày, tất cả tưởng chừng như không có chuyện gì xảy ra, trên mặt của những đệ tử này đều phát ra hồng quang rực rỡ, hẳn là thu hoạch không nhỏ.
Có thể trong một cái nháy mắt, một cỗ ba động cực kỳ kinh khủng từ giữa không trung hàng lâm mà xuống, khí tức cường đại bao phủ toàn bộ tòa sơn phong đồng thời, cũng ép những tên võ giả này nổ tung thành từng mảnh huyết vụ.
Huyết dịch tung bay, thương khung phảng phất như lôi thần nổi giận, từng đầu thiểm điện liên tiếp bạo khai, ánh lên lam quang ngút trời, đồng dạng cũng có mưa to mang từng mảnh huyết vụ chôn vùi xuống đại địa bên dưới.
Tiếp theo đó, chính là một tiếng hừ lạnh từ bên trong Độc Hành Tông vang lên, nương theo tử quang phóng lên tận trời đồng thời, thanh âm cũng đồng dạng truyền khắp bốn phương tám hướng.
“Các hạ người nào? Vì sao lại đối với những đệ tử của Độc Hành Tông hạ thủ? Nếu như ngày hôm nay không cho chúng ta một cái bàn giao, e rằng mọi chuyện không có bỏ qua dễ dàng như vậy.”