Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Đông Nam đạo, thoạt nhìn như vô cùng đơn sơ, nhưng thực chất được phân hóa thành bốn cái khu vực.
Mà bốn cái khu vực này, lần lượt được Bách Hoa Tông, Long Hổ Môn, Quang Minh Điện và cuối cùng là Độc Hành Tông chiếm cứ.
Mỗi khu vực, đều có một loại đặc thù riêng.
Chẳng hạn như nói Bách Hoa Tông, khắp nơi đều là hoa hoa thảo thảo, linh khí đều ẩn chứa một loại mùi hương đặc thù, có thể khiến cho các tu sĩ cảm giác thoải mái và dễ chịu.
Mà Độc Hành Tông, thì hoàn toàn ngược lại.
Tại trong địa vực này, khắp nơi đều tản mác ra một loại khí tức khiến cho người ta cảm giác không thoải mái, những người vừa mới tới nơi này đều có cảm giác hoa mắt cùng buồn nôn, nhưng đối với người bản địa, bọn họ dường như đã tập mãi thành thói quen.
Linh khí ở nơi này như có một loại đặc thù nào đó, những võ giả sinh hoạt lâu dài ở nơi đây đều cảm giác linh lực của bản thân tựa hồ cũng đồng dạng sinh ra biến hóa, mà loại biến hóa này cũng không quá rõ ràng.
Chỉ là những võ giả này, hầu như đối với việc luyện hóa Lục Tinh Thạch rất là thuận lợi, cũng không biểu lộ quá nhiều thống khổ đồng thời, võ giả ngưng tụ ra nguyên dịch rất là nhẹ nhõm.
Cũng vì lý do này, mà có rất nhiều võ giả đến bái nhập vào các thế lực phụ thuộc của Độc Hành Tông.
Còn riêng Độc Hành Tông, thỉnh thoảng mới chiêu thu đệ tử một lần, mà một lần chiêu mộ cũng không quá nhiều, khiến cho các võ giả cũng không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Tại trong một tòa thành trì nào đó, Nhất Minh hắn đi dạo một vòng mới biết tòa thành trì này được gọi là Âm Phong Thành, cũng minh bạch một chút sự tình ở nơi đây.
Âm Phong Thành, chính là tòa thành trì do Độc Hành Tông dựng lên, có thể nói là một trong những sản nghiệp của tông môn này cũng không sai.
Nhằm hấp dẫn nhiều người đến nơi này tìm kiếm bảo hộ cùng che chở đồng thời, cũng sẵn tiện cho việc chọn lựa ra những mầm mống tốt cho tông môn vung trồng.
Khi hắn vừa truyền tống tới đây, đã có không ít thủ vệ tiến lên hỏi thăm lai lịch của hắn, sau khi dò xét hắn chỉ là một tên đơn thuần võ giả về sau, những thủ vệ này cũng không có làm khó, phất tay liền cho qua.
Quan sát một vòng về sau, Nhất Minh liền thấy những võ giả truyền tống đến nơi này quả thật không ít.
Đặc biệt là chiến sự đang diễn ra tại trong địa vực của Quang Minh Điện, những võ giả này đều phân ra bốn phương tám hướng né tránh, cho nên khoảng thời gian này Âm Phong Thành rất là náo nhiệt.
Chính vì vậy mà hắn mới thuận lợi bước ra khỏi khu vực truyền tống, dạo bước trên đại lộ của Âm Phong Thành.
Phóng nhãn nhìn lại, tòa thành này tồn tại không ít luyện khí cùng luyện đan tác phường, có những nơi do độc nhân dựng lên, có nơi là nhiều người cùng hợp tác tạo thành.
Số lượng nhiều, chí ít đoạn đường này đi qua, hắn đã thấy trên dưới mười mấy tòa tác phường như vậy.
Luyện khí thì không cần phải nói, nhưng luyện đan thì đa phần đều là sử dụng độc thảo để luyện chế.
Không biết có phải là do linh khí ở nơi này có chút đặc thù hay không, các linh tài địa bảo đều phần lớn ẩn chứa kịch độc, chỉ có một số ít là linh thảo bình thường, không có kịch độc.
Mà bằng một cách thần kỳ nào đó, những độc thảo này đều được luyện chế thành đan dược thích hợp phụ trợ cho các tu sĩ tu luyện, điều này khiến hắn không khỏi nghĩ đến “Độc Lâm”.
Cẩn thận cảm ứng một chút, linh khí nơi này mặc dù ẩn chứa một chút đặc thù, nhưng so với Độc Lâm vẫn còn kém xa lắm.
Hắn cũng không có cảm giác được loại cảm giác âm lãnh quanh quẩn bên trong linh hồn, mà lại thấy được nơi này tỏa ra sinh cơ rất là nồng đậm.
Tiếng rao hàng của những nữ tu sĩ, cùng tiếng đinh đinh đang đang từ trong luyện khí tác phường xông ra, kết hợp với thanh âm trò chuyện của rất nhiều võ giả, một bầu không khí phi thường náo nhiệt hiện ra trước mắt của hắn.
Còn có loại cảm giác nóng bức từ trong những luyện đan phường tán ra, mùi thuốc cũng theo đó mà tung bay bốn phía, càng khiến cho mảnh khu vực này tràn đầy ấm áp.
Có thể thương khung ở bên trên vẫn bị mây đen bao phủ dày đặc, cảm giác ấm áp cũng không kéo dài được bao lâu, rất nhanh liền bị đại phong xua tan, lạnh lẽo cùng ấm áp đồng thời xen lẫn, rất là vi diệu.
Mỗi thời mỗi khắc đều có đại lượng võ giả cùng tu sĩ ra ra vào vào tiến hành mua bán, mỗi một người ra vào đều không thoát khỏi thủ vệ canh phòng ở đây, thậm chí còn thấy được tu sĩ bị gông xiềng khóa lại, toàn thân đều là máu tươi khắp người, khí tức càng là suy yếu đến cực điểm.
Đối với những người này, Nhất Minh chỉ đưa mắt nhìn xem một chút, liền có người hướng về phía hắn trông lại, khóe miệng nhe ra, biểu lộ dữ tợn cùng sát ý tỏa ra không cách nào che giấu.
Phảng phất như một đầu dã thú bị dồn vào đường cùng, không thể không hiện ra nanh vuốt, tìm kiếm sinh lộ.
Song phương giao hội trong sát na, tên tù nhân bị gông xiềng khóa lại lập tức nổi điên quát to một tiếng, thân hình hướng về phía Nhất Minh lao tới, chiếc miệng lớn há ra, nhắm thẳng vào cổ của hắn hung hăng khẽ cắn.
Có thể trong mắt tràn đầy hung ác không cách nào che giấu, mặc dù hai tay có bị gông xiềng bao quanh, cũng không ngăn được hắn vùng vẫy lần cuối.
Trong lúc nhất thời, một đám thủ vệ cũng không kịp làm ra phản ứng, toàn thân đều bị hành động của tên tù nhân hung ác làm giật nảy mình, cả đám chỉ kịp hoảng hốt hô lên hai tiếng “không tốt” còn lại liền trơ mắt nhìn tên tù nhân hung ác lao tới.
Mắt thấy tên tù nhân này sắp sửa mang một người cắn ch.ết tại chỗ, tràn cảnh máu tươi bắn tung tóe phun ra, khiến cho tâm thần của bọn hắn không khỏi run lên!
Bọn hắn minh bạch, nếu như để tên này hấp thu được máu tươi sẽ là cái tình trạng gì, e rằng cả đám chính mình sẽ phải ch.ết ngay lập tức.
Với thực lực của bọn hắn, nếu để cho tên tù nhân khôi phục một ít lực lượng, bọn hắn còn lâu mới có khả năng khống chế được tên tù nhân này.
Đến khi đó, những người ở quanh đây đều gặp phải tai họa ngập đầu, cảnh tượng như vậy tại trong não hải của một đám thủ vệ không ngừng bạo khởi đồng thời, sắc mặt của bọn hắn càng thêm trắng bệch.
Nhưng ngoài ý liệu của một đám thủ vệ là, ngay khi tên tù nhân tiếp cận tới thanh niên võ giả kia trong nháy mắt, liền thấy thanh niên hướng về phía tên tù nhân tung ra một cước.
Oanh một tiếng, lực đạo mạnh mẽ khiến thân thể của tên tù nhân suýt nữa chia năm xẻ bảy, một chân xuyên qua, cả người của tên tù nhân đính thẳng trên chân của hắn, máu tươi phun ra, trong mắt càng là tràn đầy hoảng sợ và kinh hãi!
Cảm giác tử vong bao phủ tới gần, cho dù bọn hắn có hung ác bao nhiêu đi chăng nữa, cũng đối với cái ch.ết tràn ngập giãy dụa.
Vẫy chân một cái, thân thể của tên tù nhân bay thẳng ra ngoài, mạnh mẽ đập vào kiến trúc vang lên một tiếng động to lớn, bụi mù bốc lên, toàn trường yên tĩnh.
Hàn phong thổi qua, cuốn theo bụi mù rất nhanh liền tán đi, lộ ra một thân ảnh máu me đầm đìa, thoi thóp nằm trong đống đổ nát, không ngừng hô hấp.
Động tĩnh ở nơi đây đã thu hút không ít ánh mắt nhìn về nơi này, trên mặt người nào người nấy đều là biểu lộ phi thường kinh ngạc, cũng tràn đầy hãi nhiên!
Thậm chí còn có người nhịn không được hít sâu một hơi: “Lực đạo thật mạnh!”
Nhất Minh nhàn nhạt nhìn qua, vừa rồi hắn cảm giác trên thân tù nhân này có một loại huyết sát khí tức, hẳn là người của Huyết Ma Đường, thế là hắn chậm rãi đối với đám thủ vệ thi lễ một cái, biểu thị áy náy.
Nhìn thấy một tên chân nguyên cảnh lại dễ dàng bị người thanh niên này đạp một cước xuyên thủ nhục thân, bọn hắn làm sao có thể đắc tội cho được?
Chân nguyên cảnh tu sĩ mặc dù không có tu luyện nhục thân, nhưng theo cảnh giới tăng cao mà thân thể cũng có một chút thuế biến, ngay cả bọn hắn cũng không chắc chính mình có thể đạp một cước gây ra thương tích cho tên tù nhân này hay không, nhưng là người thanh niên ở trước mắt biểu hiện ra, càng thêm kinh diễm!
Thế là cả đám nhao nhao biểu thị cảm tạ, liền rất nhanh mang theo tên tù nhân rời khỏi nguyên địa, trở về báo cáo.
Nhìn theo một đám thủ vệ mang tên tù nhân đi xa, mỗi nơi đi qua, đều có vết máu kéo dài trên mặt đất đồng thời, mùi máu tanh cũng theo đó tung bay bốn phía.
Cũng vào lúc này, những đôi mắt từ trong bóng tối nhìn vào Nhất Minh cũng lặng lẽ biến mất, một nhân vật mạnh mẽ như vậy, cho bọn hắn mười cái lá gan cũng không dám đánh cướp.
Đối với những thành phần chuyên nhằm vào những võ giả nhỏ yếu như thế này, Nhất Minh cũng không có quan tâm tới, tiếp tục hướng ra ngoài thành bước đi.
Vừa đi, hắn vừa ngẩng đầu nhìn lên thương khung, cảm giác có một chút kỳ quái.
Đáng lẽ ra mà nói, Thần cảnh giao phong cũng không cách nào tạo nên hắc vân bao trùm với diện tích lớn như vậy mới đúng, lúc hắn còn tại bên trong Đông Hà đạo, hắc vân vẫn là có thể bao trùm tới đó, điều này khiến hắn không khỏi dâng lên một cái ý nghĩ.
Chẳng lẽ những hắc vân này không phải do Thần cảnh cường giả giao thủ sinh ra?
Mà đã không phải do Thần cảnh sinh ra, vậy thì chỉ còn một cái đáp án duy nhất, chính là Thần Quân!
Nghĩ tới đây, hắn càng đối với tình trạng của giới vực bây giờ càng là không hiểu.
Trong thời gian chừng hai năm trở lại đây, giới vực càng lúc càng không yên tĩnh, hắn cũng không rõ tiếp theo sau đó sẽ còn chuyện gì phát sinh, nhưng dù là thế nào đi chăng nữa, cũng phải tận lực tăng lên thực lực mới được.
Mà muốn tăng lên thực lực đối với bản thân mà nói, biện pháp nhanh nhất chính là chiến đấu, chỉ có không ngừng trải qua chiến đấu rèn luyện, hắn mới có thể nhanh chóng trưởng thành.
Bước ra khỏi Âm Phong Thành về sau, Nhất Minh liền xác định một cái phương hướng, hai chân phát động, oanh một tiếng cả người liền hóa thành hồng quang phóng lên tận trời.
Hồng quang lướt qua phát ra ba động cực kỳ mãnh liệt, đại phong gào thét, rất nhanh liền đã biến mất khỏi tầm mắt của một đám thủ vệ.
“Vừa rồi…. người kia chính là một võ giả đi?”
“Ngươi cũng cảm thấy như vậy hay sao? Nhưng cái tốc độ kia, không phải một võ giả có thể làm được a?”
“Ừng ực!”