Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Biến cố bất ngờ xảy ra, khiến rất nhiều võ giả của Độc Hành Tông trong nháy mắt liền bạo khai tại chỗ, thậm chí bản thân ch.ết như thế nào, cũng chỉ có những người còn sống mới có thể biết được.

Mà nương theo một thanh âm chất vấn vang lên, một bóng người ẩn trong tử quang phóng lên tận trời, bước chân chậm rãi từ trong tử quang bước ra, hiển lộ thân hình, nhìn quanh bốn phía.

Người này là một trung niên, thân hình uy vũ bá khí, mày rậm mắt to, thân khoác tử bào, toàn thân đều tản mác ra một cỗ khí thế khiến cho rất nhiều tu sĩ không dám đến gần, thậm chí là chân nguyên cảnh cũng vô pháp tiến đến, chỉ lẳng lặng ở bên trong hộ tông đại trận nhìn sang.

Hắn, chính là phó tông chủ của Độc Hành Tông, Độc Tích Thủy.

Nhìn quanh một vòng về sau, ước lượng đã có gần hai mươi tên đệ tử trong nháy mắt liền bạo khai tại chỗ, sắc mặt của Độc Tích Thủy liền âm trầm như nước, trên thân không rõ có một cỗ khí tức rất là nguy hiểm hiện lên, hướng về người đứng cách đó không xa chất vấn.

“Các hạ đối với đệ tử của Độc Hành Tông hạ sát thủ, chẳng lẽ muốn cùng với Độc Hành Tông khai chiến hay sao?”



Thanh âm không lớn, nhưng Độc Tích Thủy cố ý vận chuyển chân nguyên mang thanh âm của bản thân khuếch tán đi xa, hòng muốn cho tu sĩ ở trong địa vực của Độc Hành Tông đều có thể nghe rõ rõ ràng ràng.
Một khi những tu sĩ này chạy đến, bọn hắn liền không lo hắc y nhân này còn có trợ thủ ở phía sau.

Thêm một điều nữa, hắn cũng muốn kéo dài thời gian một chút, sự tình ra khác thường ắt có yêu, cần phải mau chóng mang tin tức báo cho đại ca mới được.
Thế là hắn vừa phát ra thanh âm, vừa dùng thần niệm truyền tin cho đám đệ tử nhanh chóng mang tình huống ở nơi này cáo tri tông chủ.

Ánh mắt từ đầu tới cuối, vẫn không hề rời khỏi hắc y nhân trước mắt, âm thầm dò xét.
Người này từ trên xuống dưới đều là một bộ hắc y, áo choàng màu đen tại giữa đêm tối nhẹ nhàng phiêu động, phát ra thanh âm “phần phật” đồng thời, diện mạo cũng được một tấm mặt nạ che phủ.

Có thể mặt nạ này cũng không hề bình thường, phía trên mặt nạ lan tràn ra từng đạo kim quang, ánh lên kim sắc tựa như sọc vằn của mãnh hổ, bằng thần niệm của hắn thế mà cũng vô pháp thâm nhập vào bên trong, khiến cho người hắc y nhân thần bí này, lại càng trở nên phi thường thần bí.

Sở dĩ Độc Tích Thủy hắn còn dám ở nơi này dò xét, là bởi vì hắn nhận ra tu vi của đối phương cùng với chính mình cũng không sai biệt lắm, nhưng đối phương hành động như vậy, hẳn là có mục đích gì đó, trong lúc nhất thời hắn cũng không cách nào xác định.

“Khai chiến sao?” Hắc Kỳ Phong lắc lắc đầu, “Vậy thì không đúng, tại hạ ngưỡng mộ thần công của Độc Hành Tông đã lâu, ngày hôm nay chuyên tới để lãnh giáo, vừa rồi ta không kịp thu lại lực lượng, vô tình đả thương đệ tử của quý tông, thật là có lỗi.”

Hắc Kỳ Phong nhẹ nhàng chắp tay, biểu lộ dường như hữu hảo, tiếp tục truyền ra thoại ngữ: “Nghe nói Độc Hành Tông tông chủ Độc Thiên Thu đã bước vào Thần cảnh, tại hạ chỉ là Bán Thần cho nên không có tư cách cùng quý tông chủ luận bàn, cho nên hôm nay mạo muội tới đây một chuyến, là để cùng với các hạ luận đạo một chút, đạo hữu hẳn là không có vấn đề gì a?”

Lời nói khách khí, nhưng một thân khí thế của Hắc Kỳ Phong lại phi thẳng lên cao, truyền ra oanh minh, đại phong cuốn ngược, bát phương oanh động tựa như hổ gầm long trời lở đất.

Oanh một tiếng, lôi đình nổ vang, tiếng vang cực lớn, trực tiếp để phần lớn đại sơn cũng vì đó rung một cái, hộ tông đại trận lập tức tán khai, ánh lên tử quang dày đặc đồng thời, mang toàn bộ đệ tử của Độc Hành Tông che chở vào bên trong.

Có thể uy áp cường đại kia vẫn mang tới chấn nhiếp cực kỳ kinh khủng, các tu sĩ chân nguyên cảnh với trang phục khác nhau trong nháy mắt liền đã toàn bộ rời khỏi động phủ, nhìn khí thế kia một mực tiêu thăng, bọn hắn đều có một loại cảm giác tựa như sâu kiến vậy.

Thiểm điện trên trời càng là ầm ầm nổ vang, Độc Tích Thủy đồng dạng cũng không chịu yếu thế, khí tức cuồng bạo lập tức tán khai, tử sắc tựa như quang hà hóa thành một cái bàn tay to lớn mang toàn bộ khí thế kia ngăn cách ở bên ngoài, đến thời điểm này, đại trận mới có thể yên ổn được một chút.

Hắn đã nhận ra rồi, tên hắc y nhân này rõ ràng là đến đây gây sự, nhưng khi quan sát hồi lâu, cũng không có nhìn thấy còn có bất kỳ người nào theo đến.
Điều này khiến hắn không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ tên này rảnh rỗi đến nỗi chạy đến đây cùng với chính mình luận bàn hay sao?

Kỳ thực Độc Hành Tông đã có đề phòng, mặc dù đại bộ phận chiến lực đều được đưa đến địa vực của Quang Minh Điện cướp bóc một trận, nhưng bọn hắn cũng không thể để sơn môn một mực không có người trông coi a?

Thế là Lưu Chính Thành mới đứng ra đảm bảo việc này, chỉ cần Độc Hành Tông đối với Quang Minh Điện xuất thủ, hắn sẽ điều động một ít chân nguyên cảnh tại bốn phương tám hướng trông coi biên giới của Độc Hành Tông.

Một khi nhìn thấy có đại quân nào hướng về phía Độc Hành Tông chạy tới, bọn hắn liền sẽ ngay lập tức báo tin trở về.
Mà những tu sĩ đang tại bên trong đại trận, đồng dạng cũng là phụ thuộc thế lực của Lưu Chính Thành phái đến, đề phòng có người tiến đánh như thế này.

Nhưng đến tận bây giờ, hoàn toàn vẫn không hề có một tin tức nào từ biên giới truyền tới, điều này nói rõ một là những tên kia đều bị đã ch.ết, hai là không có thế lực nào xuất quân tới đây.

Song phương giằng co trong nháy mắt, Hắc Kỳ Phong cũng không có nói nhảm quá nhiều, dựa theo ước định, hắn chỉ cần cầm chân tên này nửa ngày thời gian là được, mọi việc còn lại hắn cũng không cần quản đến.

Thế là hai tay nhanh chóng huy động, hai bàn tay va đập vào nhau, oanh động một tiếng, sau khi tách ra liền xuất hiện một cái hắc cầu lơ lửng tại giữa hai lòng bàn tay.

Hắc cầu sau khi hiện ra trong nháy mắt, một cỗ khí tức nguy hiểm lập tức dâng lên trong lòng của Độc Tích Thủy, càng là có thiểm điện nổ tung long trời đằng sau, hắc cầu tựu lập tức bạo khai, tán ra ba động cực kỳ mãnh liệt đồng thời, trong chớp mắt liền mang hai người bao phủ vào bên trong.

“Các ngươi, bảo hộ sơn môn!”
Nhìn thấy cảnh này, Độc Tích Thùy hắn cũng không dám khinh địch, trong miệng nhanh chóng quát to một tiếng, toàn thân lập tức oanh minh, bàn tay lập tức huy động, một chưởng oanh ra, thân thể cũng định nhờ vào khoảnh khắc này mà tránh thoát hắc cầu bao phủ.

“Muốn thoát? Mơ tưởng!” thanh âm của Hắc Kỳ Phong nhàn nhạt vang lên, ánh mắt tỏa ra nồng đậm sát ý, trong miệng càng là thì thào truyền ra thoại ngữ:
“Hắc Luyện Thiên Nhai, Phong!”

Thanh âm truyền ra trong nháy mắt, theo bàn tay hướng về phía thân hình của Độc Tích Thủy nhấn xuống một cái, toàn bộ hắc cầu phảng phất như một cái miệng lớn há ra, năm ngón tay hung hăng bóp mạnh, toàn bộ hắc ám cấp tốc lan tràn, liền mang thân hình của cả hai đều bao trùm vào bên trong, không còn tung tích.

Mà cái hắc cầu kia, đã to lớn đến một cái mức độ không cách nào tưởng tượng, bao trùm cả một khoảng bầu trời, lơ lửng tại trên đầu của Độc Hành Tông, bên trong còn ẩn ẩn truyền ra ba động rất là khủng bố!

Rất nhiều đệ tử của Độc Hành Tông nhìn lên hắc cầu hồi lâu, hai mắt phảng phất như lâm vào bóng tối, sắc mặt vô thần, hoàn toàn trống rỗng.
Có tu sĩ cảm giác được hắc cầu tán ra khí tức không hề tầm thường, nhanh chóng quát to một tiếng, hòng đánh thức những đệ tử này tỉnh lại.

Nhưng thật là đáng tiếc là, bọn hắn có quát khàn cả cổ thì đám đệ tử này vẫn đứng yên ngây người, không hề nhúc nhích.
Một màn này khiến cho tâm thần của các tu sĩ cũng không khỏi run lên, ánh mắt lập tức thu hồi, cũng không dám nhìn về hắc cầu ở bên trên.

Toàn bộ sơn môn, trong phút chốc liền đã lâm vào im ắng rất là quỷ dị!
Phóng nhãn nhìn lại, cả một tòa đại sơn ánh lên tử quang nồng nặc, bên trên lại có một viên hắc cầu cực lớn treo cao, tán ra ba động phi thường kinh khủng, cũng khiến mây đen càng thêm dày đặc.

Nó đem cả một mảng lớn phạm vi bao phủ vào bên trong, phảng phất như tạo thành thâm uyên, rất nhiều tu sĩ từ phương xa chạy đến nhìn thấy một màn này, cũng không khỏi lấy làm kinh hãi!

Bọn hắn xuất hiện, hội tụ vào một chỗ tán ra khí tức, cuồng bạo đến cực điểm, để cho thương khung cũng nhịn không được truyền ra bàng bạc lôi đình, không ngừng hướng về bốn phương oanh xuống, kinh thiên động địa, mặt đất phá toái.

Bên trên, thiểm điện tràn ngập, thương khung phảng phất như vỡ vụn ra, từng đạo lôi đình oanh xuống đại địa bên dưới, khiến cho đêm nay, càng không yên tĩnh!

Cơn mưa, to như trút nước, cũng vô pháp pháp trút đi nỗi hoảng sợ trong lòng của những tên tu sĩ này, càng là đối với những võ giả bên dưới, như một loại nghi thức cáo biệt nhân gian.

Hắc ám bao trùm, lôi đình nổ tung, cũng giống như não hải của những tu sĩ không ngừng oanh động, truyền ra run rẩy đồng thời, sắc mặt cũng không khỏi trắng bệch.
“Cái này, Độc Hành Tông đây là xảy ra chuyện gì?”

“Lực lượng thật là bá đạo! Ta chỉ nhìn nhiều một chút liền suýt chút nữa không cách nào tỉnh lại, đây là có cường giả tập kích Độc Hành Tông đi.”

“Các ngươi xem ba động truyền ra khủng bố như vậy, hẳn là người kia cũng là Bán Thần, hai vị Bán Thần lẫn nhau giao thủ, Độc Hành Tông hiện giờ hẳn là không còn cường giả tọa trấn a!”

Có tu sĩ truyền ra thoại ngữ, lời này vừa ra, khiến cho ánh mắt của những người ở đây đều đồng loạt nhìn về sơn môn của Độc Hành Tông, khóe miệng càng là lộ ra một nụ cười quái dị, nhưng trong lúc nhất thời, cũng không có ai dám tiến lại gần.

Bọn hắn đa phần đều là những tán tu sinh hoạt trong thế giới này, chỉ cần có một cơ hội trở mình, bọn hắn sẽ giống như lang như sói mà xông lên cướp đoạt.

Có thể là do uy thế mạnh mẽ từ trong hắc cầu tản mác đi ra, làm cho não hải của những tu sĩ này càng là nhấc lên ngập trời sóng lớn, đáy lòng cũng không khỏi hiện lên giãy dụa, vừa muốn xông lên cắn một miếng, vừa sợ hai vị cường giả kia bỗng dưng ngừng lại, không còn đánh tiếp.

Cũng vào lúc này, tại một nơi bí mật cách sơn phong có một đoạn khoảng cách, hai mắt của Nhất Minh mở ra, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu tử, ngươi tỉnh rồi!” Tiểu Linh nhìn thấy hắn thức tỉnh hai mắt cũng không khỏi tỏa ra ánh sáng, ngữ khí cũng trở nên kích động vô cùng, điều này chứng tỏ nàng sắp được đi chơi a!

Nhất Minh gật gật đầu, thả người đứng lên, thân hình bắt đầu huyễn hóa, một cánh tay phải mơ hồ bắt đầu hiện ra, dần dần trở nên ngưng thực, trông không khác gì một cánh tay bình thường cả.

Cẩn thận cảm thụ một chút, mặc dù bản thân có thể tùy ý cử động cánh tay y như thật, nhưng lại vô pháp truyền năng lượng vào bên trong.
Hay nói cách khác, cánh tay này chỉ để làm cảnh mà thôi, cũng không có một chút tác dụng nào, hơn nữa còn khiến cho chiến lực của bản thân giảm đi một thành.

Bị hạn chế đi một thành chiến lực, hắn cũng đã minh bạch từ trước, bản thân cũng không còn lưu tâm đến vấn đề này, liền xuất ra một bộ hồng y, bắt đầu khoác lên.

Hồng y theo gió nhẹ thổi qua cũng bắt đầu phiêu nhiên mà động, bên trên còn có từng đường kim sắc nổi lên, ánh lên màu vàng rực rỡ đồng thời, cuối cùng là xuất ra mặt nạ Kim Hồng Tước mang lên.

Trong nháy mắt, chiếc lông vũ ở sau mặt nạ liền phát ra hồng quang óng ánh, cả người của hắn đều tràn ngập trong kim hồng quang hoa, trên đầu mang theo hồng vũ nhẹ nhàng phiêu động, khóe mắt liền có kim quang tràn ra, phảng phất như Chu Tước vẫy nhẹ đôi cánh, ngửa mặt lên trời truyền ra tiếng vang!

Cũng vào lúc này, khóe miệng của Nhất Minh nhếch lên một vệt nụ cười, ánh mắt nhìn về sơn môn của Độc Hành Tông ở phía xa xa, thân hình ngay lập tức liền hóa thành một đạo hồng ảnh, biến mất tại chỗ.
“Độc Hành Tông, ta tới!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện