Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Trên đường chậm rãi phi hành, Nhất Minh hắn cũng hỏi khá nhiều về những sự kiện phát sinh gần đây.

Nghe được Lượng Tiêu giảng giải, Nhất Minh hắn mới biết được trong khoảng thời gian này đã có không ít thành trì tao ngộ Huyết Ma Đường tập kích như thế này, nhẹ thì còn có khả năng chờ tới khi viện quân của Thiên Điện chạy đến, nặng thì toàn bộ thành trì đều tao ương ngập đầu.

Hà Thành mặc dù không phải là một tòa thành lớn gì, nhưng số lượng tu sĩ chân nguyên cảnh ở bên trong lại có không ít, nhìn đám người bay theo ở phía sau, đâu đó tính ra cũng có mấy chục người, đây là chưa tính đám viện quân mới tới cùng một số người vẫn còn tại trong thành dàn xếp mọi chuyện.

Đây cũng là quy công cho Hà Thành nằm sát biên giới của Đông Nam sơn mạch, nơi hội tụ đại lượng yêu thú, cho nên cần có lượng lớn tu sĩ ở nơi này tọa trấn, phòng ngừa yêu thú làm loạn.

Giới vực phát sinh biến hóa, Nhị giai yêu thú xuất hiện ở bên trong sơn mạch cũng không ít, mặc dù không có Tam giai, nhưng số lượng của chúng nó quả thật là nhiều vô cùng.

Đoạn đường Nhất Minh xuyên thẳng qua chỉ có một đường, cho nên hắn chỉ bắt gặp một đầu nhị giai yêu thú mà thôi, đây có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân hắn không có gặp những yêu thú nhị giai khác.



Ngoài Huyết Ma Đường ra, Linh tộc bên kia cũng hoạt động sôi nổi vô cùng, mặc dù có quan ải tọa trấn, nhưng Linh tộc bên kia cũng có không ít biện pháp truyền tống tộc nhân vào bên trong hoang mạc.
Hoang mạc rộng lớn, Nhân tộc một phương mặc dù có phái người tr.a xét nhưng cũng vô pháp làm đến thập toàn thập mỹ.

Chỉ cần một tòa truyền tống không bị phát hiện, Linh tộc bên kia liền có thể phái ra nhân thủ tiến hành bố trí vô số tiết điểm ở bên trong hoang mạc, tạo thành những truyền tống trận cỡ nhỏ, hạch tâm vẫn là tại Hỏa vực bên kia.

Đối với điều này, Nhân tộc cũng vô pháp ra sức quá nhiều, dù sao thì loạn trong giặc ngoài, nhân thủ cũng không có nhiều người như thế, chỉ cần không có cường giả của địch nhân xuất thủ, Nhân tộc cũng đồng dạng ngồi im bất động.

Linh tộc truyền tống đi vào cũng không có cường giả, đa phần thì chỉ là chân nguyên cảnh mà thôi, đối với Nhân tộc cũng không cấu thành uy hϊế͙p͙ quá lớn, nhưng tổn thất vẫn là không cách nào tránh khỏi.

“Ngoài những điều này ra, những thế lực khác cũng đang âm thầm tính toán nâng lên thực lực của bản thân, đã có không ít thế lực nhỏ yếu bị ép làm phụ thuộc, hằng năm đều phải cống lên một lượng tài nguyên nhất định cho thượng tông, hoặc là ch.ết.”

“Cũng có không ít thế lực nhỏ yếu không chịu được dày vò như thế này, quay người gia nhập vào Huyết Ma Đường, tu luyện ma công.”
Nói tới đây, đám người cũng đã đi tới phía trước Hà Thành, Lượng Tiêu cũng đồng thời nhìn qua Nhất Minh, biểu lộ thâm ý.

Không biết vô tình hay là cố ý, Lượng Tiêu cùng đám người đứng tại phía trước cùng phía sau, hình thành nửa vòng cung, đông đảo ánh mắt đều hướng về phía hắn nhìn tới, thần sắc như thường, có thể thiểm điện oanh tạc trời cao, phá lệ kinh khủng.

Những người này chỉ có một số là chứng kiến tận mắt Nhất Minh xuất thủ mang Huyết Ma Đường đập ch.ết, sau đó liền mang huyết dịch hấp thu không còn, phần lớn còn lại là được hỗ trợ từ người khác, cho nên cũng không quá minh bạch, chỉ là nghe đồn mà thôi.

Nhất Minh nhàn nhạt nhìn qua, nhìn thấy được đám người này đối với chính mình làm ra cảnh giác, thế là hắn cũng nhịn không được lộ ra nụ cười, bình tĩnh truyền ra thoại ngữ.

“Các vị không tin tưởng cũng không có quan hệ, nếu đã không tín nhiệm, vậy thì tại hạ không vào thành là được, còn như muốn điều tr.a tới cùng, vậy thì thật là ngại quá, ta quả thật là không có thời gian.”

Câu nói này của Nhất Minh, nói rất tự nhiên, cũng không vì đám người vây quanh mà cảm giác sợ hãi, dường như đối với hắn chuyện này cũng không phải điều gì to lớn.
Cho dù có bị mấy chục người tu sĩ chân nguyên cảnh bao vây, cũng không thành vấn đề.

“Tiểu Minh đạo hữu xin bớt giận, ta quả thật không có ý kia.” Lượng Tiêu nhìn thấy Nhất Minh dường như muốn cáo từ rời đi, thế là thở dài một hơi:

“Chỉ là ta cảm thấy hiếu kỳ, công pháp mà đạo hữu sử dụng so với đám Huyết Ma Đường kia quả thật giống lắm, ta cũng không còn cách nào, nếu như ngày hôm nay để cho đạo hữu vượt qua, tương lai lỡ có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng thoát không khỏi liên quan.”

Nhất Minh nghe vậy nhìn thật sâu Lượng Tiêu, khẽ mỉm cười: “Ta thích người thẳng thắng, nếu đã không còn cong cong quấn quấn, vậy ta cũng nói một chút.”

“Công pháp trên thế gian nhiều vô kể, nó vốn không phân chính tà, chúng ta tu luyện chung quy là để bản thân trở nên cường đại, là để có thể vững vàng sống sót, cho dù là ta hay là các vị, nếu như một thân tu vi này dùng để chấn hưng Nhân tộc, đối với Nhân tộc mà nói, đó chính là Thiện.”

“Còn nếu ta và các vị không vì Nhân tộc mà chiến, vậy thì tu luyện cái gì, có khác biệt hay sao?”
Lượng Tiêu nghe được, trong lòng dâng lên một vòng kinh diễm, thực tại là người thanh niên này mở miệng nói ra quả thật là tuyệt diệu, không khác gì chiếu tướng!

Hắn hỏi ra thân phận và lai lịch của công pháp, vốn là chiếu tướng, vì dù nhìn như thế nào đi nữa, so với với đám Huyết Ma Đường như cũng không khác bao nhiêu, đều là hấp thu huyết dịch của người khác.
Nhưng Nhất Minh hỏi lại một câu như vậy, đồng dạng cũng là chiếu tướng.

Nói trắng ra là, các ngươi nghi ngờ ta chính là người của Huyết Ma Đường, ta nói ta vì Nhân tộc mà chiến, hoàn toàn mang cái gọi là tà công vứt sang một bên không nhắc tới, chứng cứ bày ở trước mắt rõ rõ ràng ràng, đạo lý cũng đã nói rõ, các ngươi tin hay không là do các ngươi, ta cũng không có quản đến.

Sự thật vốn chính là như thế, thoại ngữ vừa ra, đám người đều là trầm mặc, ngay cả Lượng Tiêu lão cũng không còn lời nào để chất vấn.
Ngay khi Lượng Tiêu còn muốn mở miệng nói cái gì, một thanh âm uy nghiêm ở bên trong Hà Thành bỗng dưng vang lên.

“Các ngươi còn đứng ở bên ngoài làm cái gì? Định để lão già ta đích thân đi ra mời ân nhân vào bên trong hay sao?”
Lời này vừa ra, Lượng Tiêu lão hít sâu một hơi, lần nữa chắp tay ôm quyền, dẫn đầu bước đi.
Nhất Minh đưa mắt nhìn vào Hà Thành bên trong, cất bước theo sau.

Rất nhiều võ giả cùng tu sĩ ở cổng thành đều đưa mắt nhìn qua, biểu lộ hiếu kỳ, không biết thanh niên này rốt cuộc là ai, vì sao lại được nhiều người hộ tống vào thành như thế.

Dù sao thì chỉ có “đại nhân vật” mới có thể khiến cho nhiều vị đại nhân đích thân đón tiếp như vậy mà thôi, rất nhanh liền có nhiều lời bàn tán truyền ra đồng thời, cũng có người trong lúc vô tình nhìn thấy được bóng lưng của Nhất Minh, liền nhận ra đây chính là người mang cường giả của Huyết Ma Đường đánh thành bánh thịt.

Đối với những lời bàn tán này, Nhất Minh cũng không có để ý tới, hắn đã trì hoãn không ít thời gian, không biết tình hình bên kia rốt cuộc là như thế nào rồi, cho nên hắn tăng nhanh tốc độ, một đường tiến lên.

Không qua bao lâu, hắn cùng Lượng Tiêu đồng thời ngồi ở bên trong một tòa phủ đệ, ngồi tại chủ vị chính là một lão giả thân khoác trường bào màu xám, hai mắt khép hờ, thần thái uy nghiêm, dò xét lấy hắn.

Lão già này chính là thành chủ của Hà Thành, Vạn Bất Niên, một thân tu vi đã vượt qua khỏi Chân Nguyên cảnh, một bước đạp vào Thần cảnh môn hộ.

Trên thân mặc dù không có một chút lực lượng tản mác đi ra, nhưng lão ngồi ở nơi đó cũng khiến cho không khí trở nên kìm nén, ngay cả Lượng Tiêu cũng cảm giác khó thở vô cùng.

Thần sắc của Nhất Minh như thường, hắn cũng không có nói nhảm, liền đứng lên đối với lão giả thi lễ một cái: “Vạn thành chủ, sở dĩ lần này ta từ hoang mạc trở về, chính là cần trở về Đông Nam đạo một thoáng.”

“Ta cũng không có thời gian quá nhiều, cho nên ta cần mượn truyền tống trận của quý thành để sử dụng, không biết Vạn thành chủ có thuận tiện hay không?”

“Đông Nam đạo?” Vạn Bất Niên vô ý thức nhìn về thương khung một chút, ánh mắt liền rơi vào trên người của Nhất Minh, nghi hoặc hỏi: “Đông Nam đạo bây giờ đang xảy ra đại chiến, không biết tiểu hữu muốn đến nơi đó để làm gì, chẳng lẽ thân bằng hảo hữu đều ở nơi đó?”

Nhất Minh gật gật đầu: “Vạn thành chủ mắt sáng như đuốc, không dối gạt gì thành chủ, ta cũng vì lý do này mà trở về, đại chiến nổ ra quá là bất ngờ, ta sợ chậm trễ một chút đại chiến sẽ lan đến gần người thân của ta, cho nên mong Vạn thành chủ dàn xếp một hai, ân tình này Tiểu Minh tuyệt sẽ không quên.”

Nói xong, Nhất Minh lần nữa khom người cúi đầu, nhưng người hắn còn chưa kịp khom xuống bao nhiêu thì một cỗ lực lượng nhu hòa mang người hắn nâng dậy.

“Tiểu hữu quá lời, nếu không có tiểu hữu xuất thủ tương trợ, e rằng Hà thành hiện giờ đã không có, người cảm tạ, phải là chúng ta mới đúng, đây chỉ là yêu cầu nhỏ mà thôi, nếu như sau này tiểu hữu có cần gì thì cứ nói, trong năng lực của bản thân ta nhất định sẽ không chối từ.”

“Lượng Tiêu.” Vạn Bất Niên hướng về Lượng Tiêu phân phó một câu, Nhất Minh nghe vậy liền lần nữa thi lễ cảm tạ, đối với vị thành chủ này càng có thêm hảo cảm.

Theo sự phân phó của Vạn Bất Niên, Lượng Tiêu cần một chút thời gian để chuẩn bị các vật liệu truyền tống, trong khoảng thời gian này, Nhất Minh cũng dạo chơi một vòng trong Hà Thành.
Mặc dù vừa trải qua một trận chiến ác liệt, thế nhưng không khí ở bên trong Hà Thành lại náo nhiệt vô cùng.

Tại trong quá trình đi dạo, hắn nghe được không ít bàn tán về chính mình, đa phần đều là hiếu kỳ về thân phận của bản thân, một phần là hồ nghi về loại công pháp mà chính mình sử dụng, trông quả thật là giống với những tên Huyết Ma Đường kia.

Đối với điều này, hắn cũng không có để ý quá nhiều.
Trong lúc đi ngang qua một gian tửu điếm, bước chân bỗng dưng ngừng lại, hiếu kỳ đưa tai ở bên ngoài lắng nghe.

“Ngươi tin được không, ta nghe nói Độc Hành Tông phát động tấn công Quang Minh Điện là do tên Nhất Minh kia làm một nữ đệ tử ngơ ngơ ngác ngác, thần trí không rõ.”

“Cái lý do này mà ngươi cũng tin? Theo ta thấy, Độc Hành Tông sở dĩ phát động tấn công Quang Minh Điện là muốn chiếm đoạt một bộ phận tài nguyên của các thế lực phụ thuộc bên dưới, còn cái lý do kia chẳng qua là cái cớ hợp lý để bọn hắn nổi lên xung đột mà thôi.”

“Xét về thực lực song phương, Độc Hành Tông rõ ràng là mạnh hơn Quang Minh Điện một chút, chưa kể bọn hắn còn một vị Bán Thần đang tại trong tông môn bế quan, trùng kích Thần Cảnh.”
“Cái này mà ngươi cũng biết?”

“Ha ha, cái này mà cũng cần người nói sao? Chỉ cần động động đầu óc một chút, liền sẽ minh bạch ra ngay.”
“Ta thấy hai bên đánh lâu như vậy còn chưa có dừng lại, hiển nhiên là bọn hắn đang chờ một thứ…”

Nói tới đây, tên thanh niên kia liền không còn nói tiếp, bản thân dương dương đắc ý liếc mắt nhìn qua đồng bạn ở bên cạnh đang vò đầu bức tai, một bộ rất là khó chịu dáng vẻ.

Không những là những lời này, bên trong tửu điếm còn có không ít võ giả lẫn nhau thảo luận, toàn bộ những điều này hắn đều ghi ở trong lòng, ánh mắt nổi lên từng tia hàn mang.
Một lúc sau, Nhất Minh rời đi.

Cùng Lượng Tiêu ước định thời gian đã đến, hai người rất nhanh liền đi đến khu vực truyền tống, vừa đến nơi về sau, một bóng người từ phía trước vọt ra, nhìn về cả hai khom người cúi đầu.
“Phó thành chủ!”

Lượng Tiêu chỉ là gật đầu đáp lại, cũng không có nghĩ nhiều, thế nhưng là Nhất Minh lại lần nữa gặp tên mập này về sau, biểu lộ có chút vui vẻ tiến về phía hắn cười cười: “Vị này là…”
Lượng Tiêu nghe vậy quay đầu nhìn qua, vừa định giải thích thì Chư Bát đã mở miệng giới thiệu.

“Tại hạ Chư Bát, đa tạ ân huynh đã xuất thủ tương trợ, nếu như có cần điều gì ở ta mà nói, cứ việc phân phó là được, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, Chư Bát ta cũng quyết không chối từ!”

Nghe được lời này, Nhất Minh cố nén bật cười, tên mập này mới một năm không thấy, lời nói cũng đã lương lẹo như vậy, thế là hắn khoác khoác tay, “Không có việc gì không có việc gì, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, lần này ta có việc gấp cần trở về Đông Nam đạo, lần sau có cơ hội, ta sẽ mời ngươi ăn cá.”

Nói xong, Nhất Minh vỗ vỗ bờ vai của hắn bước qua, theo quang mang sáng tỏa, thân hình của hắn cũng đã từ trong truyền tống trận biến mất không thấy.
Chư Bát ngây người tại chỗ hồi lâu mới bừng tỉnh trở lại, thần sắc không kìm nổi kích động!
“Ăn cá!”

“Người này, ngươi quen biết sao?” Lượng Tiêu hiếu kỳ hướng về Chư Bát nhìn qua, nhìn thấy hắn không kìm nén được kích động trong lòng cũng cảm thấy hiếu kỳ vô cùng.

Chư Bát nghe xong liền giật mình trở lại, cái đầu lắc như trống lúc lắc: “Không… không có, đây… đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, lần trước vị ân huynh này xuất thủ đánh ch.ết một tên Huyết Ma Đường giúp ta, cho nên ta có hơi kích động!”

“Ha ha…” Lượng Tiêu nhìn hắn cười cười, cẩn thận quan sát biểu hiện của hắn một chút liền thu hồi ánh mắt, cất bước rời đi.

Chư Bát nhìn thấy Lượng Tiêu rốt cuộc cũng rời khỏi, trong lòng cũng không khỏi thở phào một hơi, “Đại ca đã ngụy trang không để cho người khác biết, vậy thì ta cũng không nên mang đại ca ra bán a!”

“Lần này đại ca trở về Đông Nam đạo, dựa theo kinh nghiệm của ta, đại ca e rằng sẽ làm ra một trận long trời lở đất, Quang Minh Điện đang cùng với Độc Hành Tông giao chiến, đại ca vừa mới từ Đôn Hoàng (hoang vực) trở về, e rằng còn chưa minh bạch chi tiết cụ thể, ta cũng phải tranh thủ ôm cái bắp đùi này a, tuyệt không có khả năng bỏ ra cho được.”

Ánh mắt của Chư Bát lấp lóe tinh quang, bản thân liền xuất ra truyền tin lệnh thì thào vài câu, sau đó liền cất bước trở lại nguyên chỗ tiếp tục ngồi xếp bằng, trong tay móc ra quyển sách cẩn thận nghiên cứu, bộ dáng rất là chăm chú.

Nhưng không được bao lâu, bản thân của hắn liền bật người đứng dậy, hướng về phủ thành chủ cúi đầu, bản thân liền hướng vào truyền tống trận cũng biến mất không thấy, chỉ còn lại một tiếng thở dài quanh quẩn đâu đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện