Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Đại địa chém giết, bầu trời oanh minh, cũng vô pháp khiến cho thân hình của Nhất Minh dừng lại mảy may.
Dù bốn phía có rất nhiều ánh mắt nhìn về bản thân, theo động tĩnh ở phía trước càng lúc càng gần, con mắt của Nhất Minh lộ ra tinh mang, bước chân càng tăng nhanh thêm mấy phần.
Từ lúc rời khỏi truyền tống trận tại Đông Nguyên Thành về sau, Nhất Minh hắn một đường hướng về địa vực của Quang Minh Điện phóng tới, cả người tựa như một đạo trường hồng phá không bay đi, tốc độ cực nhanh.
Không thể không nói, mặc dù khoảng cách vẫn còn rất xa, nhưng hắn vẫn cảm nhận được một cỗ áp bách kinh khủng từ thương khung truyền xuống, hắn không thể tưởng tượng được nếu như hai vị kia ngay tại trên đầu mình giao phong, áp lực sẽ còn khủng bố đến mức nào?
Theo thương khung có từng đạo lôi đình nổ tung, một bên sáng lên một vầng dương quang rực rỡ, một bên lại tràn đầy cảm giác âm lãnh, không ngừng giao phong.
Có thể thương khung giao chiến kịch liệt bao nhiêu, đại địa bên dưới lại còn kịch liệt hơn bấy nhiêu, vốn dĩ trước kia đoạn đường này hắn trở về rất là thông thuận, nhưng bây giờ hoàn toàn không giống.
Các thế lực phụ thuộc của Quang Minh Điện đồng thời đang cùng các thế lực khác chiến thành một đoàn, mỗi nơi đi qua hắn đều nhìn thấy đại địa lõm không còn hình dáng, nhiều tông môn gia tộc bị đồ tông diệt môn, mùi máu tươi nồng nặc đến mức khiến sát ý trong người cũng đang đồng loạt dâng lên.
Nhìn thấy cảnh tượng như thế này, trong lòng của hắn không hiểu sao dâng lên một cỗ xúc động muốn mang đám người này chém thành muôn mảnh, có lẽ là do hắn cũng từng trải qua tình cảnh như vậy, cho nên đối với đám người kia tràn ngập sát ý.
Có thể nhìn qua trong nháy mắt, hắn tựu hít sâu một hơi, tiếp tục thả người bay đi, điều hắn cần bây giờ chính là muốn biết Quang Minh Điện như thế nào rồi.
Thế là hắn không chút do dự tiếp tục tăng tốc, tốc độ kinh khủng gào thét xuyên qua, khiến đại địa bên dưới bốc lên từng trận cuồng phong mãnh liệt, thanh âm như xuyên thích vào trong tai khiến rất nhiều võ giả cũng phải biến sắc.
Nghiêm trọng hơn là có nhiều người đứng cách hắn không xa vô pháp chịu đựng cỗ uy áp này, lỗ tai đồng loạt chảy máu, thần sắc trắng bệch té ngã tại chỗ, liền bị bụi mù che khuất không còn hình bóng.
Biến cố chỉ xảy ra trong nháy mắt, rất nhiều người đều không thể tưởng tượng được đây rốt cuộc là vị tiền bối nào đi ngang qua, đến thời khắc này trái tim của bọn hắn còn đang nhảy lên kịch liệt, uy áp đi xa về sau, bọn hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
“Thế giới này, thật loạn a!” có người thì thào đê ngữ, chậm rãi hít sâu, cố gắng bình ổn lại tâm thần liền tiếp tục hướng về địch nhân đánh tới.
Trên đoạn đường này cũng không phải luôn thông thuận như vậy, có tu sĩ đang lẫn nhau chiến thành một đoàn cách hắn không xa dường như cảm giác được cái gì, đưa mắt nhìn qua.
Thế nhưng để bọn hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng, thì đã thấy một quyền cách không hướng về phía bọn hắn lao tới, kèm theo đó chính là một thanh âm nộ phát xung thiên.
“Cút!”
Một quyền oanh minh từ phía xa trong nháy mắt liền lao tới phụ cận, hai tên tu sĩ lập tức biến sắc, cả người nhanh chóng thối lui sang một bên đồng thời, đưa mắt nhìn về một đạo trường hồng từ bên cạnh gào thét bay qua.
Cuồng phong vũ động ngất trời, cuốn bay luôn huyết sắc trên mặt của bọn hắn, chỉ còn lại một mảnh trắng bệch hiển lộ ở bên trên.
Hồi lâu qua đi, bụi mù lắng xuống, bọn hắn mới mở mắt nhìn theo.
Nhưng tiếc là đã không còn thấy bóng dáng của người kia, xem ra thực lực của vị kia chí ít cũng là Chân Nguyên cảnh hậu kỳ, nếu không thì không có khả năng phát ra uy áp kinh khủng như vậy được.
Hai tên tu sĩ chân nguyên sơ kỳ đưa mắt nhìn nhau, sau đó tiếp tục lao vào chiến thành một đoàn, cũng không còn để ý tới.
Thời gian đã là bảy ngày trôi qua, Nhất Minh hắn luôn tại không trung dùng cực tốc để phi hành, vốn dĩ hắn dùng chính là lực lượng của thân thể, cho nên cũng không có tiêu hao linh lực cái gì.
Mà theo bản thân tiến lên càng lúc càng gần, ánh mắt của hắn bỗng dưng khẽ híp, thân hình nhanh chóng từ giữa không trung rơi xuống, không có tiếp tục tiến lên mà đứng tại một tòa sơn phong, nhìn về tiền phương.
Cả một ngọn sơn phong ở xa xa đều đã lộ ra một cái lỗ thủng to lớn, bằng mắt thường cũng có thể thấy được ngọn núi đều đổ sụp một nửa.
Ở tại vị trí này, hắn có thể nhìn thấy được có vô số thân ảnh bay đầy trời lẫn nhau công phạt, từng đạo thuật pháp tựa như thiên hà vạn lũ lao nhanh, hướng về đối phương công tới.
Lẫn trong đám đông, Nhất Minh cũng có thể nhìn thấy được một số thân ảnh quen thuộc, khiến hắn không khỏi mừng rỡ!
Thanh Hồng tỷ tỷ, Vũ Điệp tỷ tỷ, hai người này có thể được xem là một trong những người thân nhất của hắn.
Mặc dù tư chất của cả hai rất là bình thường, tốc độ tu luyện cũng không nhanh, nhưng hiện tại cũng đã chuẩn bị bước vào Chân Nguyên cảnh rồi, thật là đáng mừng.
Các nàng đang liên thủ cùng với địch nhân chém giết tại cùng một chỗ, nhìn tình huống này xem ra, hẳn là không có nguy hiểm.
Đưa mắt nhìn về nơi xa hơn một chút, hắn nhìn thấy được một lão giả trung khí mười phần, toàn thân đều ánh lên hỏa diễm rực rỡ, trên đầu có một ngọn lửa bừng cháy dữ dội, mi tâm ẩn ẩn còn có một loại ấn ký giống hình ngọn lửa hiện ra, toàn thân đều tản mác ra khí tức cường đại vô cùng.
Mà theo khí thế càng lúc càng cao, sau lưng của Hoàng Kỳ còn hiển hóa ra một vòng liệt diễm, hỏa khí cuồn cuộn bức người, phảng phất như thần linh hạ phàm, nhấc lên phong bạo cực kỳ kinh khủng!
“Hoàng Kỳ trưởng lão!” Nhất Minh biểu lộ kinh ngạc, “Cái bộ dáng này, đây chính là Hỏa Thần Hạ Phàm sao?”
Cảm giác được lực lượng siêu việt Chân Nguyên cảnh hiện ra, hắn không cần hỏi cũng biết được Hoàng Kỳ trưởng lão đã bước vào Bán Thần, bản thân nhìn trẻ ra không ít, suýt chút nữa hắn liền không cách nào nhận ra.
“Chậc chậc chậc, Quang Minh Điện hiện giờ quả thật là xuống dốc a, ngay cả cường giả cũng không có bao nhiêu, nhưng lão già kia quả thật là không tệ, chưa nhập Thần cảnh đã mang Hỏa Thần Hạ Phàm bước vào Nhị chuyển, quả thật là lạc đà gầy còn tốt hơn ngựa béo.”
Tiểu Linh tại trong vòng ngọc truyền ra thanh âm, không khỏi cảm khái mấy phần.
Nhìn thấy Hoàng Kỳ trưởng lão đang cùng với một lão giả khác cũng là Bán Thần tranh phong có đến có về, hoàn toàn không có rơi xuống, trong thời gian ngắn e là không có gì nguy hiểm.
Lão già này khoác một thân lục bào, trong tay nâng lên trường kiếm, bên trên còn tản mác ra một loại lực lượng âm trầm cùng lạnh lẽo, chính là đại trưởng lão của Độc Hành Tông, Độc Kiếm.
Theo mỗi lần lão xuất thủ, độc khí tung bay, kiếm quang ngút trời, mỗi một kiếm vung ra đều ẩn chứa một cỗ lực lượng không thể khinh thường, thế nhưng Hoàng Kỳ cũng không hề e ngại, một chưởng nhẹ nhàng khẽ nhấn, kiếm quang liền ầm vang toái liệt.
Oanh minh kinh thiên, không trung bên trên, đã là loạn không chịu nổi.
Mà theo ánh mắt quét qua toàn bộ địa vực, khắp nơi đều là thi thể, đại địa bên dưới đều đã hiện ra từng đường vết rách, ẩn ẩn bên trong còn có từng vết cháy đen kèm theo từng làn khói bốc lên, hiển nhiên là do mưa to phản ứng với nhiệt độ nóng bức gây nên.
Hỏa Thần Hạ Phàm mặc dù không phải là công pháp công kích mạnh mẽ, nhưng đây chính là một trong những loại pháp môn trấn tông của Quang Minh Điện.
Ở vào cái trạng thái này, chiến lực của bản thân sẽ trở nên cực kỳ cường hãn, nội tình càng sâu, duy trì càng lâu.
Dù là toàn bộ tầm nhìn đều là mờ mờ ảo ảo, nhưng với thực lực của hắn muốn nhìn thấy một số thân ảnh vẫn là không quá khó khăn, nhìn thêm vài nơi trên chiến trường, có một vài thân ảnh quen thuộc cũng đã bước vào Chân Nguyên cảnh, khiến hắn cũng không khỏi thở phào một hơi.
“Xem ra cũng không có nát bét như trong tưởng tượng của ta.” Nhất Minh thì thào trong lòng.
“Theo ta nhìn thấy, trong thời gian ngắn hẳn là không có vấn đề gì, nhưng ngươi cũng phải cẩn thận một chút, từ lúc bước vào địa vực ta đã cảm giác dường như có người ẩn nấp theo dõi chúng ta.”
Chính vì điều này mà nàng không có hiển hóa thân hình ra ngoài, tránh để cho người khác nhìn ra bất thường.
Nhất Minh nhẹ gật đầu: “Ta cũng cảm giác như vậy, tại nơi này lại có không ít người ẩn nấp trong tối không có hiển lộ đi ra, hiển nhiên là đang đánh chủ ý không tốt, người ở đây nếu muốn quan chiến thì sẽ quang minh chính đại quan chiến, sẽ không làm ra loại sự tình này.”
Ánh mắt đánh giá toàn bộ chiến trường, song phương dường như đánh rất kịch liệt, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra Độc Hành Tông vẫn có chỗ giữ lại, hoàn toàn không hề xuất thủ toàn lực.
Điều này khiến hắn nghĩ tới một vài vấn đề, có phải hay không là đám Độc Hành Tông này đang chờ cái tên kia đột phá Thần cảnh, nhất cử mang Quang Minh Điện cầm xuống?
Lúc còn tại Hà Thành hắn cũng đã nghe không ít bàn tán về chuyện này, nhưng cũng vô pháp xác định thật giả, bây giờ lại có không ít người ẩn nấp thân hình, xem ra sự tình lần này không có nhìn từ bề ngoài đơn giản như vậy.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Nhất Minh không khỏi biến trở nên lăng lệ hơn mấy phần, nhưng hắn cũng không có xúc động mà xông vào chiến trường.
“Nếu bọn hắn đã có dã tâm, vậy thì cũng đừng trách ta không khách khí!” thần sắc của hắn bỗng dưng thật lạnh, cẩn thận cảm giác một chút, những ánh mắt kia vẫn còn tại trên thân của hắn theo dõi, mịt mờ không rõ.
Trên đường đi tới đây, hắn cảm giác tại bên trong địa vực còn ẩn chứa không ít ánh mắt nhìn về phía hắn, những đạo ánh mắt này không thể nghi ngờ đều là Chân Nguyên cảnh đỉnh phong, nếu không phải thân thể làm ra phản ứng, hắn cũng vô pháp nhận ra.
Bỗng dưng hắn nghĩ tới điều gì, cảm giác còn có một loại khả năng xảy ra, chính là có ai đó đang ở phía sau bố trí cạm bẫy chờ đợi hắn nhảy vào trong hố.
Bây giờ hắn đã biến đổi dung mạo, dù là như vậy đám người này vẫn mờ mịt theo dõi, không hề buông tha, đây quả thật là có chút không giống bình thường.
Nếu là tu sĩ bình thường mà nói, muốn quan sát trận chiến này thì cứ bình thản đứng ra xem là được, vốn dĩ song phương cũng không có tinh lực nhằm vào những người quan chiến.
Chính vì điều này mà hắn mới dừng lại thân hình ở trên một tòa sơn phong, biểu hiện thường thường không có gì lạ, kỳ thực vẫn đang chú ý tới đám người ẩn giấu.
Nhìn xem chiến trường hồi lâu, Nhất Minh liền thả người bay lên, hướng ra phía ngoài bay đi.
Lần này hắn không có biểu hiện ra thực lực chân chính, tốc độ so với trước kia cũng giảm hơn mấy phần, hắn muốn xem xem, đám người này có phải là nhằm vào những tu sĩ để cướp bóc hay không.
Trong đoạn đường này, hắn cảm giác vẫn còn ánh mắt nhìn về chính mình, mãi cho tới khi vượt qua khỏi trăm dặm thì loại cảm giác này mới hoàn toàn biến mất.
“Xem ra, suy đoán của ta hẳn là không sai.” Nhất Minh vừa ngự không vừa suy tính trong lòng.
Nếu đám Độc Hành Tông kia đang chờ cơ hội đến, chờ đợi tên kia đột phá Thần cảnh, rồi kết hợp với đám người ẩn giấu ở trong tối tiến hành cường công Quang Minh Điện, vậy thì nguy to!
Nghĩ cẩn thận mấu chốt ở trong này, vậy chỉ cần không cho tên Bán Thần kia đột phá Thần cảnh là được, chỉ cần Độc Hành Tông không có Thần cảnh sinh ra, Quang Minh Điện liền không có rơi vào nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, hắn đã có kế hoạch phá tan chuyện này, nhưng cần phải chuẩn bị một chút mới được.