Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Bên ngoài Hà Thành, chém giết không ngừng.
Theo mệnh lệnh được đưa ra, từng tu sĩ ở bên trong thành nhanh chóng vọt ra bên ngoài, hướng về đông đảo linh chu phát khởi thế công.
Vốn dĩ trực diện đối đầu với linh chu là một lựa chọn phi thường ngu xuẩn, thế nhưng từ khi Nhất Minh gia nhập chiến trường, đã có không ít tu sĩ của Huyết Ma Đường tao ngộ cỗ lực lượng kinh khủng này, nhao nhao vẫn lạc.
Hậu kỳ trở xuống, hầu như không ai gánh nổi hai ba quyền của hắn.
Có thể là trong nhất thời bị một đám tu sĩ đồng loạt vây công, bước tiến của Nhất Minh liền có một chút chậm chạp, các loại thuật pháp, linh bảo liên tục tế ra hướng về phía hắn đập tới, uy thế hạo hãng kinh người.
Huyết vũ treo cao vang lên từng tiếng gào thét mãnh liệt đồng thời, từng đầu thiểm điện lóe lên, hiện rõ bóng người tràn đầy huyết quang chói lọi, tán xạ tứ phương.
Oanh!
Cứ tưởng dưới bốn người đồng loạt kết thành trận thế hợp xuất sát chiêu sẽ mang tên này cầm xuống, nhưng không, thân hình của Nhất Minh dưới sát chiêu chỉ bay ngược về sau một đoạn, huyết y trên thân bỗng dưng ảm đạm mấy phần liền sáng tỏa trở lại, khóe miệng tràn ra một chút máu tươi, hiển nhiên là cũng không có thụ thương quá nặng.
“Không… không có khả năng!” một tên Huyết Ma Đường theo bản năng kịch liệt run rẩy, đồng tử trừng lớn phảng phất như nhìn thấy một thứ gì đó rất là kinh khủng vậy, thân hình chậm rãi lui về phía sau, trong miệng càng là lắp bắp vô pháp thành lời.
Trong mắt của Nhất Minh nổi lên một vòng chiến ý, khóe miệng nhếch lên một vệt cười sảng khoái: “Ha ha ha ha, tốt tốt tốt, có thể đả thương được ta, xem ra các ngươi cũng không phải là “đồ ăn” như trong tưởng tượng…”
Lời nói vừa đến đây, thân hình của Nhất Minh ầm vang chấn động, trong một cái chớp mắt liền đã xuất hiện tại bốn người trước mặt, một quyền hung hăng nện xuống.
“Không tốt!” hai mắt của một tên tu sĩ bỗng dưng trừng lớn, thần sắc kinh hãi quát chói tai một tiếng, một vòng huyết thuẫn hiển hóa trước mắt, ba tên tu sĩ còn lại cũng đồng thời kết hợp pháp quyết, nhanh chóng quán trú lực lượng.
Thế nhưng một quyền bị huyễn thuẫn ngăn chặn hoàn toàn không có, chỉ thấy viêm long bắt đầu lượn quanh một vòng, thẳng tắp theo một quyền nện vào bên trên huyết thuẫn, một quyền cường thế bá đạo khiến cho cả đám đều run rẩy cả lên.
Oanh!
Dung Huyết cảnh cùng với hồng cốt trong thân, đã khiến cho khí lực của hắn làm ra thuế biến, một quyền rơi xuống tựa như cự sơn hàng lâm, bên trong còn ẩn ẩn truyền ra từng tiếng gào thét thê lương thảm thiết, chấn nhiếp tâm hồn.
Phảng phất như có vô số oán linh ở bên trong huyết hà giãy dụa kêu gào, kinh tâm động phách!
Huyết thuẫn ầm vang phá toái, lộ ra bốn người với thần sắc tràn đầy kinh hãi, lập tức tản ra đồng thời bỏ chạy.
Tu sĩ hậu kỳ thì còn tốt, dưới từng quyền của hắn vẫn còn có thể miễn cưỡng sống sót, nhưng cũng đã mất đi nửa cái mạng.
Thế là thêm một quyền đập xuống, một tên trong đó không còn cách nào phản kháng đành phải tuyên cáo vẫn lạc.
Máu tươi tung bay ngất trời, tựa như huyết hoa nở rộ, lộ ra tanh nồng và kinh khủng!
Sát ý, tràn ngập!
Tu sĩ Chân Nguyên cảnh vẫn lạc truyền ra ba động cực kỳ to lớn, hầu như cứ cách một khoảng thời gian, liền có một trận ba động truyền ra, tiếp sau đó là máu tươi tung bay bốn phía, chậm rãi rơi xuống.
Điều này biểu thị cho một tên tu sĩ chân nguyên cảnh, chính thức vẫn lạc.
Sự gia nhập của Nhất Minh đã trực tiếp mở ra cục diện bế tắt cho tu sĩ ở bên trong cũng như ngoài thành, rất nhiều tu sĩ chân nguyên cảnh được giải phong, liền có thể lao vào chiến trường, hướng về đông đảo linh chu đánh tới.
Linh chu mặc dù có thể phát khởi công kích so với chân nguyên cảnh sơ kỳ, nhưng cũng vô pháp liên tục tấn công.
Gần nửa ngày trôi qua, phần lớn linh chu đều phá thành mảnh nhỏ, đông đảo thành viên của Huyết Ma Đường bị các tu sĩ ở Hà thành trảm diệt dưới tay, liên tục bại lui, chỉ có phần nhỏ là nhận ra tình huống hỏng bét đến cực điểm, quay người chạy trốn.
Nhìn thấy Huyết Ma Đường tan tác như chim muông, các tu sĩ cùng võ giả của Hà Thành làm sao không hưng phấn cho được, lúc này liền có người vung cánh tay hô lên: “Các huynh đệ, theo ta xuất kích a!”
Tu sĩ của Huyết Ma Đường đều đã tử thương một phần lớn, nào có khả năng can thiệp vào trận càn quét như thế này, mắt thấy các tu sĩ của Hà Thành lao lên hòng muốn vây công bản thân, liền có người nhanh chóng phun ra tinh huyết, lập tức vận dụng độn thuật bỏ chạy.
Bản thân tựa như một đạo huyết ảnh trong nháy mắt liền vượt ra mấy chục trượng, không đầy ba cái hô hấp liền biến mất không còn tăm hơi.
“Huyết Độn Thuật!” có tu sĩ thì thào đê ngữ, cũng không có dừng lại quá lâu, ánh mắt liền khóa định một cái phương vị, thả người phóng đi.
Phía trước Hà Thành, địch nhân vốn dĩ đã không còn khả năng chiến đấu, cộng thêm linh chu bị đánh tan không còn một mảnh, trong lúc nhất thời liền nổi lên một trận đuổi giết vô cùng hỗn loạn.
Nhất Minh đưa mắt nhìn qua, cũng không có đuổi theo, bản thân của hắn thả người rơi xuống một chỗ cao ở tại bên ngoài Hà thành, đưa mắt nhìn về nơi xa, ngắm nhìn thương khung.
Nơi xa có Thần cảnh uy thế hiển lộ, ở gần thì Bán Thần vẫn còn đang tranh phong, xem ra cũng không cần bao lâu thời gian liền sẽ kết thúc.
Cái nhìn này liền đã trôi qua một ngày một đêm, so dĩ vãng còn muốn dài hơn mấy phần.
Trên bầu trời nhìn không thấy thái dương ở đâu, bị vô tận mây mù che đậy, chỉ có sấm rền liên miên bất tận, quanh quẩn bên tai, phảng phất như có hung thú ở bên trong nổi giận gầm thét, phát ra tiếng vang.
Tùy theo mà đến là từng đầu thiểm điện, tại trong mây mù tán ra ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi bát phương.
Thiểm điện lóe lên trong nháy mắt, bầu trời oanh minh đồng thời, kèm theo đó chính là mưa to như trút nước, vẫn không ngừng rơi, chưa từng có dấu hiệu giảm bớt.
Mưa gió, lớn hơn, điên cuồng trút xuống.
Trong mưa gió, hắn ngồi tại một cái đỉnh đồi cách Hà thành không xa, một ngày một đêm trôi qua, các tu sĩ quét dọn chiến trường cũng không sai biệt lắm, đã có từng bóng người ở bên trong Hà thành ngự không bay lên, hướng về phía hắn bay tới.
Nhất Minh thu hồi tầm mắt, biểu lộ như thường, không chút gợn sóng.
Mặc dù hắn tại trước mặt của đám người này hấp thu huyết dịch, nhưng hắn cũng không có vì vậy mà cảm thấy e ngại cái gì, nếu như đám người này không có bị ngốc mà nói, hẳn là có thể phân biệt ra được.
“Ha ha ha, bọn hắn xuất động có hơi nhiều người a, xem ra là đã có không ít người tiếp viện tới muộn, tiểu tử ngươi cũng phải chú ý một chút.”
Tiểu Linh ngồi tại trên vai của hắn, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía trước khuyên bảo một câu, sau đó liền hóa thành một đoàn lam quang biến mất vào bên trong vòng ngọc.
Nhất Minh nhẹ nhàng gật đầu: “Bọn hắn xuất động nhiều người như vậy hẳn là không phải đến để đánh nhau, nếu không thì vị kia cũng không cần ở tại bên trong thành chờ ta, nhưng trận chiến vừa rồi ta biểu hiện có chút vượt quá tưởng tượng, cho nên cũng vô pháp xác định, chờ một chút xem bọn hắn muốn thế nào?”
Không qua bao lâu, rất nhiều người đã ngự không bay tới phụ cận, đi đầu chính là thanh bào lão giả, lão nhìn thấy Nhất Minh vẫn ung dung ngồi xếp bằng tại bên trên đỉnh đồi, thân hình dừng lại hít sâu một hơi, thần sắc cung kính chắp tay mở miệng.
“Tại hạ Lượng Tiêu, là phó thành chủ của Hà Thành, phụng mệnh Thành Chủ tới đây để mời đạo hữu tiến về bản thành, hy vọng đừng chê bản thành hoang sơ, để cho chúng ta tận tình báo đáp.”
Lời này vừa ra, rất nhiều người đi theo ở phía sau đều lộ ra thần sắc rất là cung kính, theo sau lão giả chắp tay cúi đầu, hiển nhiên là đối với người thanh niên ở trước mắt cảm kích vô cùng.
Nếu không có người này xuất thủ tương trợ, Hà thành e rằng đã phải lâm vào núi thây biển máu, cho dù viện quân có tới kịp thì cũng chỉ nhặt xác cho bọn họ mà thôi.
Bây giờ còn đứng ở đây như vậy, phần lớn chính là công lao của vị thanh niên này, ngay cả Chư Bát hắn cũng lẫn ở trong đó, len lén hí mắt nhìn tên thanh niên kia, không hiểu sao lại có một loại cảm giác quen thuộc, nhưng rốt cuộc là vì sao thì hắn lại không cách nào nhớ ra cho được.
“Kỳ quái, ta dường như chưa từng gặp qua tên này a?” Chư Bát lẩm bẩm, tiếp tục lấp ló quan sát.
Lẫn trong đám người, còn có thêm không ít tu sĩ là viện quân mới chạy đến gần đây, nhưng khi bọn hắn đến nơi thì chiến sự cũng đã kết thúc, hỏi ra mới biết là có người xuất thủ tương trợ.
Người kia bằng sức một mình đập ch.ết gần chục tên chân nguyên cảnh, mặc dù có phần đánh lén ở bên trong, nhưng có thể tại đông đảo công kích mà không hề thụ thương, đủ thấy thực lực của người này cường hãn.
Ngay cả chân nguyên cảnh đỉnh phong cũng không cách nào tại dưới ba quyền của người này sống sót, làm sao không khiến cho mọi người rung động cho được?
Thuật lại chính là như thế, đương nhiên cũng có người không hề tin tưởng, thế là bọn hắn mới nguyện ý chạy theo đến đây, bọn hắn muốn xem xem, người này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Bây giờ nhìn lại, tên thanh niên này cũng thường thường không có gì lạ a, bọn hắn không hiểu đám người này vì sao lại cung kính như thế, chẳng lẽ bọn hắn không cảm giác ra được tên thanh niên kia cũng chỉ là một tên võ giả thôi sao?
Không ít người đều mang nghi hoặc trong lòng, nhưng có Lượng Tiêu ở đây, bọn hắn cũng không tốt lên tiếng, đành yên lặng theo dõi kỳ biến.
Nhất Minh nghe được lời nói của thanh bào lão giả, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua đám người, một số là thật sự cung kính, một số mang theo nghi hoặc len lén dò xét, một số thì thẳng thừng nhíu mày, hiển nhiên là đối với hắn nghi ngờ vô cùng.
Quan sát một vòng, Nhất Minh chậm rãi đứng dậy, khóe miệng nở ra một vệt nụ cười, thần sắc khách khí thi lễ đáp trả, nhưng do có một tay nên hắn cũng vô pháp chắp tay, cho nên đành đặt tay lên ngực biểu thị coi trọng.
“Lượng Tiêu đạo hữu quá lời, chỉ là tiện tay mà thôi, nếu như Thành chủ cho mời, vậy thì tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh, đạo hữu, mời.”
Nói, Nhất Minh đưa tay ra hiệu, Lượng Tiêu nhìn thấy người này không kiêu không ngạo, còn đối với bản thân khách khí như thế, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm hơn nhiều, đồng dạng cũng là đưa tay ra hiệu, trước tiên thả người bay đi.
Nhất Minh hắn cũng không có chần chờ, thập nhất mạch phát động thả người bay lên, tốc độ so với đám người quả thật là chậm hơn nhiều, điều này khiến Lượng Tiêu hắn cũng không khỏi giảm lại tốc độ, cùng với Nhất Minh cân bằng, nghi hoặc hỏi:
“Xin hỏi tính danh của đạo hữu, ta mặc dù tại Hà thành sinh hoạt nhiều năm, đối với chuyện ở ngoại giới cũng có theo dõi một chút, đạo hữu còn trẻ lại có thực lực như vậy, xem ra cũng là một trong thập kiệt a?”
Lão nghi hoặc không biết người này rốt cuộc là thần thánh phương nào, một phần còn lại chính là tu vi của hắn, trong cảm giác bây giờ so với võ giả cũng không sai biệt lắm, quả thật là kỳ quái.
Lão có thể xác định rõ ràng, người xuất thủ mang tên Huyết Ma Đường kia diệt sát, chính là thiếu niên này không sai.
Mặc dù trên thân đã không còn huyết y, nhưng diện mạo kia rõ ràng là cùng một người.
“Thập kiệt?” Nhất Minh nghe vậy lắc lắc đầu, “Tại hạ Tiểu Minh, chỉ là một tán tu mà thôi, hơn một năm nay hành tẩu ở bên trong hoang mạc, gần đây nghe thấy động tĩnh mới trở về xem như thế nào, làm sao có thể bước vào hàng ngũ thập kiệt gì gì đó, với lại ta cũng không biết đó là cái gì, Lượng Tiêu đạo hữu có thể giải thích một chút sao?”
Lượng Tiêu nghe vậy khẽ híp đôi mắt, lão nhìn qua Nhất Minh cẩn thận dò xét một chút, hiển nhiên là muốn từ trên người của hắn nhìn ra thứ gì.
Y phục đơn sơ, diện mạo bình thường, nếu tại trong đám đông lẫn vào, e rằng cũng không ai để ý tới, nhưng lão không ngờ là một người bình thường như vậy lại có chiến lực không hề tầm thường, đây quả thật là bất thường a!
Nghĩ là nghĩ như vậy, thần sắc của lão cũng không có biến hóa, khẽ gật đầu, cũng không có giấu diếm nhìn về Nhất Minh chậm rãi giảng giải cái gọi là Thập Kiệt.
Nghe Lượng Tiêu giải thích về sau, hắn mới biết được Thập Kiệt rốt cuộc là cái gì.
Cái này hẳn là theo đại thế mà đến, tiềm long bảng mặc dù treo cao ở bên trên, nhưng tiềm long chung quy vẫn là tiềm long, cũng không nhất định sẽ trở thành thiên kiêu chân chính.
Cái gọi là Thập Kiệt, chính là bảng danh sách dựa theo thực lực cùng mức độ ảnh hưởng của một người mà làm ra xếp hạng, đương nhiên cũng sẽ giới hạn ở một độ tuổi nhất định.
Bảng xếp hạng này chính là do đích thân Tiên Vũ Lâu mở ra, độ chính xác mặc dù không phải tuyệt đối, nhưng chắc chắn sẽ không hề sai lệch, mỗi một sự kiện nổ ra, đều do Tiên Vũ Lâu tự hành thu thập tin tức rồi tổng kết ra xếp hạng.
Nghe đến Tiên Vũ Lâu, Nhất Minh cũng không có cảm thấy bất ngờ, dù sao thì trong dự đoán của hắn, một thế lực có thể mở tại Thương Minh Thành, buôn bán các loại tình báo cho dù là nhỏ nhất, hiển nhiên cũng không phải tầm thường.
Bây giờ xem ra, Tiên Vũ Lâu cũng không phải xem từ bề ngoài đơn giản như vậy, có thể mở ra xếp hạng Thập Kiệt mà không bị người trách móc, chứng tỏ những thông tin này vô cùng chính xác, chính xác tới nỗi không ai có lý do gì phải đi phản bác.