Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhìn thấy Nhất Minh nghiêm túc về sau, tâm thần của Bạch lão mới từ trong kinh ngạc trở lại, lão không khỏi nâng lên tay áo lau đi nước trà trên mũi, trong miệng không khỏi cảm khái.
“Thật là khiến cho người ta không cách nào tưởng tượng được a, ta vốn dĩ chỉ nghĩ ngươi mở ra bát mạch mà thôi, bây giờ nghe được lời này, không phải ta không tin, mà chuyện này quả thật là bất khả tư nghị!”
Bạch lão chậm rãi nâng lên chén trà uống một ngụm, khôi phục lại cảm xúc về sau, lão nhìn về Nhất Minh càng thêm phần hứng thú, một Nhân tộc lại có thể mở ra thập ngũ mạch, đây quả thật là không cách nào tưởng tượng nổi.
Lão mặc dù không biết lời tên nhóc này nói có thật hay không, nhưng trong cảm giác của lão đích xác là trong người của hắn vẫn còn lại tàn phiến của kinh mạch vỡ vụn lưu lại, hơn nữa số lượng lại còn không ít.
Nhất Minh đương nhiên biết nói ra điều này sẽ rất là khó tin, thế là hắn chỉ cười khan một tiếng, cẩn thận cảm thụ tự thân về sau, an lòng nhẹ gật đầu.
“Quả không hổ là tiền bối, ngay cả kinh mạch bị vỡ cũng có khả năng khôi phục trở lại, mặc dù chỉ có thể khôi phục lại bát mạch, nhưng đối với ta như vậy cũng là đủ rồi, những kinh mạch còn lại hắn cũng không biết có khả năng khôi phục lại hay không, đợi một thời gian rồi quan sát sau vậy.” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng.
Nhìn thấy sắc mặt của Bạch lão trắng bệch, Nhất Minh lập tức thu hồi ý nghĩ trong lòng, bản thân liền chậm rãi đứng lên thi lễ một cái: “Đa tạ Bạch lão xuất thủ, nếu không có ngài, ta e rằng muốn khôi phục lại kinh mạch cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
Nghe nói lời này, bạch y lão giả liền khoác khoác tay, thanh âm có chút khàn khàn nói ra: “Không có việc gì, nếu ngươi không còn vấn đề gì nữa thì mau mau trở về dưỡng thương đi thôi, ở đây ta có một ít đan dược, ngươi hãy cầm lấy.”
Nói xong, Bạch lão liền hướng về phía Nhất Minh vung ra mấy khỏa đan dược, hắn nhanh chóng thu vào trong tay về sau, vừa định hướng về phía lão đa tạ lần nữa thì đã không còn thấy người ở đâu.
Nhìn thấy cảnh này, hắn chậm rãi hít sâu một hơi, lần nữa hướng về hư không khom người cúi đầu!
Hiển nhiên là hắn cũng từ trong thanh âm của lão nhìn ra được lão đã tiêu hao không nhẹ, cho dù lão có là Thần cảnh đi chăng nữa, muốn thi triển ra loại bí thuật chữa trị kinh mạch như thế này, e rằng cũng phải bỏ ra cái giá không nhỏ.
Quả nhiên, sau khi rời khỏi gian phòng về sau, Bạch lão liền phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc đều trắng bệch một mảnh, cả người từ giữa không trung hướng về một phương hướng lao đi, khóe miệng còn ẩn ẩn lộ ra một vệt mỉm cười kích động.
Đối với những điều này, Nhất Minh hắn cũng không hề hay biết, hắn lập tức mang một khỏa đan dược quăng vào trong miệng nhắm nuốt, hai khỏa còn lại liền thu vào trong túi trữ vật, bắt đầu ngồi xuống luyện hóa.
Đan dược vào bụng một sát na, hắn cảm giác toàn thân rất là dễ chịu, ngay cả những vết thương đã khôi phục phần lớn vào giờ khắc này đã tốt hơn không ít.
Ngay cả khí lực cũng rất nhanh được bổ sung trở lại, bát mạch nhanh chóng dẫn động linh khí nhập thể, hóa thành linh lực, uẩn dưỡng bản thân.
Với bát mạch, lượng linh lực mà hắn có thể cất trữ quả thật là không đáng nhắc tới, nếu như so sánh một chút, chỉ cần hắn thúc dục thân pháp trong vòng mười trượng liền sẽ tiêu hao hầu như không còn.
Đổi lại là trước kia, thập ngũ mạch có thể trợ hắn điên cuồng thúc dục thân pháp trong vòng hai mươi lăm trượng đều dư xài, đôi bên chênh lệch quả thật là vô cùng to lớn.
Đối với chuyện này, hắn cũng không có quan tâm quá nhiều, chỉ là mang ra so sánh một chút mà thôi, cho dù hiện tại linh lực trong người không có bao nhiêu, nhưng bằng một thân khí huyết, hắn vẫn tự tin cùng với chân nguyên cảnh chiến một trận.
Thời gian từng khắc trôi qua, sau khi luyện hóa đan dược về sau, hắn cảm giác toàn thân đều đã tốt hơn không ít.
Mặc dù khí huyết có hao tổn nghiêm trọng, nhưng hắn cũng không quá lo lắng, hắn cũng không định ở nơi đây bế quan đến khi khôi phục hoàn toàn, dù sao thì so với việc bế quan dưỡng thương, bản thân lên chiến trường chém giết sẽ khôi phục nhanh hơn rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Nhất Minh liền đứng người lên, toàn thân đều cảm giác có chút không thích ứng, có lẽ là do bản thân bây giờ chỉ còn lại bát mạch đi, bản thân chậm rãi từ tầng thứ tư bước xuống bên dưới.
Vừa xuống tới tầng thứ ba, hai bóng người quen thuộc liền đập vào trong mắt của hắn, Nhất Minh liền mỉm cười vui vẻ bước về phía hai người đi đến.
“Hổ lão, La huynh, hai người ở đây là vì chờ ta sao?”
Nhìn thấy người tới là Nhất Minh về sau, Hổ lão hai người liền nhanh chóng tiến tới dò xét một phen, nhìn thấy hắn không có vấn đề gì về sau, cả hai liền thở ra một hơi.
Khoảng thời gian này ngồi chờ đợi tin tức của hắn, hai người vẫn là có chút lo lắng, mặc dù bề ngoài vẫn điềm nhiên như thường, nhưng trong lòng mỗi người đang suy nghĩ cái gì thì không ai biết được.
Hổ lão thì không cần phải nói, mặc dù lão nhận lấy chỗ tốt của vị đại nhân kia, nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì Nhất Minh vẫn là người đã mang lão từ trong cõi ch.ết bước ra, nếu không có hắn, lão e rằng đã không sống tới tận bây giờ.
Còn về La Duệ Quân, sau khi xác nhận Nhất Minh không có vấn đề về sau, khóe miệng mới lộ ra mỉm cười, hướng về hai người đồng thời nói: “Đêm nay mặc dù xảy ra chuyện không tốt, nhưng kết quả vẫn là không xấu, không bằng ba người chúng ta đi uống một chút, sẵn tiện trò chuyện một chút về cuộc đi săn vào ngày mai, thế nào?”
Nghe được lời này, Nhất Minh cùng với Hổ lão cảm thấy cũng không tệ, thế là ba người từ trong Luyện Đan Các rời đi, thẳng đến trên đỉnh của một tòa kiến trúc dừng lại.
Tòa kiến trúc này đích xác chính là cứ điểm của tiểu đội Phá Linh, phương viên bên dưới rộng rãi thoáng mát, ba người đứng tại một tòa tựa như lầu các nhưng cũng không giống, độ cao có khoảng mấy chục trượng, to lớn vô cùng.
Ở khoảng cách gần nhìn lại, cứ điểm này có thể rất là to lớn, nhưng so với toàn bộ quan ải mà nói, đây chỉ có thể coi như là một góc của băng sơn mà thôi, hầu như tiểu đội nào cũng có cứ điểm to lớn như vậy.
Cảm nhận được từng cơn gió nhẹ thổi qua, thời điểm bây giờ hầu như các võ giả đều đã tiến vào mật thất bế quan, cho nên ở bên ngoài cũng không nhìn thấy quá nhiều người.
Ánh trăng treo cao, từng áng mây chậm rãi trôi qua khiến cho người ta cảm giác đây là một mảnh tường hòa bình an, Nhất Minh ba người thoải mái ngồi tại đỉnh lâu nhìn về giữa thương khung.
Ba người trong tay đều nắm lấy bầu rượu, đồng thời cùng nhìn lấy trăng sáng ở trên bầu trời, hồi lâu chậm rãi giơ lên, đối với yển nguyệt ở phía trên, có chút nhất kính, sau đó liền uống một hơi cạn sạch.
Từ xa xa nhìn lại, tại đỉnh lâu phía trên, ba người đồng thời kính trăng sáng, mỗi người đều là cầm lấy một bầu rượu không ngừng trút xuống, mãi cho tới khi giọt cuối cùng rơi xuống, ba người mới đồng thời thu hồi bầu thứ nhất, cổ họng không ngừng truyền ra cảm giác tê dại, rất là sảng khoái!
“Chúc Nhân tộc giống như Yển Nguyệt trên không, hôm nay khuyết thiếu, ngày mai vẹn tròn.”
Thanh âm của Nhất Minh nhàn nhạt vang lên, hắn vứt bình rượu rỗng trong tay, bản thân liền cầm lên bình thứ hai, Hổ lão cùng với La Duệ Quân cũng không hề thua kém, đồng dạng cũng cầm lên.
Bầu thứ hai chậm rãi nâng lên, ba người đồng thời hướng về bên ngoài quan ải, nơi đó có từng đoàn ánh sáng không ngừng lập lòe, mặc dù ba người không có cảm giác được cái gì, nhưng hiển nhiên là có tiền bối đang cùng với Linh tộc chém giết, hung hiểm vô cùng.
“Chúc các tiền bối thân thể khỏe mạnh, thực lực đại tăng, đánh tan Linh tộc.”
“Chúc ba người chúng ta, hảo hảo sống tốt!”
Thanh âm của Nhất Minh lần lượt vang lên, lần này chính là liên tục bầu thứ hai cùng bầu rượu thứ ba đều uống cạn, ba người không khỏi nhăn mày vỗ đùi một cái.
Sảng khoái!
Qua ba lần rượu về sau, Nhất Minh ngồi tại nguyên địa không nói, ánh mắt không ngừng nhìn ra bên ngoài quan ải, nhớ tới nhân thân.
Trong ký ức của hắn, dù là hắn có cố gắng nhớ lại đi chăng nữa, vẫn là mơ hồ, loại mơ mơ hồ hồ này khiến hắn rất là khó chịu, chỉ duy nhất một khung cảnh khiến hắn không cách nào quên đi, chính là cảnh tượng trước khi hắn ly khai giới vực.
Lúc đó, mặc dù khung cảnh trước mắt rất là mơ hồ, nước mắt đã khiến hai mắt của hắn nhòe đi rất nhiều, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được hốc mắt của mẫu thân đều đã đỏ lên, ẩn ẩn còn có giọt lệ lưng tròng trong đó.
Hồi lâu, hồi lâu.
Từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua, nhấc lên sợi tóc của hắn, thổi ở trên mặt, thổi tan hết những hồi ức của hắn, cũng mang hắn từ trong hồi ức kéo về hiện thực, làm đôi mắt của hắn bỗng dưng trở nên lăng lệ, trên mặt không tự chủ cũng sinh ra một loại sát ý rất là nồng đậm.
Điều này cũng không khỏi khiến cho Hổ lão cùng với La Duệ Quân cảm thấy giật mình.
“Minh Tôn huynh cũng không cần nghĩ nhiều, chuyện trước đó quả thật là lão già kia có ý định nhằm vào huynh, ta nghe Đội Trưởng nói sẽ đòi cho huynh một cái công đạo, huynh cứ chờ lấy chính là.” La Duệ Quân mỉm cười nói.
Nhất Minh nghe vậy mới giật mình ý thức lại, lắc lắc đầu: “Ta không có suy nghĩ nhiều về chuyện đó.”
“Ta chỉ nghĩ, có đôi lúc ta chỉ muốn làm một đứa trẻ, vui thì cười, buồn thì khóc, mơ về một hạnh phúc, muốn một cuộc đời bình yên, thế nhưng mọi chuyện chỉ thích đưa ta vào nghịch cảnh, cho dù ta không động vào bọn hắn, bọn hắn cứ thích động vào ta, thật là không cách nào hiểu nổi…”
Nhất Minh thở ra một hơi, trong mắt đều là vẻ hồi ức về quá khứ.
“Chúng ta tu luyện, cũng chẳng qua là vì được tự do tự tại.” Hổ lão trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói, “Lão già ta mặc dù sống không có bao nhiêu năm, nhưng những chuyện mà ta đã kinh lịch qua, tất cả đều không thoát khỏi hai chữ “thực lực”.”
“Chỉ cần có thực lực, sẽ không có ai dám động vào ngươi, thế giới này cường giả vi tôn, lời của cường giả chính là quy tắc.”
“Nếu đổi lại là một trường hợp khác, công tử chính là một vị cường giả để cho người người phải kính ngưỡng, e rằng sẽ không có ai dám ở trước mặt của ngươi lắc lư, còn nếu đổi ngược lại, ai cũng có khả năng tùy ý cho ngươi một cước, đây chính là khác biệt.”
Nghe được lời này về sau, Nhất Minh cùng với La Duệ Quân đều không khỏi gật đầu tán thành.
Bọn hắn đương nhiên biết thực lực chính là mấu chốt, trầm ngâm chốc lát, khóe miệng của Nhất Minh nở ra một vệt nụ cười, trong mắt nổi lên từng tia hàng mang.
“Nếu đã như vậy, ta sẽ trở thành người mà mỗi khi nghe đến cái tên của ta, ai ai cũng đều sẽ sợ mất mật, ta sẽ cho người người đều biết, muốn đối địch với ta, cho dù là bất cứ tên nào cũng đều phải trả giá đắt.” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, cũng không có nói ra.
Thế là ba người tại dưới vầng nguyệt uống một đêm, bọn hắn đều không biết ngày mai sẽ là một ngày như thế nào, nhưng đã ra chiến trường, hy vọng đêm nay không phải là đêm duy nhất mà ba người có thể ngồi uống cùng với nhau đi.
Bình minh lóe lên, mang theo từng tia sáng ấm áp chiếu rọi vào bên trong quan ải, cả thương khung đều là ánh vàng rực rỡ, phảng phất như báo hiệu một điềm lành sắp tới, khiến ba người cảm giác rất là thoải mái.
Một đêm tại bên dưới yển nguyệt thưởng rượu mãi cho tới giờ khắc này mới dừng lại, Nhất Minh liền hướng về phía hai người cáo từ rời đi, cũng đã đến lúc phải đi làm chính sự, hắn còn chưa gặp mặt thành viên trong tiểu đội của mình đâu.
Thế là hắn xác định phương hướng về sau, hai chân bỗng nhiên phát lực, thân hình tại giữa không trung lướt nhanh mà đi, thẳng hướng cứ điểm của bản thân bay đến.