Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Tiểu Minh đệ nói nhảm cái gì đây? Kinh mạch đã vỡ thì cho dù có nghỉ ngơi tới ch.ết đi nữa vẫn không cách nào khôi phục lại a.” Tô Linh Nhi nàng mộng bức nói.

Bạch y lão giả dùng thần thức quét qua một lần, nhận thấy các vết thương trên người đã phần lớn được khép lại, nhưng thân thể ở bên trong vẫn chịu thương tổn không nhẹ, đặc biệt là kinh mạch vỡ vụn gây nên, cho nên nhìn hắn vẫn còn có chút yếu ớt.

“Tiểu nha đầu này nói không sai.” bạch y lão giả gật gật đầu, “Nếu ngươi không nhanh chóng chữa trị, thời gian càng lúc càng trôi qua, ta liền không có cách nào khôi phục lại kinh mạch cho ngươi.”

“Mà lại, điều kiện của ta hoàn toàn không hề hà khắc, chỉ là lấy một ít khí độc mà thôi, ta rất muốn biết, khí độc ở chỗ sâu rốt cuộc là như thế nào, ta vốn chính là Đan Y, việc nghiên cứu ra Lục Đan với phẩm chất cao hơn là trách nhiệm của ta, cho nên điều này cũng góp phần giúp ích cho Nhân tộc, ngươi nghĩ thế nào?”

Nói xong, bạch y lão giả hướng về phía Tô Linh Nhi hỏi, ngữ khí không nhanh không chậm, bình thản vô cùng.
Nhưng đâu ai biết được trong lòng của lão đang chửi mắng không thôi, cái tên nhóc này vì sao lại không chịu đáp ứng đây.

Nhất Minh nghe xong lời nói của bạch y lão giả quả thật không có mao bệnh gì, nhưng vấn đề ở đây chính là an nguy của cô nàng.



Một tên võ giả sâu kiến như hắn có lẽ còn có khả năng thoát ra, nhưng Thần cảnh một khi bước vào đương nhiên sẽ không che giấu được đại khủng bố ở nơi đó, hắn tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra.

Thế là hắn mới mang toàn bộ những gì mình chứng kiến tại chỗ sâu của Độc Lâm giảng thuật một lần.
Hai người nghe xong liền lầm vào trầm mặc, Tô Linh Nhi liếc nhìn lão giả về sau, sắc mặt liền trở nên ngưng trọng!

Bạch y lão giả thấy vậy liền vội vàng giải thích, lão sợ tiểu nha đầu này hiểu lầm chính mình, quả thật là lão cũng không biết tại bên trong kia còn có đại khủng bố a.

Trong ý nghĩ của lão, chỉ cần cô nàng không chủ động bạo lộ bản thân, việc đi đến chỗ sâu rồi lập tức trở về sẽ không thành vấn đề.
Dù sao thì Tô Linh Nhi nàng cũng là một Ám Vệ, ẩn nấp đối với cô nàng mà nói, đó quả thật là điều quá là cơ bản rồi.

Tô Linh Nhi lắc lắc đầu: “Bạch lão không cần nghĩ nhiều, việc này ta quả thật là không hề biết đến, xem ra đây chính là một cái tin tức quan trọng, hẳn là chuyện này có liên quan tới việc đám Linh tộc kia không ngừng thu hẹp phạm vi của độc khí, chuyện này ta cần phải báo cáo lên trên mới được.”

Nói xong, cô nàng liền nhìn sang Nhất Minh mỉm cười nói: “Tiểu Minh lần này quả thật là lập được một công lớn rồi a, tin tức này đối với Nhân tộc có chỗ hữu dụng, đám người chúng ta cần phải nhanh chóng hành động một chút, càng kéo dài, chúng ta càng thuận theo ý muốn của Linh tộc bên kia, chuyện này tuyệt đối không thể chậm trễ.”

“Bạch lão, nhìn xem Tiểu Minh mạo hiểm tính mạng để có được một tin tức như vậy, lão cũng không thể ngồi nhìn không cứu a?” Tô Linh Nhi hướng về phía lão giả, khóe miệng nhếch lên một vệt nụ cười nói ra, dáng vẻ kia, thật là gian xảo làm sao.

Bạch y lão giả nhìn thấy một trong những mục đích riêng của mình không cánh mà bay, trong lòng liền thở dài bất đắc dĩ.
Chuyện này cũng không gấp, sớm muộn gì thì lão cũng sẽ có được khí độc ở nơi đó, cho nên cũng không cần phải chấp nhất có được trong thời gian ngắn.

Còn việc cứu chữa cho tên tiểu tử này, lão đương nhiên là sẽ không cự tuyệt, đây chính là chỗ tốt a, thế là lão bày ra dáng vẻ đắn đo suy nghĩ về sau, thở dài nói.

“Thôi được, lão già ta dù sao cũng là Đan Y, cũng không thể để cho một bệnh nhân tại trước mặt của ta mang theo dáng vẻ ủ rủ rời đi a!”
Nhất Minh nghe xong lời này khóe miệng không khỏi co giật, ta có ủ rủ sao?

Tô Linh Nhi nghe vậy liền mỉm cười rời đi, thân hình trong nháy mắt liền biến mất không thấy, chỉ còn lại thanh âm quanh quẩn bên tai của hai người: “Nhờ lão a, nếu có cơ hội ta sẽ mang khí độc trở về.”

Nhất Minh hắn chậm rãi bước xuống giường, thân thể liền có chút không ổn, phảng phất như bị mất đi cân bằng vậy, khiến hắn suýt chút nữa thì té ngã trên đất, loại cảm giác này, rất là kỳ lạ.

“Tiểu tử ngươi đừng nên động a, cứ ngồi ở đó cho ta nhờ là được, ta đi một chút sẽ quay lại.” bạch y lão giả nói xong, thân hình cũng lập tức biến mất.

Không bao lâu sau lão liền quay trở về, trong tay còn mang theo một viên đan dược, phía trên còn tỏa ra mùi hương rất là nồng đậm, xem ra chính là đồ tốt.

“Đây, ăn đi, sau đó liền thả lỏng cả người, ta sẽ giúp ngươi khôi phục lại kinh mạch, quá trình này e rằng sẽ có chút đau đớn, ngươi nên chuẩn bị một chút.”

Cầm lấy khỏa đan dược trong tay, Nhất Minh cũng không có suy nghĩ nhiều, nếu lão già này đã đáp ứng chữa trị cho mình thì cứ thử một chút đi, đổi lại hắn cũng không có mất mác cái gì.

Cho dù không trị được, với một thân thực lực bây giờ hắn cũng không có e ngại Chân Nguyên cảnh, đứng trước uy thế của Thần cảnh mà vẫn chịu bấy nhiêu tổn thương, xem ra đã là vạn hạnh, hắn cũng không có đòi hỏi quá nhiều.

Nghĩ tới đây, Nhất Minh cũng không có do dự mà lập tức nuốt đan dược vào bên trong, bắt đầu ngồi xếp bằng chờ đợi lấy.

Vài cái hô hấp trôi qua, nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm, thanh âm của lão giả lại lần nữa vang lên: “Tiểu tử nhớ lấy, cho dù có đau đớn như thế nào cũng phải cắn răng chịu đựng, rất nhanh liền sẽ khôi phục lại bát mạch, ta bắt đầu đây.”

Nghe xong, Nhất Minh vừa định giải thích cái gì thì đã thấy hai tay của lão nhanh chóng kết hợp pháp quyết, từng đóa lục liên mang theo sinh cơ nồng đậm nhanh chóng kết hợp lại với nhau, hóa thành một tòa liên lục bao khỏa thân hình của Nhất Minh vào bên trong.

Ngay lập tức, hắn liền cảm giác được toàn thân vô cùng thoải mái, phảng phất như bản thân đang ngâm mình vào giữa một dòng thiên mệnh chi tuyền vậy, đại lượng sinh cơ không ngừng chen chúc vào bên trong, xen kẽ trong đó còn có một loại khí tức rất là đặc biệt, nhanh chóng hướng về toàn bộ kinh mạch của hắn phóng tới.

“Đây là…” Nhất Minh thì thào trong lòng, hắn cảm giác có một cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ hướng về chỗ kinh mạch phá toái lao đi, từng cái mảnh vỡ li ti dường như cảm ứng được cái gì dẫn dắt, tất cả đều chậm rãi hội tụ trở lại.

Ngay lúc từng cái mảnh vỡ bắt đầu di động lúc, một loại cảm giác đau đớn tại trong thân thể lập tức bùng phát, đây không phải là cơn đau nhức ở bên ngoài nhục thân, mà là tại tận sâu bên trong thân thể, khiến sắc mặt của hắn đã trắng nay liền hóa thành tái xanh, rất là dữ tợn.

Hắn cố gắng chịu đau đớn trong người, quá trình này tựa hồ như muốn mạng của hắn vậy, so với những lần rèn luyện thân thể thì loại cảm giác này đã vượt qua khả năng tưởng tượng của hắn.

Thời gian trôi qua, mồ hôi trên trán của lão giả bắt đầu ứa ra, ba khỏa kinh mạch đã thành công được khôi phục trở lại, lão cũng không có dừng lại, tiếp tục thi triển thuật pháp.

Tòa liên lục phát ra hào quang rực rỡ, đại lượng sinh cơ cùng với mùi hương của đan dược không ngừng phát tán ra bên ngoài, khiến cho toàn bộ Luyện Đan Các đều đắm chìm trong hương khí tuyệt mỹ, làm say lòng người.

Rất nhiều người không biết đây rốt cuộc là đan dược gì, lại có thể khiến cho hương thơm lan tỏa bay xa như vậy.

Nửa canh giờ trôi qua, mùi hương lan tỏa hẳn nửa canh giờ vẫn không hề dừng lại, đã làm cho rất nhiều tu sĩ cảm thấy hiếu kỳ đi tới dò xét, Luyện Đan Các bỗng nhiên so với thường ngày phải náo nhiệt hơn rất nhiều.

Thẳng tới mảnh ghép cuối cùng của khỏa bát mạch hợp lại về sau, sắc mặt của lão dường như đã trắng bệch một mảnh, mồ hôi đầm đìa, hiển nhiên là tiêu hao không nhẹ.

Hiện tại lão đã không biết phải nói cái gì cho phải, kinh mạch của tiểu tử này quả thật là biến thái, so với người khác phải to lớn hơn rất nhiều, chính vì điều này mà bản thân đã hao tổn đại lượng bản nguyên, vốn dĩ trong tưởng tượng của lão đây là một cuộc mua bán có lời, nhưng bây giờ xem ra, lỗ to a!

Còn chưa dừng lại ở đó, một màn tiếp theo càng khiến cho mồ hôi của lão chảy ròng, ánh mắt không khỏi kinh ngạc nhìn về phía của Nhất Minh, bản thân liền nhanh chóng thu hồi lực lượng, nếu còn tiếp diễn, e rằng cái mạng của lão cũng phải góp đi vào.

Chữa trị kinh mạch vốn dĩ chính là một việc không dễ, cho dù lão có là Thần cảnh cường giả cũng không cách nào chịu nổi tiêu hao như thế, bây giờ xem ra, lão dường như đã đánh giá thấp tên tiểu tử này rồi.

“Tiểu tử, ngươi rốt cuộc đã mở ra bao nhiêu kinh mạch, vì sao ta cảm giác trong người ngươi vẫn còn vết tích của kinh mạch phá toái?” Bạch lão thở gấp lau mồ hôi trên trán, khóe miệng không khỏi co giật hướng về Nhất Minh hỏi.

Ban đầu kinh mạch bị phá toái thành từng mảnh vỡ, cho nên lão cũng không xác định được hắn rốt cuộc mở ra bao nhiêu kinh mạch, lão cho rằng hắn cũng chỉ mở ra bát mạch mà thôi, cho nên mới tự tin như thế.
Bây giờ xem ra, tên tiểu tử này, không bình thường a!

Nhất Minh nghe được thanh âm này liền chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy lão đã ngồi xuống gần đó, bàn tay không ngừng run rẩy cầm lên chén trà uống một hớp, xem ra là tiêu hao không nhẹ.

Hắn trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng quyết định nói thật, dù sao thì lão già này cũng thật sự vì chính mình ra sức chữa trị, thế là hắn không khỏi nhìn đông rồi nhìn tây, nhìn thấy biểu hiện này, lão giả mới khoác khoác tay nói: “Không cần dò xét, nơi này không có ai.”

Nghe được xác nhận về sau, Nhất Minh mới chậm rãi đứng lên thi lễ nói: “Đa tạ Bạch lão xuất thủ chữa trị, ta quả thật là không phải mở ra bát mạch, mà là thập ngũ mạch!”

“Khụ khụ… thập…!” Bạch lão đang chuẩn bị nuốt ngụm trà thì bỗng dưng chảy ngược, nước trà từ trong lỗ mũi điên cuồng bắn ra, “Ngươi nói cái gì cơ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện