Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Với bát mạch của bản thân, Nhất Minh hắn không cách nào có thể tại giữa không trung tự do phi hành cho được, lượng linh lực dự trữ tại bên trong toàn bộ bát mạch hợp lại là quá ít, khiến hắn không thể không thử một phương thức khác.
Từng sợi huyết tơ tại trong thân thể nhanh chóng hiện ra, hóa thành song dực, hai cánh màu đỏ ngòm tại giữa không trung nhanh chóng thoáng qua, tựa như một đạo hồng quang, rất nhanh liền đã bay ra xa một khoảng cách.
Song dực không cách nào có thể khiến hắn tự do phi hành tại giữa không trung cho được, nó chỉ có một cái tác dụng duy nhất, chính là có thể điều chỉnh phương hướng cùng giữ thân thể lướt nhanh tại giữa không trung, tốc độ so với bình thường phải nhanh hơn mấy phần.
Cứ qua một đoạn khoảng cách, thân thể lại từ giữa không trung rơi xuống, tiếp tục là một tiếng ầm vang phá không bay lên.
Thái Dương vừa ló dạng, bên trong quan ải đã vang lên từng tiếng thanh âm huyên náo, khiến không ít người từ bên trong mật thất đi ra, xem xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Chân Nguyên cảnh thì còn tốt, một đám võ giả mặc dù có thể tự do phi hành, nhưng trong mắt bọn hắn, bọn hắn chỉ có thể thấy được một thân ảnh mơ hồ có song dực gia thân, rất nhanh liền biến mất không thấy, ngay cả diện mạo cũng không kịp nhìn.
Điều này khiến không ít người nương theo đạo huyết quang kia phóng đi theo, bọn hắn muốn xem xem rốt cuộc đây là ai?
Nhất thời, có không ít võ giả hiếu kỳ ngự không bay theo, nhưng tốc độ so với đạo thân ảnh kia quả thật là kém không phải một điểm hai điểm, chỉ vài cái hô hấp trôi qua, khoảng cách của song phương đều đang liên tục nâng cao, khiến không ít người cảm thấy vạn phần kinh ngạc!
Mà tại một nơi nào đó trong quan ải.
Nơi này được một tòa trận pháp to lớn bao khỏa, từng vòng ánh sáng mang cả một phiến khu vực rộng lớn đều bao trùm vào bên trong, người bên ngoài muốn xâm nhập đi vào là không có khả năng.
Giờ khắc này, đã có không ít thân ảnh đứng tại phía trước của tòa trận pháp, sắc mặt của người nào người nấy đều lo lắng không thôi, bọn hắn đều không biết được đội trưởng của chính mình rốt cuộc đang làm cái gì, vì sao tới giờ khắc này còn chưa gặp mặt bọn hắn.
Phải biết, đêm nay chính là thời điểm ra trận giết địch, các tiểu đội khác đều đã đầy đủ thành viên, chỉ còn lại bọn hắn là còn chưa biết đội trưởng của chính mình là ai, điều này thật khiến cho rất nhiều người lo lắng.
“Ngươi nghe nói cái gì không? Đêm qua dường như tên Minh Tôn kia xuất thủ đánh một vị tiền bối chân nguyên cảnh máu me đầy mình, sau đó bản thân hắn liền đã bị thu thập, không rõ sống ch.ết.”
“Uy uy, sao ta lại nghe nói hắn chính là bị Linh tộc đoạt xá trà trộn vào bên trong quan ải, chính vì vậy mới bị một vị tiền bối xuất thủ diệt sát?”
Mặc dù lo lắng, nhưng cũng không ít võ giả tụm năm tụm ba bắt đầu bàn luận về sự kiện đêm qua.
Khoảng cách từ nơi này tới chỗ diễn ra trận chiến đêm qua khá là xa, cho nên không có ai chứng kiến được, chỉ là nghe nói một chút mà thôi.
Tại trong đám người tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau, riêng có một nữ tử đứng ở một bên, lộ ra rất là khác biệt, nàng không có trò chuyện với ai, chỉ là lẳng lặng đứng đó chờ lấy, không có gia nhập đi vào.
Hôm nay nàng khoác một thân y phục màu vàng, tất cả đều lộ ra rất là tinh xảo, từng sợi tơ lụa óng ánh mềm mại, phối hợp với làn da trắng tinh nõn nà, thật khiến cho nhiều nam tử ở nơi này phải nhìn nhiều mấy lần.
Nhưng vì do trở ngại thân phận của nàng, cho nên không có ai dám tùy tiện tiến tới trò chuyện, chính vì vậy mà chỉ có một mình nàng đứng riêng ở một bên, lẳng lặng nghe lấy.
Khi nghe mọi người xung quanh bàn luận về cái tên “Minh Tôn” về sau, thần sắc của nàng bỗng nhiên rung động một chút, cái tai không khỏi vểnh lên, một bộ rất là hứng thú.
Đám người đã tụ tập ở nơi này từ rất sớm, mãi cho tới khi Thái Dương dần dần lên cao, ánh nắng chiếu rọi xuống có phần nóng bức, mỗi người đều tìm lấy một nơi chậm rãi tọa hạ.
Dù là như vậy, thanh âm trò chuyện vẫn không hề dứt, vẫn là một mảnh ồn ào náo nhiệt vô cùng.
Không bao lâu sau, đang lúc tất cả mọi người đang trò chuyện quên cả trời đất, oanh một tiếng, một cơn chấn động khiến thân thể của đám người lung lay suýt ngã, đi theo chính là một đạo thanh âm oanh động truyền ra, cuốn theo trận trận gió lốc, khiến đám người không tự chủ liền nhắm nghiền mắt lại.
Đợi đến khi mở ra thời điểm, đã thấy một nam tử với toàn thân bạch y, gương mặt tuấn lãng, sau lưng còn hiển hóa ra song dực màu đỏ ngòm chậm rãi tan biến không thấy, hắn quét nhìn toàn trường về sau, bước chân chậm rãi từ cách đó không xa đi về phía trước.
Không ít võ giả nhìn thấy một màn này đều chấn động vô cùng, trong lúc nhất thời, rất nhiều ánh mắt hội tụ trên người của Nhất Minh, hắn cũng không thèm để ý tới đám người này, bản thân đi tới phía trước tòa trận pháp, bước chân dừng lại.
Nhìn thấy cảnh này, có người nhịn không được trào phúng một tiếng, đơn giản là vì cảm nhận được đây chỉ là một tên võ giả mà thôi, ngay cả nguyên dịch còn chưa ngưng đọng ra được, tiến tới đây là muốn gia nhập vào tiểu đội của bọn hắn hay là sao?
Nhất Minh hắn cũng không thèm để ý tới, bản thân liền xuất ra ngọc bài chạm vào màn sáng bên trên, trận pháp ngay lập tức liền vang lên từng tiếng rung động mãnh liệt, hào quang chập chờn một lúc về sau, liền biến mất không thấy.
Một màn này đã khiến không ít người ở nơi đây cảm thấy trợn mắt hốc mồm, bọn hắn cũng không cách nào ngờ tới, tên thanh niên này chính là đội trưởng của bọn hắn?
Bởi vì chỉ có đội trưởng mang theo ngọc bài kia, mới có khả năng bài trừ đi trận pháp, người khác tuyệt đối không có khả năng làm được.
Đội trưởng của bọn hắn, lại là một tên võ giả còn chưa ngưng luyện ra nguyên dịch?
“Thiên kiêu của Quang Minh Điện, Minh Tôn!”
Đã có không ít người nhận ra diện mạo của Nhất Minh, thế là kinh hô lên một tiếng.
Lời này vừa ra, khiến toàn trường xôn xao náo động, có không ít người hoài nghi nhân sinh, chẳng phải nói tên Minh Tôn kia đã bị tiền bối thu thập rồi hay sao?
Bây giờ lại có một tên võ giả đứng ra làm đội trưởng của bọn hắn, cho dù có là thiên kiêu đi chăng nữa, hiện tại chẳng phải so với bọn hắn còn không đáng nhắc tới?
Rất nhiều người biểu lộ vi diệu, một mặt hoài nghi không biết các vị tiền bối đang nghĩ cái gì, vì sao lại để cho một tên võ giả đảm nhiệm chức vị đội trưởng, an nguy của bọn hắn, chẳng phải sẽ rơi vào trong tay của tên võ giả này hay là sao?
Thế là có không ít người đứng ra chất vấn, có người đầu tiên đứng ra, đồng dạng cũng là có người thứ hai người thứ ba…
Nhất Minh chỉ nhàn nhạt nhìn qua đám người mỉm cười, hắn đương nhiên biết sẽ có một màn này phát sinh, đổi lại là hắn, hắn cũng không muốn bị một tên với tu vi còn thấp hơn mình tùy ý bày bố, dù sao thì đây là chiến trường, tính mệnh của chính mình mới là quan trọng nhất, không phải sao?
Thế là Nhất Minh hắn mỉm cười nói: “Các vị nếu như không phục, tùy thời đều có thể xuất thủ thử một chút.”
Nhưng trong nháy mắt, thần sắc của hắn bỗng dưng lạnh xuống, một cỗ khí tức khó tả từ trong thân thể của hắn dâng lên, dọa cho đám người đang chất vấn bỗng dưng im bặt trở lại.
Hắn đứng ở đó, mặc dù khí huyết còn chưa khôi phục hoàn toàn, một thân huyết y vẫn là có thể thi triển đi ra.
Huyết y trên thân phiêu dật đồng thời, một đầu tiểu long đỏ rực tại giữa thân thể không ngừng du tẩu, trong mắt càng là lóe lên từng sợi huyết quang lưu động, có một loại khí tức vô hình hướng về đám người trấn áp mà tới, khiến sắc mặt của tên nào tên nấy đều bỗng dưng trắng bệch, nhao nhao lui lại, một mặt kinh hãi!
Bọn hắn cũng không thể ngờ tới, người bị xem như là một võ giả này, thực lực lại không thể đánh giá từ bề ngoài như vậy, khí tức vô hình ép cho thân thể của bọn hắn khó thở tột độ, tâm thần càng là chấn động mãnh liệt, bờ môi tím tái, suýt chút nữa thì ngất đi tại chỗ.
Trải qua vô số kinh lịch về sau, Nhất Minh hắn đối với tiểu long trên người càng thêm quen thuộc, không những có thể tùy ý điều động, mà hắn còn cảm ứng được lực lượng còn có chút tăng lên.
Loại tăng lên này mặc dù không lớn, nhưng nếu so với ban đầu mà nói, đầu tiểu long này đã to hơn trước một vòng, có thể so với hai ngón tay hợp lại cũng không sai biệt lắm.
Lân phiến trên thân phát ra từng vòng hào quang sáng chói, khiến cả người của Nhất Minh phảng phất như được nhóm lên hỏa diễm, uy thế kinh người.
Nhất Minh hắn cũng không muốn ra tay hung ác, thế là hắn thu hồi khí thế trên thân, uy áp mạnh mẽ bỗng dưng biến mất không thấy.
Cảm nhận được uy áp tán đi, một đám võ giả mới thở ra một hơi, toàn thân run rẩy, hai chân dường như muốn nhũn ra, đây là kết quả mà hắn đã nhân từ nương tay, nếu không thì những tên võ giả này ngay cả một giây đứng vững cũng không có khả năng làm được.
Nhìn thấy một đám võ giả dùng loại ánh mắt kinh sợ nhìn lấy chính mình, khóe miệng của Nhất Minh mới nở ra một vệt nụ cười, thanh âm chậm rãi vang lên.