Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Màn đêm bao phủ, Nhất Minh cùng Hổ lão đứng tại trước đại môn của doanh trại, từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo một chút lạnh thổi bay bạch y của hắn, một đôi mắt không hề mang theo một chút giả ý nào nhìn về phía lão.

Tại sâu bên trong, lão có thể nhìn ra được thiếu niên này đang thật sự nghiêm túc!

“Nhân tộc không cần vạn tôm vạn tép… sao?” Hổ lão thì thào nói nhỏ, thần sắc khẽ mỉm cười gật đầu nói: “Phải, Nhân tộc quả thực không cần vạn tôm vạn tép, chiến trường phảng phất như là một cối xay thịt thu nhỏ, nhưng đồng thời tại nơi đó cũng cất chứa cơ duyên vô tận, có thể tại trên chiến trường trổ hết tài năng, quả thật xứng đáng để chúng ta dốc lòng bảo vệ.”

“Ha ha, chính vì điều này cho nên ta mới không có mang an nguy của đám thành viên kia vào trong mắt.” Nhất Minh cười nhạt gật gật đầu, mắt nhìn những võ giả đang không ngừng hướng về hai người bọn hắn gật đầu chào, có người là thành viên của Tiểu Hổ đội, có người là thành viên của tiểu đội khác, lẫn nhau đang bàn luận điều gì đó, rất là náo nhiệt.

“Nếu bọn hắn có thể biểu hiện làm cho ta cảm thấy hài lòng, ta tựu bảo hộ bọn hắn an toàn, còn nếu như không được, vậy thì cũng có thể trách bọn hắn mà thôi, ta không phải máu lạnh vô tình, đồng dạng cũng không phải thánh nhân.”

Hổ lão nghe được lời này cũng đồng dạng gật đầu, lão biết thiếu niên trước mắt này cũng không phải từ bên trong nhà ấm lớn lên, bản thân càng là vật lộn từ một người võ giả cho đến hiện tại, một thân thực lực đều là từ bên trong chiến trường chém giết đi ra, khiến lão rất là khâm phục!



Mặc dù thiếu niên này không có kết thành chân nguyên, nhưng từ trong cảm giác của Hổ lão đến xem, trên người của Nhất Minh ẩn ẩn có một loại khí tức rất là đặc biệt, nếu như chính mình không có linh bảo mà nói, muốn chiến thắng thiếu niên này e rằng không có dễ dàng như vậy.

Ngay lúc Hổ lão đang âm thầm cảm khái thời điểm, thanh âm của Nhất Minh lại lần nữa vang lên, đánh gãy suy nghĩ của lão.
“Đúng rồi, ta còn không biết đội trưởng của chúng ta là ai, với lại vị trí của tiểu đội của ta ở nơi nào?”

“Đội trưởng sao?” Hổ lão có chút sững sờ nhưng rất nhanh liền khôi phục tinh thần, lão mới chợt nhớ ra rằng trong khoảng thời gian này Nhất Minh đều tại bế quan bên trong mật thất, thế là lão mới chậm rãi từ trong túi trữ vật xuất ra một chiếc ngọc bài, đưa cho Nhất Minh.

Ngọc bài được kiến tạo bằng ngọc thạch, tại trong đêm tối này liền tỏa ra hào quang óng ánh màu xanh nhạt, khiến cho người ta cảm giác rất là nhẹ nhàng thoải mái, bên trên còn khắc ghi hai hàng chữ, một to một nhỏ.
Chữ to, chính là danh tự của hắn, Minh Tôn.

Còn chữ nhỏ nằm ở bên cạnh, chính là thân phận của hắn tại trong quan ải này, bây giờ chính là một tiểu đội trưởng.
Nhìn thấy Hổ lão đưa ra ngọc bài, Nhất Minh liền cầm lấy cảm nhận một chút liền có chút lạnh, Hổ lão cũng vào lúc này thuận tiện giải thích một phen.

“Cái này chính là thân phận ngọc bài để xem xét những tin tức liên quan tới tiểu đội, về sau mỗi khi đội trưởng có mệnh lệnh gì đều sẽ thông qua ngọc bài này để truyền tin, công tử chỉ cần đầu nhập tâm thần để xem xét là được.”

“Còn nữa, lệnh bài này có định sẵn vị trí của tiểu đội, nơi đó còn có trận pháp chưa được mở ra, chỉ khi công tử dùng ngọc bài này để khai mở trận pháp, các thành viên của tiểu đội mới có thể tiến vào bên trong, công tử cứ chậm rãi xem xét là được.”

Nghe được Hổ lão giải thích, Nhất Minh cũng không có chần chờ, lập tức dò xét.
Một lúc sau, Nhất Minh mới chậm rãi thở ra một hơi, bên trong có không ít tin tức liên quan tới hắn, còn có một đầu tin tức khiến hắn không khỏi bật cười lắc đầu.

Đầu tiên chính như Hổ lão đã nói, hắn đã thật sự trở thành một tiểu đội trưởng, mặc dù danh tự của tiểu đội còn chưa có đặt ra, nhưng điều này cũng không ngăn cản một sự thật rằng đã có không ít võ giả trực thuộc dưới trướng của hắn.

Thứ hai chính là một đầu tin tức liên quan tới động tĩnh của Linh tộc trong thời gian gần đây, dạo gần đây phạm vi của Độc Lâm đã không ngừng lui về phía sau, trả lại một khoảng không gian rất là rộng lớn, điều này khiến rất nhiều Nhân tộc cảm thấy cao hứng!

Ban sơ chính là như vậy, nhưng dần dần bọn hắn mới nhận ra một điều, Linh tộc dường như đang chuẩn bị một thứ gì đó rất là kinh khủng.

Thế là có từng đội Nhân tộc thành quần kết đội không ngừng dò xét, dẫn tới Linh tộc chống trả kịch liệt, thậm chí Linh tộc còn phái ra cường giả đánh một vòng thật xa để tập kích những tu sĩ đang đi trên đường, dẫn tới song phương càng lúc càng trở nên căng thẳng, chiến sự cũng càng lúc càng trở nên kịch liệt hơn rất nhiều.

Điều này cũng biến tướng dẫn tới một cái nồi rơi vào trên đầu của hắn, mệnh lệnh tiểu đội của hắn nhanh chóng chuẩn bị, sau ba ngày liền phối hợp với các tiểu đội khác xuất phát tiến hành tìm kiếm tung tích của Linh tộc, lập tức tru diệt.

Đây có thể được xem là một cuộc đi săn và bị săn, Linh tộc bên kia đồng dạng cũng là như vậy, bọn hắn không ngừng ẩn nấp và tập sát tu sĩ Nhân tộc, ngay cả võ giả cũng không thoát khỏi vận mệnh, vẫn lạc rất nhiều.

Mà những tiểu đội tiến hành săn giết Linh tộc này được gọi chung là Liệp Sát đội, nhiệm vụ của bọn hắn chỉ có một, chính là tận lực mang những tên Linh tộc đang ẩn nấp xung quanh quan ải dọn dẹp một lần.

Còn vì sao những vị tiền bối kia không đứng ra dọn dẹp đâu, không cần nghĩ cũng biết, Nhân tộc bên này chỉ cần xuất động cường giả, Linh tộc bên kia đồng dạng cũng sẽ có cường giả đứng ra ngăn cản, song phương không ai chịu nhường ai, thế cục rất là ác liệt.

Đây không phải là ân oán đơn thuần, đây chính là đại đạo chi tranh, đoạt tạo hóa của người ta không khác gì ngồi lên đầu của người ta đi bự, bản thân còn hung hăng phun nước miếng, đây quả thực là sỉ nhục đến cực điểm!

Mỗi một cái giới vực đều sẽ có cực hạn của nó, mà cực hạn này, đều sẽ được mỗi tu sĩ chiếm đoạt cho riêng mình, hóa thành thực lực của bản thân.

Nói trắng ra chính là một cái bánh, Thiên Long giới chính là một miếng bánh to lớn, bây giờ Linh tộc đi tới hung hăng cắn xé chiếm đoạt, điều này sẽ dẫn tới những sinh linh tại trong giới vực sẽ càng lúc càng trở nên yếu đi, mà Linh tộc thì lại không mất mác cái gì, bọn hắn sẽ càng lúc càng mạnh.

Giới vực của bọn hắn không bị xâm chiếm, tài nguyên không bị xâm chiếm, nếu cứ để bọn hắn cắm rễ tại đây lâu, dần dần tài nguyên của Thiên Long giới sẽ bị cạn kiệt, những cường giả sinh ra cũng càng lúc càng ít, mãi cho tới khi thế giới tận diệt, đó chính là kết cục của toàn bộ sinh linh trên giới vực này.

Chính vì điều này mà các tiền bối của Nhân tộc mới không ngừng xuất động cường giả mang Linh tộc chém giết, chỉ cần có thể mang bọn hắn chém giết hầu như không còn, thế giới mới có thể bình an vô sự.

Nghĩ thông những điều này, Nhất Minh mới thở dài một hơi, hắn lăng không lên cao nhìn về phương xa, nơi đó mặc dù không nghe được một chút thanh âm nào phát ra, nhưng Nhất Minh vẫn có thể nhận thấy được bầu trời đang không ngừng lấp lóe, đây hẳn là có cường giả đang giao phong kịch liệt đi.

Nếu không phải trận pháp ở bên trong quan ải đã ngăn cách toàn bộ ba động, e rằng hắn cũng không cách nào biết được, một không khí yên bình thế này, lại phải đổi bằng mạng sống của những vị tiền bối kia.

Nếu không có bọn hắn đứng ra gánh lấy, những tu sĩ tại bên trong quan ải làm sao có thể an tâm tu luyện cho được, thậm chí là những người tại bên trong những tòa thành trì, bọn hắn làm sao lại có thể sống bình an, vô lo vô nghĩ như vậy?

Tất cả đều đã được những vị tiền bối này đứng ra gồng gánh, chỉ để cho những hậu bối như bọn hắn có thời gian để trưởng thành!

Một ngày nào đó, sẽ đến lượt những hậu bối như bọn hắn lại đứng ra che chở cho những người nhỏ hơn, thẳng cho đến khi toàn bộ Linh tộc bị tận diệt, vòng lặp này mới có thể dừng lại, thế giới mới có thể trở nên tươi sáng hơn một chút.

Nhất Minh thu hồi ánh mắt, bản thân hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần!

Mặc dù khoảng thời gian này hắn còn chưa kịp bế quan cô đọng những kinh nghiệm chiến đấu, chỉ để khắc ghi ba quyển công pháp đã khiến hắn tốn mất hai mươi ngày thời gian, bây giờ lại càng không có thời gian để bế quan tu luyện, dù là như vậy cũng không có vấn đề gì, lên chiến trường thì lên chiến trường đi, ai bảo ta đã là đội trưởng của một tiểu đội đâu?

Theo trong ngọc bài nói rõ là ba ngày, nhưng đó đã là tin tức của một ngày trước kia, nói cách khác tính luôn hôm nay hắn chỉ còn lại một ngày thời gian, có chút gấp a!

Một đầu tin tức còn lại chính là thân phận của đội trưởng, hắn cũng không ngờ tới đội trưởng của hắn lại là cô nàng Tô Linh Nhi kia, điều này khiến hắn có chút bất ngờ, nhưng khi nhìn thấy lời nhắn của cô nàng dành cho hắn, hắn đã không biết nói cái gì cho phải.

“Ha ha, thôi mặc kệ nàng ta vậy.” Nhất Minh bật cười lắc lắc đầu, “Với thực lực của ta bây giờ mà đi chung với nàng thì chỉ kéo chân sau của nàng ta mà thôi, hoàn toàn không hề có một tác dụng gì, chỉ đành ủy khuất tỷ tỷ a!”

Những tin tức còn lại cũng không có liên quan gì tới hắn, nhưng có một tin tức khiến hắn rất là bất ngờ, đó chính là La Duệ Quân cũng đã trở thành một tiểu đội trưởng, lấy tên Phá Linh.

“Phá Linh, cái tên nghe liền không tệ a, ta cũng phải cẩn thận suy nghĩ một cái tên thật là ngầu mới được, nên lấy tên gì đâu?”

Nhất Minh lăng không tại giữa không trung lâm vào trầm tư, từng đợt gió nhẹ nhàng khiến cho bạch y của hắn nhẹ nhàng lay động, mái tóc đen tung bay ở giữa, một gương mặt anh tuấn liền hiện ra trước mặt mọi người, khiến không ít nữ tử nuốt một ngụm nước bọt.

Một màn này rơi vào trong mắt của rất nhiều tu sĩ cùng võ giả, có tu sĩ đang đi dạo cùng với người tình trong mộng nhìn thấy cảnh này liền nhịn không được hừ lạnh một tiếng, dường như nhận thấy tên này có chút quen mắt, nhưng cũng không nhớ rõ là đã gặp ở đâu, chỉ là nhận ra khí tức của hắn vỏn vẹn chỉ là một tên võ giả mà thôi, không đáng nhắc tới.

Ngay khi tên tên tu sĩ vừa định tiến lên dạy dỗ một phen thì có thanh âm gần đó vang lên, khiến bước chân của hắn không khỏi dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện