Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Cửa đá chậm rãi nâng lên, Hổ lão nhìn thấy Nhất Minh từ bên trong mật thất bước ra, bản thân liền vội vàng bước về phía hắn, thần sắc vui buồn lẫn lộn, cũng không biết phải biểu hiện như thế nào cho phải.
Một màn này đồng thời cũng rơi vào trong mắt của Nhất Minh, chỉ thấy một lão giả… cũng không hẳn là lão, ngày hôm nay Hổ lão khoát một thân hồng bào, trên thân tỏa ra sinh mệnh lực rất là nồng đậm, so với Hổ lão sắp xuống lỗ mà hắn biết trước kia phải chênh lệch rất nhiều.
Theo tu vi tăng lên, cảm giác yếu ớt trước kia cũng đã biến mất không thấy, trên người của lão mặc dù không tỏa ra một chút lực lượng nào, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt, màu tóc, làn da, cùng với chuyển động của thân thể cũng có thể biết được Hổ lão đã trẻ ra không ít.
Bây giờ gọi “lão” có vẻ không còn thích hợp nữa rồi, diện mạo của Hổ lão so với một trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi cũng không có khác biệt bao nhiêu, mặc dù trên tóc vẫn còn một chút bạc màu, nhưng phân nửa đều đã hóa thành đen nhánh, không còn vết tích của già nua.
Nhất Minh nhìn thấy Hổ lão biểu tình kỳ quái như vậy cũng không khỏi nghi hoặc, thế là hắn mở miệng hỏi: “Hổ lão, có chuyện gì sao?”
Khoảng thời gian này hắn đều toàn tâm toàn lực ghi nhớ nội dung của pháp môn, những động tĩnh ở bên ngoài hắn đều không hay biết cái gì, mãi cho tới khi hắn hoàn thành khắc ghi nội dung của pháp môn mới nghe được động tĩnh ở bên ngoài truyền tới.
Bây giờ nhìn thấy người mình cần tìm đã bước ra bên ngoài, Hổ lão một mặt vui mừng nhanh chóng bước tới: “Công tử, cuối cùng ngươi cũng bước ra bên ngoài rồi!”
“Hổ lão làm sao? Chẳng lẽ Linh tộc bên kia có động tĩnh gì?” Nhất Minh cũng không có dài dòng, nhìn thấy Hổ lão biểu hiện như vậy, hắn cũng rất là hiếu kỳ, trực tiếp hỏi thẳng vào trọng tâm.
“A! Công tử nghĩ không sai, quả thật là có chuyện lớn!” Hổ lão giật mình nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, “Linh tộc bên kia quả thật là có động tĩnh, hơn nữa động tĩnh lại còn không nhỏ, mấy ngày nay ta tìm công tử nhiều lần muốn mang chuyện này cáo tri, bây giờ công tử xuất quan ta cũng thuận tiện mang chuyện thứ hai đồng thời nói luôn một lượt.”
Nghe được lời này trong lòng Nhất Minh thầm nghĩ quả không sai, trước đó hắn ẩn ẩn cũng đã suy đoán được chút ít, tại quan ải này nếu nói xảy ra đại sự gì, thì hẳn là không thoát khỏi đám Linh tộc kia.
Trước đó Tô Linh Nhi nàng cũng nói có chuyện quan trọng cần phải làm, cộng thêm động tác của đám Linh tộc trong thời gian gần đây, bọn hắn không ngừng tập kích tu sĩ của Nhân tộc, nếu Nhân tộc không làm ra phản ứng thì quả thật là không cách nào nói nổi.
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, Hổ lão cũng mang mọi chuyện một năm một mười nói lại một lần.
Đơn giản chỉ là hai việc mà thôi, nhưng hai việc này cộng lại cũng đủ để mang cho hắn cảm giác rung động không cách nào tưởng tượng nổi.
Việc đầu tiên chính là liên quan tới bản thân hắn, nghe nói nhờ vào công đức vô lượng của La Duệ Quân cùng với một đám tu sĩ mà hắn không hề quen biết, hắn thế mà trở thành một tiểu đội trưởng, bản thân liền dẫn dắt một tiểu đội gần năm mươi thành viên, tất cả đều là võ giả, tên tiểu đội có thể tự do lựa chọn rồi báo cáo đi lên.
Việc thứ hai chính là liên quan tới một đám Linh tộc hoạt động sôi nổi trong thời gian gần đây, bọn hắn không ngừng mai phục tại trên đường đi tới Độc Lâm, ra tay tập sát.
Nếu chỉ là như vậy thì cũng không coi là cái gì, nhưng vấn đề là số lượng Linh tộc tập hợp ở bên ngoài quan ải càng lúc càng nhiều, ngay cả Thần cảnh cường giả cũng đã xuất động không ít, trong hai tuần nay đã có không ít dư ba của cường giả tranh đấu, khiến rất nhiều người tại trong quan ải rất là hoang mang.
Ai cũng không biết được đám Linh tộc kia đang giở trò gì, nhưng dù là như vậy cũng không tránh khỏi bọn hắn suy nghĩ, đám Linh tộc này hẳn là chuẩn bị phát khởi đại chiến, công phá quan ải a?
Ý nghĩ này vừa lóe lên liền khiến rất nhiều võ giả tê cả da đầu!
Bọn hắn không thể nghi ngờ chính là tồn tại ở tầng dưới chót, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến bản thân ch.ết không có chỗ chôn, tình huống bây giờ càng lúc càng phát ra nghiêm trọng, khiến cho bọn hắn không khỏi nơm nớp lo sợ.
Những võ giả có thể gia nhập vào tiểu đội thì còn đỡ hơn một chút, bọn hắn gia nhập để tìm kiếm sự bảo hộ cũng như húp được miếng canh, dù sao thì trở về cũng không được, mà tại trong quan ải ßú❤ tới già cũng không xong, chính vì vậy mà tìm một tiểu đội để gia nhập sẽ có tương lai hơn một chút, cho dù chỉ là một hy vọng nhỏ nhoi.
Còn đối với những võ giả chưa có tiểu đội trưởng dẫn dắt, bản thân cũng không biết phải đi đâu về đâu, rất là hoang mang.
Phần lớn là do thực lực của bọn hắn quá yếu, thậm chí còn có người còn chưa ngưng luyện ra được năm giọt chân nguyên, phần còn lại là do mỗi tiểu đội đều có hạng mức cao nhất, mỗi khi có tiểu đội chiêu thu thành viên, bọn hắn mới có khả năng báo danh gia nhập.
Đám người này ở chung vào một chỗ quả thật là trở thành một cái tiểu đội rồi, mà cái tiểu đội này, thình lình chính là thành viên sở thuộc tiểu đội của Nhất Minh.
Nghe được những điều này về sau, Nhất Minh chỉ đành thở dài một hơi, hắn cũng không ngờ chính mình lại được các tiền bối an bài như vậy, nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa, hắn từ nhỏ đã từ bên trong Quang Minh Điện lớn lên, đối với những người ở giới vực này, hắn cũng có một chút đồng cảm!
Đứng trước Linh tộc, hắn đương nhiên sẽ không lùi nửa bước, nhưng nếu tình thế nguy cấp thì cũng chỉ đành tạm thời né tránh mũi nhọn, chờ đợi thời cơ.
Nghĩ như vậy, khóe miệng của hắn nhịn không được bật cười lắc lắc đầu, Hổ lão nhìn thấy cũng không hiểu hắn đang cười cái gì, thế là lão mở miệng hỏi:
“Công tử đang cười cái gì a, dựa theo vị đội trưởng kia an bài, các thành viên trong đội của công tử đều rất là yếu kém, không cẩn thận liền sẽ tại trên chiến trường ch.ết không có chỗ chôn, huấn luyện đám người này cũng không hề dễ dàng, đây quả thật là một nan đề khó a!”
“Hổ lão không cần lo lắng!” Nhất Minh nghe vậy cũng liền khoác khoác tay, hắn đương nhiên biết Hổ lão đang nói về cái gì, dù sao thì một khi dẫn đội lên chiến trường, bản thân không những phải lo cho tự thân, mà còn phải để ý tới an nguy của các thành viên trong đội, đây chính là trách nhiệm.
Giống như những vị đại nhân vừa giao phong vừa phải chiếu cố đám tu sĩ bên dưới, nếu không chỉ là dư ba phát tán đi ra cũng đủ để bọn hắn uống một bầu.
Người khác có lo lắng chứ hắn hoàn toàn không hề có loại lo lắng này, dù sao thì Thần cảnh cường giả giao phong hắn không quản nổi, sẽ có cường giả thay hắn gánh lấy.
Chân Nguyên cảnh thì dưới điều kiện hắn không bộc lộ ra lực lượng kinh người sẽ không ai chú ý tới hắn, đây chính là thế mạnh, hắn phải hảo hảo tận dụng điều này mới được.
Nhất Minh nhìn về phía Hổ lão đang lo lắng cho chính mình, thế là hắn khoác lấy bờ vai của Hổ lão chậm rãi bước ra bên ngoài, vừa đi vừa mỉm cười nói:
“Những người khác so với ta hoàn toàn không giống, bọn hắn không cách nào che giấu tự thân, ta thì ngược lại, chỉ cần ta không bạo lộ thực lực, sẽ không có chân nguyên cảnh tìm tới ta, ta cũng thuận tiện bảo hộ bọn hắn.”
“Những tên kia nha, nghe lão nói thực lực của bọn hắn có chút thấp, nhưng đối với ta cũng không có quan trọng.” Nhất Minh lắc lắc đầu, thở dài một hơi, ngữ khí có chút thất lạc, phảng phất như đang hồi ức thứ gì.
“Ta cũng không vì bọn hắn mà bỏ ra sinh mệnh của chính mình, chiến trường mà, đương nhiên cũng sẽ có kẻ ch.ết người sống, ta cũng không bảo đảm bọn hắn toàn bộ sống sót trở về, nhưng chí ít sẽ không để toàn quân bị diệt, chí ít bản thân ta, vẫn sẽ còn sống trở về.”
Nói xong, trong mắt của Nhất Minh nhìn về thương khung bên trên, nơi đó có lốm đốm những ngôi sao tỏa ra từng điểm ánh sáng, phản chiếu vào trong mắt của hắn.
Nghe hắn nói lời này, Hổ lão cũng đồng dạng suy nghĩ, lời nói của thiếu niên này mặc dù nghe vào có chút ích kỷ, nhưng sự thật chính là như vậy.
Lão sống không biết bao nhiêu năm, cho nên cũng không phải là thánh mẫu mà cứu vớt thiên hạ, điều này hoàn toàn không có đúng sai phải trái, ngươi nghĩ nó đúng nó chính là đúng, nhưng ngươi nghĩ nó sai, nó chính là sai, tùy vào quan niệm của mỗi người khác biệt mà sinh ra khác biệt.
Thanh âm dừng lại chốc lát, Nhất Minh chớp mắt một cái, bản thân hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, nhìn sang Hổ lão mỉm cười nói:
“Ngôi sao, nó chỉ có thể tỏa sáng tại trong trong màn đêm, cũng giống như bọn hắn vậy, chỉ khi bản thân bọn hắn rơi vào tử cục, chúng ta mới biết được ai là người đáng để chúng ta hết lòng bảo vệ.”
“Nhân tộc, không cần vạn tôm vạn tép, Hổ lão nói xem, ta nói như vậy, có đúng hay không?”