Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Là thiên kiêu của Quang Minh Điện, Minh Tôn!”
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, rất nhiều người sau khi nghe được thanh âm này về sau, lập tức đưa mắt nhìn về phía Nhất Minh, lộ ra vẻ kinh ngạc!
Không vì cái gì khác, bởi vì trong cảm giác của rất nhiều tu sĩ, người thanh niên kia hoàn toàn chính là một võ giả không sai, trong người không hề có một chút chân nguyên ba động nào, thật là kỳ quái!
Chẳng lẽ nói, thời gian gần trôi qua một năm, tên này vẫn chưa hề ngưng tụ ra được nguyên dịch, đây mà là thiên kiêu sao?
Rất nhiều tu sĩ đều nổi lên suy nghĩ như thế này, thậm chí còn có những người vừa tấn thăng chân nguyên cảnh, không đầy một năm trước bọn hắn cũng là võ giả mà thôi, thời gian qua đi, tu vi của bọn hắn tăng tiến nhanh chóng, thế mà tên Minh Tôn vẫn chỉ là một võ giả, điều này khiến không ít tu sĩ nhếch miệng khinh thường.
Những nữ tử sau khi hoàn hồn mới chú ý tới khí tức trên người của thanh niên kia, đúng thật là võ giả, minh bạch điều này các nàng cũng không còn để ý tới, một số người xoay người rời đi, một số người tiếp tục ôm lấy cánh tay của nam tử bên cạnh mè nheo chuyện gì đó,...
Tất cả những cảnh tượng này, đều được Nhất Minh thu vào trong mắt, rất là rõ ràng.
Cảm nhận được vô số ánh mắt nhìn về phía mình trắng trợn dò xét, không hề kiêng nể, thần sắc của Nhất Minh vẫn bình đạm vô thường, chỉ là tại trong nhóm người này quét mắt một chút, mỗi một người đối với hắn nảy sinh sát ý hắn đều đồng dạng đáp lại, ánh mắt lần lượt quét qua.
Thân hình của hắn phiêu phù ở giữa, một gương mặt bình thản, một ánh mắt không hề chứa bất kỳ cảm xúc nào bộc lộ đi ra, nhàn nhạt từ trên cao nhìn xuống đám tu sĩ bên dưới, thần sắc hờ hững.
Gió nhẹ mang theo bạch y của hắn phiêu dật giữa không trung, cái cằm nhàn nhạt nhấc lên, ánh mắt nhìn xuống, lần lượt đối với từng tên tu sĩ nhìn lâu một chút.
Cái nhìn này chậm rãi quét qua mỗi phương vị, mỗi tên tu sĩ đều cảm giác được toàn thân bỗng dưng tê rần, đối diện với gương mặt lạnh nhạt cùng với đôi mắt hờ hững kia, bọn hắn tựa hồ cảm nhận được… tên này đang nhìn chính mình, không khác gì một con kiến?
Loại cảm giác này rất là vi diệu, khiến cho cảm xúc tiêu cực từ trong thân thể của bọn hắn dâng lên, một loại cảm giác như bị xem là sâu kiến hiện rõ trước mắt, làm sao không tức giận cơ chứ?
Bọn hắn là ai?
Rõ ràng bản thân mình chính là một chân nguyên cảnh, thế mà lại bị một tên võ giả dùng loại ánh mắt đó nhìn lấy, đây chính là không để chân nguyên cảnh tu sĩ vào trong mắt.
Thế giới này thực lực vi tôn, không quản ngươi bao nhiêu niên kỷ, chỉ cần thực lực của ngươi mạnh hơn người khác, ngươi chính là “tiền bối” ngươi được đãi ngộ đặc biệt, ngươi có được những thứ mà người khác không có, bao gồm cả sự “kính sợ” trong đó.
Cho dù tên này đã từng thiên kiêu đi chăng nữa, bản thân chỉ là một võ giả cũng không nên dùng loại thái độ này để đối với Chân Nguyên cảnh a!
Một con muỗi lại dám ở trước mặt ngươi lắc lư, một là con muỗi này có năng lực vô cùng phi phàm, có thể tự tin thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi, hai chính là không biết chữ “ch.ết” viết như thế nào, một màn này xem ra không hề khác gì.
“Tiểu bối to gan, lại dám dùng loại thái độ này đối với “chúng ta” một chút lễ nghi cơ bản, ngươi, cũng không biết sao?” có thanh niên chậm rãi lăng không bay lên, thần sắc cao cao tại thượng nhìn về phía Nhất Minh, khí tức của Chân Nguyên cảnh hiển lộ ra không thể nghi ngờ, hướng về phía Nhất Minh đè ép mà tới.
Tên này mặc dù đứng ra dạy dỗ, nhưng hắn cũng không dùng danh nghĩa của chính hắn, mà lại nói là “chúng ta” điều này không thể nghi ngờ chính là đại biểu cho những tên Chân Nguyên cảnh ở nơi đây, cho dù có xảy ra chuyện gì, hắn cũng không có một mình gánh chịu.
Mà lại, tại trong quan ải có một đầu thiết luật là không được giết hại đồng tộc, nhưng cũng không có nói là không được “dạy dỗ” tiểu bối ngang ngược a?
Nếu tên Minh Tôn này là một Chân Nguyên cảnh thì hắn quả thật là không dám làm chuyện như thế này, nhưng bây giờ khác biệt, không bước vào Chân Nguyên, quản ngươi có là thiên kiêu hay là không, gần một năm qua ta đã bước vào Chân Nguyên cảnh, xét về giá trị, một võ giả so với một chân nguyên cảnh, các vị đại nhân hẳn là không cần nghĩ cũng biết a?
Nhất Minh nhìn thấy lực lượng của thanh niên hướng về phía mình ép tới, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là sẽ có người đứng ra ngăn cản tên thanh niên này, bởi vì tại trong quan ải không cho phép giết hại đồng tộc, chính vì vậy hẳn là sẽ có người đứng ra bảo vệ cho hắn.
Thế nhưng để hắn bất ngờ là, mãi cho tới khi cỗ lực lượng kia bao trùm hắn vào bên trong, vẫn không có bất kỳ ai đứng ra ngăn cản, tình hình này, có vẻ không đúng a?
Nhất Minh nhíu mày, hướng về phía chủ điện nhìn tới, cũng không thèm để ý tên thanh niên kia, mặc cho khí tức của hắn đè ép lấy thân thể, phảng phất như muốn mang hắn đè xuống đất ma sát vậy.
Đổi lại là võ giả khác, e rằng đã rơi xuống đất quỳ rạp cầu xin tha thứ, đối mặt với chân nguyên cảnh, một võ giả hoàn toàn không có khả năng tiếp nhận cho được.
Thế nhưng là một vài cái hô hấp qua đi, khí tức của chân nguyên cảnh vẫn không hề giảm bớt, mà còn ẩn ẩn tăng cao hơn rất nhiều, khiến cho rất nhiều võ giả xung quanh cảm giác như có đại nạn lâm đầu, nhao nhao thoát khỏi nơi đây, chỉ còn lại tu sĩ đứng tại xung quanh, cẩn thận quan sát.
Nhìn thấy tên Minh Tôn này vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía chủ điện không hề quan tâm lấy chính mình, một cỗ tức giận ở trong người của tên thanh niên lập tức sôi trào, khí thế ở trên người càng là phát ra mạnh mẽ, phảng phất như một đầu hung thú mang theo lợi trảo nhấn hắn xuống đất, cuồng bạo vô cùng.
Nhưng cho dù khí tức của hắn có phát ra như thế nào đi chăng nữa, Nhất Minh vẫn bất động như núi, không hề bị lay chuyển.
“Không có khả năng!” nội tâm của thanh niên thầm hô một tiếng, hắn không tin tà, thế là khí tức trên thân chậm rãi nâng lên.
Một màn này đều rơi vào trong mắt của những tu sĩ ở quanh đây, khiến con ngươi của rất nhiều người khẽ co rụt lại, không khỏi cẩn thận đánh giá lại tên Minh Tôn này một lần.
Có thể tại dưới áp lực của Chân Nguyên cảnh mà vẫn không hề bị lay động, cho dù chỉ là sơ kỳ, cũng không phải một võ giả có thể chống lại a, đây quả thật là không bình thường!
Khí tức càng lúc càng dâng lên cao, ban đầu chỉ là một thành lực lượng đã chậm rãi nâng lên, hai thành, ba thành,... vẫn còn chưa dừng lại ở đó.
Dưới áp lực như thế này, toàn bộ võ giả ở bên dưới đều đã chạy trốn ra xa, chỉ còn lại một thanh niên thân khoác bạch y vẫn đang phiêu phù ở giữa, tựa hồ như không cảm giác được điều gì đồng dạng.
“Dọa ch.ết ta!” một tên võ giả phi hành trốn được ra xa liền vỗ vỗ bộ ngực thở gấp, mồ hôi lạnh chảy ròng, bản thân quay người nhìn lại, trong mắt không khỏi hiện lên một vệt giễu cợt.
“Tên này có phải là bị điên rồi hay không, lại dám chọc vào thiên kiêu của Quang Minh Điện, bộ hắn không biết tại quan ải này liền có một vị trưởng lão đang tọa trấn hay sao?”
“Ha ha, huynh đệ dường như không biết, các vị tiền bối còn đang bận chiến với Linh tộc đâu, nào có thời gian quản những chuyện này? Thậm chí có quản đi chăng nữa, cũng là trong trường hợp xảy ra ch.ết người, tiểu đả tiểu nháo như thế này, ai lại tốn công đi quản đâu?”
“Huynh đệ nói có lý, ta thật ra biết một chút chuyện của tên này, hắn có thể trong vòng một năm tấn thăng chân nguyên cảnh là do đi theo Cửu điện hạ, nghe nói Cửu điện hạ còn cho hắn một khỏa Chân Nguyên Đan, chính vì điều này mà hắn mới có thể tấn thăng nhanh như vậy.”
Nhất thời, rất nhiều võ giả ở phương xa nghị luận ầm ĩ, mà động tĩnh ở nơi đây đã thu hút không ít người bay tới nơi này xem náo nhiệt, tràn diện huyên náo vô cùng.
Nhất Minh dường như cảm giác được cái gì, thế là hắn đưa mắt nhìn về tên thanh niên trước mặt, thần sắc bỗng dưng trở nên lạnh xuống.
“Tên này, muốn giết ta?” đối với sát ý bao khỏa quanh thân, Nhất Minh cảm giác rất là rõ ràng.
Thế nhưng là, chủ điện bên kia vẫn không hề có một chút động tĩnh nào, đây là đang thử dò xét ta đi?
Cũng đúng, mặc dù được người báo cáo trở về, có thể một tên võ giả làm sao lại có lực lượng cùng với Chân Nguyên cảnh đối kháng?
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, e rằng nói ra cũng không có ai tin tưởng.
Nhất Minh thu hồi thần sắc lạnh lẽo trên gương mặt, hướng về phía chủ điện thi lễ một cái, thanh âm chậm rãi vang lên.
“Tại hạ Minh Tôn, hôm nay không biết vì sao lại đắc tội tên này.” vừa nói, ngón tay của Nhất Minh vừa chỉ về tên thanh niên bên cạnh, “Nếu như các vị tiền bối vẫn không hề ra mặt, vậy thì tại hạ chỉ đành làm ra phản kháng.”
Nói xong, Nhất Minh vẫn lăng không lơ lửng, thần sắc như thường, cho dù sát ý đối với bản thân thập phần khó chịu, sắc mặt cũng không hề có một chút biến hóa nào.
Hắn dường như có thể cảm nhận ra được, loại sát ý này đối với cảm giác mà bản thân phải chịu khi giãy dụa tại bên trong Độc Lâm kia, quả thật là không đáng nhắc tới, phảng phất như con kiến cắn vậy, mặc dù không đau, nhưng cũng làm cho người ta chán ghét.
“Tiểu bối, ta đây là đang dạy dỗ ngươi làm người, làm người phải biết trên biết dưới, không phải vì bản thân có một chút thành tựu mà làm ra tự mãn, đây chính là đối với ngươi không hề có chỗ tốt.”
“Ngày hôm nay ta thay Quang Minh Điện hảo hảo quản giáo ngươi một chút, ngày sau có gặp phải cường giả trước mặt, phải biết cúi đầu chào hỏi, đây chính là phép tắc cơ bản, ngươi phải ghi nhớ cho rõ.”
Nói xong, khí tức trên người của thanh niên liền bộc phát ra bốn thành, năm thành,... khí thế của chân nguyên cảnh giờ khắc này đã hiển lộ ra không thể nghi ngờ.
Đối mặt với áp lực như vậy, tên Minh Tôn này hẳn là sẽ phải quỳ rạp xuống mặt đất đi?
Rất nhiều người cảm thấy việc này chính là như vậy, nhưng một hai hơi thở đi qua, Nhất Minh vẫn không hề nghe thấy có bất kỳ thanh âm nào đáp lại, hắn chỉ đành thở dài một hơi.
“Có người không biết sống ch.ết đi tới trên đầu của ta ngồi ị, nếu như Minh Tôn ta không làm ra đáp trả, thì quả thật là cô phụ một thân thực lực này rồi.”
Nói xong, cả người của Nhất Minh trong nháy mắt trở nên mơ hồ, hắn bước ra một bước, thân pháp hung hăng thúc dục, cả người liền trong chớp mắt xuất hiện trên đầu của tên thanh niên kia.
Toàn thân huyết y vũ động, nắm tay liền nắm thành quyền, khí thế trên người lập tức tán khai, một đầu tiểu long đỏ rực ngay tại trên cánh tay lập tức phát ra gào thét kinh thiên, thanh âm phảng phất như đánh thẳng vào tâm thần của tất cả tu sĩ.
Trong nháy mắt này bọn hắn chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, cả người liền lảo đảo suýt chút té ngã.
Dường như cảm giác được đại nạn lâm đầu, trong lòng của tên thanh niên tràn ra hoảng sợ tột độ, với vẻ mặt hốt hoảng hắn chỉ kịp đưa tay đánh về phía trên một cái.
Oanh một tiếng, một quyền phảng phất như một đầu long ảnh đỏ rực hung hăng từ trên cao gào thét lao xuống, huyết y trên người tung bay bốn phía, tên thanh niên còn chưa kịp tung hết toàn lực liền bị đập bay thẳng xuống đại địa bên dưới