Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhất Minh nhìn từng cái cột đá cẩn thận xem xét hồi lâu, cả người cũng lâm vào trầm tư.

Ở tầng sáu này có rất nhiều loại công pháp khác nhau, hắn đã xem qua hầu hết những môn công pháp ở nơi đây mới cho ra được một cái tổng quan, những loại công pháp này đều được chia thành ba cái cấp bậc, tương ứng với các đẳng cấp của chân nguyên cảnh.

Hay nói cách khác, đám công pháp này chỉ là Hoàng giai mà thôi, không cần tới 10000 chiến công liền có thể hối đoái được một bản công pháp Hoàng giai thượng phẩm, nếu đổi lại người khác thì có lẽ rất là cao hứng, nhưng đối với hắn, đây chẳng khác nào gân gà cả.

Hắn nhớ được lần Tiềm Long bảng xuất thế, có một vài người được ban thưởng thần cấp công pháp, đây là so với thiên giai công pháp còn cao hơn một bậc a.

Không nói tới uy lực của nó mạnh hơn những công pháp khác rất nhiều, mà hạng mức cao nhất của công pháp có thể để cho người tu luyện thoải mái vượt qua khỏi Thần Quân cảnh giới, đây chính là hạng mức cao nhất mang tới chỗ tốt.

Nếu như bây giờ hắn hối đoái những bản hoàng giai này để tu luyện, đến một thời điểm nào đó bản thân lại phải đi tìm một bản công pháp mới để thay thế, đây quả thực rất là phiền phức.



Nghĩ tới đây, Nhất Minh dường như nhớ ra cái gì, thần sắc đôi lúc tỏ ra mừng rỡ, nhưng đôi lúc lại biến thành nghi hoặc, rất là cổ quái.

Loại biến hóa này đương nhiên không cách nào thoát khỏi thần thức của lão giả, lão không biết tên nhóc này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, một mực ẩn nấp thân hình, tiếp tục quan sát.

Mà bây giờ đây, Nhất Minh nhớ lại lúc Tôi Thể Quyết đạt tới cực hạn thì biến hóa trở thành Luyện Thể Quyết, một màn kia khiến hắn không khỏi lóe lên một cái ý nghĩ.

“Có lẽ, chính mình cũng có khả năng tiêu hao linh điểm để mang những môn công pháp này tiến hành tấn cấp a?” Nhất Minh nhìn thật sâu ba môn công pháp ở trước mắt, lâm vào trầm tư.

Hắn cũng không biết chính mình cần phải loại bỏ công pháp nào, một quyển đao pháp, một quyển quyền pháp và một quyển thiên về bổ trợ cho bản thân.

Ba loại công pháp này hắn đều muốn, nhưng thật không may là chiến công của hắn không đủ để hối đoái cả ba quyển này, mặc dù nhìn vào liền biết sẽ loại bỏ quyển công pháp thiên về bổ trợ, nhưng thật không may là quyển này thật sự “ngon” lắm!
Đao pháp, Hỏa Thiêu Xích Bích.

Một đao ra liền có khả năng khiến cho địch nhân lâm vào trạng thái bị thiêu đốt, lực lượng trong cơ thể sẽ nhanh chóng bị thiêu đốt không còn, muốn hóa giải trạng thái này chỉ có khả năng là tiêu hao đại lượng chân nguyên để lập tức dập tắt, nếu như kết hợp với Hỏa Thần Hạ Phàm, uy lực sẽ còn tăng thêm một mảng lớn.

Pháp môn, Hỏa Thần Hạ Phàm.
Không có tính công kích, nhưng có thể khiến cho bản thân bước vào trạng thái tấn công, toàn bộ tinh thần, lực lượng đều được tăng cao một mảng lớn, cộng thêm trạng thái này đối với những công pháp ẩn chứa hỏa thuộc tính có trợ giúp không nhỏ.

Hai loại công pháp mặc dù được chia tách đi ra, nhưng Nhất Minh hắn có thể từ trên cột đá nhìn thấy giải thích rất là rõ ràng, hai loại công pháp này, thình lình chính là xuất thân từ Quang Minh Điện!

Nơi này dường như hội tụ Hoàng giai công pháp của hầu hết những đỉnh tiêm thế lực, chính vì nó chỉ là Hoàng giai, cho nên những thế lực này mới có thể thoải mái đưa ra bên ngoài như vậy.

Đổi lại là Địa giai hay là Thiên giai, những tu sĩ muốn hối đoái cần phải có đại lượng chiến công đồng thời, bản thân chỉ có một lần cơ hội để nghe giảng giải, có thể ghi nhớ được bao nhiêu, đó là tùy vào ngộ tính của mỗi người, rất là hà khắc.

Nhìn thấy cái tên này về sau, hắn cũng không còn do dự nữa rồi, hai quyển công pháp mặc dù chỉ là Hoàng giai thượng phẩm, nhưng chỉ cần là xuất thân từ Quang Minh Điện, bấy nhiêu đó cũng đủ lý do để hắn hối đoái hai loại công pháp này.

Còn về quyền pháp, hắn cũng rất muốn, nhưng chuyện này cũng nên bỏ qua một bên, lần sau lại tìm một môn quyền pháp thích hợp với bản thân cũng không muộn.

Làm ra quyết định, Nhất Minh lập tức xuất ra lệnh bài hối đoái hai môn công pháp, quang mang tại bên trên cột đá lập tức tán đi, hắn thuận thế thu hồi hai cái ngọc giản vào trong túi trữ vật, bản thân liền quay trở về tầng thứ ba, tìm một thanh binh khí thích hợp.

Cũng may là Địa cấp binh khí cũng không có đắt như vậy, nếu như dùng linh thạch để mua những thanh địa binh này ở bên ngoài, e rằng sẽ tiêu tốn một lượng tài nguyên không nhỏ.

Nhưng rất may là nơi này khác biệt, với hơn sáu ngàn chiến công còn lại, hắn vừa vặn hối đoái được một thanh Địa binh, mặc dù chỉ là hạ phẩm, nhưng như vậy cũng là đủ rồi.

Làm xong những điều này về sau, Nhất Minh liền nghe theo lời nói của lão giả đi trở về vị trí ban đầu, nơi này chính là vị trí mà hắn đã truyền tống đi vào trước kia, bản thân dừng lại tại chỗ không lâu, lập tức liền có từng vòng hào quang từ bên dưới hiện lên, bao trùm thân hình của hắn vào bên trong.

Rất nhanh, thân ảnh của Nhất Minh liền biến mất không thấy, đến khi hắn mở ra hai mắt quan sát một vòng, chính mình liền đã trở lại gian phòng trước kia.

Bước ra bên ngoài, nhìn thấy rất nhiều võ giả đi đi lại lại, còn có một số võ giả đều đang xếp hàng không biết đang chờ đợi cái gì, ngoài ra còn có một vài tu sĩ tiến về phía hắn đi đến, ánh mắt từ trên người hắn đảo qua liền không còn để ý tới, bước qua người hắn, tiến vào gian phòng.

Nhất Minh quan sát chốc lát liền không còn để ý, bản thân vừa định rời khỏi nơi này tìm một nơi hảo hảo bế quan một chút thì một thanh âm ở phía sau lưng hắn truyền tới.
“Đứng lại!”

Nhất Minh thuận theo thanh âm quay lại, nhìn thấy người gọi mình chính là tên thanh niên vừa bước qua bản thân vừa nảy, hắn không khỏi nhíu mày mở miệng hỏi: “Có việc?”

Thanh niên này mặc một thân hoa phục màu vàng, toàn thân đều toát ra khí chất không giống bình thường, càng giống một công tử ca hơn, trên tay còn mang theo một chiếc bạch phiến, hai hàng tóc thả dài ở hai bên tai, dung mạo anh tuấn phi phàm, rất là thu hút.

Đi theo bên cạnh thanh niên này còn có thêm hai tên tu sĩ, tất cả đều là nữ tử, các nàng một hồng một trắng, dáng người rất là thướt tha gợi cảm, mùi hương trên người tỏa ra phảng phất như có bàn tay uyển chuyển tô điểm cho một bức tranh không màu, càng khiến cho bức tranh thêm thập phần đặc sắc!

Nhìn thấy thanh niên này quay người hỏi ngược lại chính mình, thần sắc dường như là không vui khiến hắn sững sờ trong nháy mắt, một tên võ giả lại có thể dùng thái độ như thế này đối với chính mình?

Nhưng rất nhanh hắn liền nhớ tới cái gì, bản thân liền khôi phục lại như thường, trên miệng lộ ra một vệt nụ cười, bước chân bước lên một bước, bạch phiến trong tay nhanh chóng khép lại, lắc lắc đầu cười nói.

“Ta vốn dĩ định hỏi một võ giả vì sao lại từ nơi này bước ra, nhưng bây giờ ta đã biết kết quả rồi, xin thứ lỗi cho tại hạ đường đột, ta sẽ không tiễn a!”
Nói xong thanh niên liền mỉm cười quay người bước vào bên trong, bạch phiến trên tay lập tức mở ra phe phẩy trước ngực, bộ dáng rất là tiêu sái.

Hai nữ tử xinh đẹp nhìn thấy điều này một mặt mộng bức, các nàng đều không biết chuyện gì xảy ra, nhìn thấy công tử bước đi hai nàng cũng không dám ở lại, chỉ đưa mắt nhìn Nhất Minh nhiều một chút rồi lập tức bước đi theo sau, trong lòng thì nổi lên nghi hoặc vô cùng.

Theo quang mang lóe lên, ba người đã tại bên trong truyền tống trận biến mất không thấy, Nhất Minh vẫn nhìn chằm chằm ba người, đợi đến khi cả ba hoàn toàn biến mất hắn mới thu hồi tầm mắt.

Tên này, bề ngoài nói bản thân chỉ là hiếu kỳ vì sao một võ giả như hắn lại từ bên trong gian phòng này đi ra, lời giải thích này hoàn toàn không hề có vấn đề gì, dù sao thì nhìn những võ giả bên kia không ngừng xếp hàng chờ đợi, đây cũng được coi là một lời giải thích hợp lý.

Thế nhưng, Nhất Minh có thể nghe ra được sự bất mãn ở bên trong thanh âm của hắn, nhìn thấy tên thanh niên lập tức thay đổi thái độ khi nhìn thấy chính mình, Nhất Minh hắn ẩn ẩn cũng đoán ra được thứ gì.
Lắc lắc đầu, hắn cũng không còn để ý tới, bản thân liền hướng ra ngoài bước đi.

Bước ra bên ngoài Chiến Công Điện, Nhất Minh cũng không có chậm trễ mà hướng về phía doanh trại của Tiểu Hổ đội bay đi, một đường thông thuận trở về mật thất của bản thân, hắn liền nhanh chóng xếp bằng ngồi xuống, bắt đầu bế quan.

Đầu tiên chính là đúc kết lại kinh nghiệm chiến đấu của bản thân trong khoảng thời gian vừa qua, từ khi khai mở thập ngũ mạch cùng với luyện hóa đại lượng huyết dịch, thân thể của hắn đã đạt tới Luyện Thể tầng chín, dù là như vậy cũng chưa hề đạt tới cực hạn một chút nào, xem ra là bản thân còn có khả năng tăng thêm một mảng lớn.

Nói về tu vi hắn chỉ là võ giả, nhưng nói về chiến lực, hắn đã có thể thoải mái cùng với Chân Nguyên cảnh trung kỳ vật tay mà không rơi vào thế hạ phong, đương nhiên, đây là với trường hợp có binh khí trong tay, còn nếu chỉ dùng quyền để đối kháng, hắn vẫn là thua kém một chút.

Đi đôi với thực lực của bản thân tăng lên nhanh chóng như vậy, hắn cũng chịu phải áp lực không nhỏ.

Vấn đề tại trong tâm thần của bản thân cần phải tìm cách để giải quyết chuyện này, tuyệt đối không thể để cho bản thân đánh mất đi lý trí, điều này rất là quan trọng, tuyệt đối quan trọng, phi thường quan trọng, cái gì quan trọng liền nhắc lại ba lần.

Thứ hai chính là mang toàn bộ những tri thức mới về linh văn, đao pháp và pháp môn cặn kẽ ghi nhớ, thế là Nhất Minh nhanh chóng xuất ra ba cái ngọc giản đặt ở trước mắt, lần lượt mang từng cái chậm rãi đọc qua.

Mà theo thời gian trôi qua, hắn đã tại bên trong mật thất bế quan đã có một tuần thời gian, một tuần này hắn chỉ tập trung ghi nhớ toàn bộ tri thức của linh văn chi đạo, mặc dù Huyền Linh Kinh chỉ là “cơ sở pháp môn” nhưng những tri thức này cũng đủ để đầu óc của hắn căng thẳng tột độ.

Thở ra một hơi, hắn rất muốn đi ra bên ngoài thoải mái một phen, nhưng thời gian còn lại đã không nhiều, hắn phải nhanh chóng mang đao pháp cùng pháp môn ghi nhớ rồi bắt đầu bế quan tu luyện.
Hiện tại đối với bản thân càng hung ác, sau này mới có khả năng dễ thở một chút.

Chưa nói tới thời gian tu luyện, vỏn vẹn chỉ là ghi nhớ toàn bộ nội dung ở bên trong, Nhất Minh đã bỏ ra tận hai mươi ngày thời gian.
Đây mặc dù chỉ là Hoàng cấp công pháp, nhưng cái pháp môn Hỏa Thần Hạ Phàm lại khiến hắn tiêu tốn thời gian so với Huyền Linh Kinh và Hỏa Thiêu Xích Bích phải nhiều hơn rất nhiều.

“Không ngờ pháp môn này lại huyền diệu đến như vậy, mặc dù Hoàng cấp công pháp chỉ có một tầng, nhưng với linh điểm hẳn là ta có thể tăng thêm hạng mức cao nhất của nó a?"

Một ngày này, Nhất Minh chậm rãi mở ra hai mắt thở phào một hơi, cái ngọc giản thứ ba trên tay chậm rãi bỏ xuống, hắn còn chưa kịp thả lỏng tâm thần thì một thanh âm ở bên ngoài mật thất vang lên, khiến hắn rất là nghi hoặc.

Bình thường mà nói, nếu không phải có chuyện gấp thì Hổ lão cũng sẽ không quấy rầy tới hắn, hắn không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà thanh âm của Hổ lão lại gấp gáp như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện