Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhìn thấy mười cái cột đá chỉ có duy nhất một cái ngọc giản mang tên Huyền Linh Kinh, Nhất Minh hắn cũng không biết đây là tình huống như thế nào?
Rõ ràng ở các tầng còn lại, cho dù là trận pháp, luyện khí, luyện đan,... tất cả đều có pháp môn tu hành rất là đầy đủ, từ cơ sở cho tới nhị giai pháp môn đều có, thế mà tại tầng thứ năm này lại chỉ có mỗi một loại “cơ sở pháp môn” đây là đùa ta sao?
Nhất Minh không hiểu, hắn nhìn quanh một vòng hồi lâu, sắc mặt cổ quái, rõ ràng các loại phù lục đều trưng bày rất là nhiều, hơn nữa đều là nhị giai, chiếu theo cái dạng này mà nói, hẳn là nơi này cũng có nhị giai pháp môn mới đúng.
Trầm ngâm hồi lâu hắn rốt cuộc không cần suy nghĩ nữa, thẳng thắng mở miệng hô to một tiếng: “Tiền bối, ngài có ở đây đúng không? Tiểu tử có một việc muốn thỉnh giáo, mong được gặp ngài một lần.”
Nói xong, Nhất Minh lẳng lặng đứng tại nguyên địa hồi lâu, cũng không hề cảm thấy có điều gì bất thường, không gian xung quanh vẫn lặng yên tĩnh mịch, không hề có bất kỳ thanh âm nào.
Ngay lúc hắn vừa định mở miệng hô thêm lần nữa thì một bóng hình tại trước mặt của hắn bỗng nhiên hiện ra, dọa cho hắn lui lại mấy bước, ánh mắt tại trên thân lão giả này dò xét mấy lần.
Toàn thân của lão giả đều mơ mơ ảo ảo, phảng phất như thực thể đứng ở trước mắt, nhưng cũng tựa hồ như là không phải, hắn không biết đây rốt cuộc là thủ đoạn như thế nào, nhưng chắc chắn là Chân Nguyên cảnh không cách nào làm được như vậy.
Thế là hắn nhanh chóng cúi đầu cung kính thi lễ một cái, mang nghi hoặc trong lòng hỏi ra.
Nghe được lời này, lão giả với bóng hình mờ ảo mới chậm rãi giải thích: “Về vấn đề này a, vị Linh Văn Sư kia có một cái yêu cầu, chỉ những ai vượt qua được khảo nghiệm của lão thì mới có khả năng có được pháp môn của tầng tiếp theo, cho nên nơi này chỉ có mỗi một quyển cơ sở pháp môn mà thôi.”
“Xin hỏi tiền bối, làm như thế nào mới có thể vượt qua được khảo nghiệm?” Nhất Minh nghi hoặc hỏi.
Bóng hình của lão giả khe khẽ mở ra đôi mắt nhìn về Nhất Minh một chút, thanh âm nhàn nhạt nói.
“Rất đơn giản, chỉ cần ngươi có thể từ trong cơ sở pháp môn này phác họa ra được nhất giai phù lục, bất kể là loại nào cũng được, một khi làm được điều này thì có thể đi đến Phù Văn Điện báo danh, đương nhiên để có được pháp môn ở tầng thứ cao hơn cũng sẽ cần chiến công để hối đoái.”
“Chỉ bấy nhiêu đó, ngươi còn điều gì nghi hoặc sao?”
Nhất Minh nghe xong cũng không còn nghi hoặc gì nữa, bản thân khom người thi lễ một cái: “Đa tạ tiền bối, tiểu tử không còn nghi vấn gì nữa.”
Thanh âm vừa nói xong, Nhất Minh chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng vô hình đảo qua toàn thân, phảng phất như một làn gió mát thổi qua, nhưng làn gió này lại so với bình thường hoàn toàn không giống.
Da gà trên toàn bộ cơ thể của hắn đồng loạt nổi lên, bước chân không tự chủ lui về sau mấy bước, ánh mắt nhìn về lão giả phía trước, thần sắc nhất thời biến hóa!
“Tiền bối?” Nhất Minh suýt chút nữa là vận dụng đao hồn để ngăn chặn, nhưng hắn lại cảm giác ra được cỗ lực lượng này đối với chính mình không hề có một chút sát ý nào, chính vì điều này mà hắn mới có thể bình tĩnh lên tiếng.
Lão giả cũng không có đáp lại, vài hơi thở trôi qua, cỗ lực lượng này mới rút lui trở về, thần sắc của lão giả không khỏi nhíu mày, thanh âm mới lần nữa vang lên.
“Tiểu tử, ta nhận thấy khí huyết trên người ngươi cực kỳ hùng hậu, bản thân mặc dù không phải Thần cảnh nhưng lại có hồn lực ba động, thật là kỳ quái a?”
Nhất Minh nghe xong toàn thân không khỏi run lên một cái, hắn thật sâu quan sát lão già này một chút, sau đó liền hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
“Tiền bối mắt sáng như đuốc, tiểu tử quả thật chỉ là một võ giả, chẳng qua chỉ là trên con đường này đi so với người khác xa hơn một chút mà thôi, còn về hồn lực mà tiền bối nói, có phải hay không là cái này?”
Nói xong, trên thân Nhất Minh liền có một đầu tiểu long đỏ rực không ngừng du tẩu đồng thời, khí chất trên người của hắn cũng biến đến khác biệt hẳn lên, trong mắt có từng tia hồng quang ẩn hiện, một cỗ úy áp vô hình mạnh mẽ từ trong thân thể bộc phát ra ngoài, hướng về phía lão giả nhào tới.
Cỗ uy áp vô hình ngay khi va chạm với bóng hình mờ ảo của lão giả liền biến mất không thấy, phảng phất như giọt nước vào biển cả, không còn tung tích.
Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của Nhất Minh không khỏi co rụt lại!
Thật mạnh!
Lão giả chỉ tùy ý phất phất tay, uy áp trên thân thể của Nhất Minh đều biến mất không thấy, một màn này rơi vào trên người khiến sắc mặt của hắn không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ, gãi gãi đầu nhìn về phía lão giả cười hì hì nói.
“Tiểu tử vừa rồi không khống chế được bản thân mình, mạo phạm tiền bối, mong tiền bối chớ trách a!”
“Ha ha, được rồi, còn trẻ đã có thể thức tỉnh đao hồn, quả thật là truyền ngôn không sai!” lão giả tán thưởng gật đầu cười, “Thế nhưng là, tiểu tử ngươi có một cỗ thân thể tốt như vậy, ta nhận thấy khí huyết của ngươi không giống bình thường, cộng thêm việc thức tỉnh đao hồn, vì sao không chọn một môn đao pháp mà học tập, lại đi học linh văn làm cái gì?”
“Tiểu tử ngươi phải biết đại đạo không có tận cùng, ngươi càng phân ra nhiều tinh thần học tập những thứ không thuộc về thế mạnh của mình, ngươi càng lãng phí đi thời gian, ta nói như vậy, ngươi có thể minh bạch rồi?”
“Đa tạ hảo ý của tiền bối, tiểu tử minh bạch.” Nhất Minh gật gật đầu.
“Được rồi, ta cũng chỉ nói bấy nhiêu đây, khi nào muốn ra ngoài thì cứ việc đi tới vị trí ban đầu là được.” nói xong, thân ảnh mơ hồ của lão giả bỗng nhiên biến mất không thấy, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua vậy, rất là thần kỳ!
Nhất Minh cũng không có ở trên vấn đề này xoắn suýt quá lâu, hắn trầm ngâm chốc lát liền đưa ra quyết định, cho dù pháp môn này chỉ là cơ sở, nhưng như thế cũng là đủ rồi.
Hắn cũng không có quan tâm chính mình tại trong hai tháng cuối cùng có thể phác họa ra phù lục hay là không, việc cần làm bây giờ chính là mang những pháp môn này toàn bộ ghi nhớ mới được.
Thêm một điều nữa, tại bên trên còn có thêm một tầng, nơi đó hẳn là nơi cất chứa các loại công pháp, hắn cần phải xem xem tầng thứ sáu có công pháp nào phù hợp với chính mình hay không.
Làm ra quyết định, Nhất Minh tại tầng năm liền hối đoái Huyết Linh Kinh, tiêu tốn của hắn hết 1000 chiến công.
Hắn cũng không có cảm thấy quá đắt, dù sao thì pháp không khinh truyền ngoại nhân, đổi lại là bình thường muốn có được những pháp môn này cũng không phải là chuyện đơn giản.
Làm xong điểm này, Nhất Minh cũng không có chậm trễ mà bước lên tầng thứ sáu, hắn nhìn quanh một vòng, sau đó bắt đầu chậm rãi xem từng cái cột đá, càng xem, hai mắt của hắn càng là vạn phần kích động!
Mà tại trong thời khắc Nhất Minh đang cẩn thận quan sát đám công pháp kia, tại phía trên quan ải, một bóng người trung niên cũng đang chăm chú nhìn lấy hắn, sắc mặt lộ ra một vẻ bất đắc dĩ.
“Ài, tên nhóc này… ngươi vì sao không chọn học những thứ khác đâu? Luyện đan, ngự thú, trận pháp,... ta đều tinh thông, ngươi lại chọn ngay đúng lĩnh vực mà ta không dành quá nhiều thời gian để lĩnh ngộ, ta bày ra rõ ràng như vậy mà ngươi lại không nhìn ra, vẫn cố chấp như vậy a.”
“Mà thôi, xem trên việc ngươi có thể tu luyện Huyết Thần Kinh nhanh chóng như vậy, ngay cả hấp thu bảo huyết của ta cũng nhanh hơn rất nhiều so với đám nhóc kia, hy vọng của ta, đành nhờ vào ngươi vậy.”
Trung niên ngồi xếp bằng tại giữa không trung, hai mắt dường như có từng sợi huyết quang không ngừng ẩn hiện, một gương mặt lạnh như băng nhìn lên phía trên, phảng phất như nhìn thấy một thứ gì đó để cho người ta rất là chán ghét vậy.
Không qua bao lâu, trung niên thu hồi ánh mắt, thở dài một hơi, tay trái khẽ lật một cái, một cái đồng hồ cát nhanh chóng xuất hiện trong tay, cát ở bên trên chậm rãi chảy xuống bên dưới, lượng cát ở phía trên cũng không còn lại bao nhiêu, xem ra là thời gian còn lại không nhiều.
Thu hồi ánh mắt, trung niên nhìn xuống bên dưới, nhìn thấy Nhất Minh không ngừng xem tới xem lui các loại công pháp, xem nhiều như vậy vẫn chưa hề tuyển ra một cái nào, bộ dáng dường như đang đắn đo dáng vẻ, hắn liền bật cười.
“Thôi được, tên nhóc ngươi mặc dù không minh bạch chuyện gì xảy ra, nhưng hai chúng ta cũng xem như là sư đồ a, làm sư phụ của ngươi, ta cũng nên đưa cho ngươi một cái đại lễ cuối cùng, hy vọng tiểu tử ngươi có thể tận khả năng tăng lên thực lực của bản thân.”
“Kẻ thù của ta… à không, phải nói là kẻ thù của chúng ta hẳn là cũng phát giác được sự tồn tại của ngươi, hy vọng tiểu tử ngươi… đừng ch.ết quá sớm a!”
Nói xong, bàn tay của trung niên chậm rãi nâng lên, tựa hồ như đang thao túng lấy cái gì, tất cả sinh linh đang sinh sống tại bên trong giới vực không hiểu vì sao bỗng dưng ngẩng đầu nhìn lên, trong cảm giác của bọn hắn thoáng qua, dường như có một thứ gì đó vừa thay đổi.
Mà tại trong mắt của trung niên, một chiếc bánh răng vô hình tại giữa không trung vào thời khắc này đã lập tức lệch hướng, biến số… thay đổi.
Đối với những chuyện này, Nhất Minh vẫn không hề hay biết cái gì, trong cảm giác của hắn chỉ cảm nhận được dường như có gì đó phát sinh, hắn chỉ nghĩ là có Linh tộc tập kích quan ải mà thôi, Tô Linh Nhi trước kia cũng nói với hắn điều này, cho nên hắn cũng không có để tâm tới, vẫn miệt mài nhìn từng cái cột đá, lâm vào trầm tư.